Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1797: Đừng Kéo Ta, Ta Muốn Khóc Đến Sáng

Chương 1797: Đừng Kéo Ta, Ta Muốn Khóc Đến Sáng
Nếu là người bình thường, một khi nhảy quá đà thì chỉ có một kết cục là đâm đầu vào tường, đâm vỡ tường nam không quay đầu lại(*).
Nhưng nếu là tu sĩ thì lại khác, đặc biệt là tu sĩ từ ngũ phẩm trở lên, dù nhảy quá đà vẫn có rất nhiều cách cứu vãn.
Tống Thư Hàng tức tốc điều chỉnh tư thế trong hư không, thực hiện một loạt động tác hoàn mỹ. Đầu tiên là ôm gối nhào lộn trên không khống chế lực, sau đó là xoay người 360 độ, cuối cùng điều chỉnh tọa độ, đạp một chân về phía bức tường giữa tầng tám và tầng chín.
Về mặt lý thuyết, hắn hẳn là được xếp vào tầng lớp cảnh giới bát phẩm. Khi tiến vào tầng chín sẽ đụng phải một bức tường vô hình, ngăn cản hắn tiến về trước. Vậy thì đạp một phát thật ngầu vào bức tường vô hình để mượn lực, sau đó đáp xuống một cách hoàn mỹ nào.
Đạp!
Sau đó... bức tường vô hình trong tưởng tượng không xuất hiện.
Thân hình Tống Thư Hàng xuyên qua khoảng ngăn giữa tầng tám và tầng chín, bay thẳng vào trong tầng chín.
Vũ Nhu Tử chớp mắt:
“Tống tiền bối... đâm vào rồi.”
Thất Tu Thánh Quân xoa cằm, hắn thử đưa tay ấn vào khoảng không giữa tầng tám và tầng chín, nhưng có một bức tường vô hình ngăn cản hắn, chỉ cho phép hắn ở tầng tám.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tống Thư Hàng.
Một tu sĩ cảnh giới lục phẩm thật + bát phẩm giả, nhưng tại sao hắn có thể tiến vào tầng chín mà không bị cản lại?
“Hay là do Tống Thư Hàng tiểu hữu được cộng thêm ba lần nhân tiền hiển thánh? Gộp lại làm tròn thành cửu phẩm?”
Cuồng Đao Tam Lãng suy đoán.
Bắc Hà Tán Nhân không nhịn được nói:
“Cách làm tròn của nhà ngươi chính là cộng thêm ba vào à?”
“Hay là do một loạt động tác mà Tống tiền bối mới vừa thực hiện?”
Vũ Nhu Tử đoán.
Đồng Quái Tiên Sư trong bộ dạng thiếu niên bình thường:
“Khả năng này cực lớn, để ta thử xem sao!”
Dứt lời, Đồng Quái Tiên Sư dựa theo trí nhớ, đi đến vị trí mà Tống Thư Hàng đáp xuống tầng tám trước đó.
“Sau đó là độ cao, tư thế, sức mạnh, góc độ.”
Trong đầu Đồng Quái Tiên Sư bắt đầu tua lại quá trình Tống Thư Hàng nhảy.
Tiếp đó Đồng Quái Tiên Sư nhảy lên thật cao, học theo tư thế của Tống Thư Hàng, trong hư không điều chỉnh góc độ, ôm gối lộn vòng + xoay người 360 độ, cuối cùng đạp mạnh về phía khoảng trống giữa tầng tám và tầng chín.
Đậu Đậu nói với giọng điệu đầy tiếc nuối:
“Tiếc quá, bây giờ Đồng Quái đang dịch dung thành thiếu niên. Nếu không, biết đâu chúng ta có thể nhân cơ hội này xác định được giới tính của hắn.”
Diệt Phượng Công Tử vỗ mạnh lên đầu Đậu Đậu một phát:
“Đã nói với ngươi rồi, nữ tu có thủ đoạn đặc biệt phòng lộ hàng.”
“Đồng Quái là nữ tu ư?”
Đậu Đậu trợn tròn mắt.
Diệt Phượng Công Tử:
“...”
Rầm!
Đồng Quái đáp trúng bức tường vô hình, đành phải xoay mình đáp xuống.
“Không được, thất bại rồi.”
Đồng Quái lắc đầu nói.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Xem ra không phải do tư thế. Thư Hàng, ngươi vào bằng cách nào vậy?”
Tống Thư Hàng lắc đầu, mặt cứ đần ra.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại vào được tầng chín.
Xét về thực lực, hắn đạt lục phẩm. Xét về danh hiệu, hắn cũng mới đến bát phẩm.
Lẽ nào trên người hắn có bảo vật gì đó được Tán Tài Vương Tọa nhận định lầm thành cửu phẩm?
Mỹ nhân rắn công đức?
Thế giới hạch tâm?
Quyền hạn quản lý viên của lưới rồng trong thế giới hắc long?
Dường như cái nào cũng có khả năng, lại dường như cái nào cũng không đủ đẳng cấp làm hắn được phán định là Kiếp Tiên cửu phẩm.
“Tống tiền bối, đi vào xem thử trong tầng chín có thứ gì tốt không?”
Vũ Nhu Tử nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“Thật ra ta có đi vào cũng vô ích, ta đã dùng hết cơ hội chọn bảo ở tầng tám rồi.”
Mặc dù Quy tiền bối và Sở các chủ có thể lấy bảo vật ở tầng chín, song bản thân hai vị này có thể trực tiếp xuất hiện trong tầng chín, Tống Thư Hàng có vào hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng nếu đã tiến vào thì cứ dạo một vòng cho biết vậy.
Tống Thư Hàng đi dạo một vòng ở tầng chín.
“Có tìm thấy quyển hạ không?”
Túy Dân Cư Sĩ truyền âm hỏi.
“Không ngờ lại tìm thấy thật.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Đúng như suy đoán của Túy Thiên Cư Sĩ, sau khi bị tách thành ba quyển, ba quyển Thần Binh Kỳ Giám được đặt ở ba tầng 3, 6, 9. Rõ ràng là thứ chỉ cần một lần là lấy được, thế mà lại thành thứ phải tốn đến ba cơ hội mới lấy được, chơi nhau quá đáng.
Mà tồi tệ hơn là... phải thu thập đủ ba quyển thì thứ này mới có hiệu quả, nếu chỉ sở hữu quyển thượng và quyển trung thì hầu như chẳng có tác dụng gì.
Ngoài Thần Binh Kỳ Giám, Tống Thư Hàng còn phát hiện ở tầng chín có quyển hạ của rất nhiều công pháp khác, quyển thứ 5 của một số sách kỹ năng pháp thuật cũng được đặt ở tầng chín.
Tri thức là sức mạnh, tri thức mới là vô giá... Chính là đạo lý này.
Thiên tài địa bảo, đan dược, pháp khí khác đều không thể tách ra tán tài. Bộ dụng cụ làm bếp của Sở Sở chính là một bộ đầy đủ được đặt ở tầng 2.
Chỉ có một số công pháp, kỹ năng và sách nhỏ kỳ lạ mới bị tách ra đặt ở những tầng khác nhau.
“Mong là ta không bị lừa.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Hắn mở thế giới hạch tâm, gọi Quy tiền bối ra.
“Quy tiền bối, xin ngài giúp ta một việc.”
Tống Thư Hàng nói:
“Ngài thấy quyển Thần Binh Kỳ Giám kia không?”
“Ừ, thấy được. Thần Binh Kỳ Giám... thứ này, nhớ là do ta sao chép ra, sao chép cực khổ vô cùng. Ngươi biết đó lúc ta ở hình thái rùa, sao chép cái gì cũng cực kỳ khó khăn.”
Quy tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng:
“???”
Tống Thư Hàng:
“!!!”
Nội tâm sụp đổ!
Đạo tâm cũng nổ tung luôn rồi!
Bây giờ trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ, muốn che mặt lại khóc rống lên.
Hắn đã nghĩ đến rất nhiều kết quả, dự cảm xấu nhất là nội dung bên trong Thần Binh Kỳ Giám mà hắn tốn bao công sức thu thập được chỉ là một đống rác rưởi.
Hắn đã tính trước, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp xấu nhất.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng nó lại là thứ do Quy tiền bối sao chép ra.
Vậy ta còn muốn nó làm gì nữa?
Nếu muốn thì chỉ cần nhờ Quy tiền bối đọc ra là được rồi chẳng phải sao?
Trong lúc hắn còn đang suy tư, chẳng biết từ lúc nào Quy tiền bối đã xuất hiện bên cạnh Thần Binh Kỳ Giám quyển hạ, nó giơ chân trước ra chụp lấy sách nhỏ rồi kéo xuống.
“Thật khiến người ta hoài niệm, nét chữ này, nội dung này bỗng làm ta nhớ lại thời thanh xuân đã qua.”
Quy tiền bối nói khẽ.
Tống Thư Hàng:
“Chờ chút đã Quy tiền bối, a... trễ mất rồi.”
Thế là hết, Quy tiền bối đã lãng phí cơ hội chọn bảo trong Tán Tài Vương Tọa chỉ vì một quyển sách do chính tay ngài ấy sao chép ra năm xưa.
Tống Thư Hàng xót đứt ruột.
Thật ra mỗi một cơ hội chọn bảo đều là tiền.
Trong Tán Tài Vương Tọa này, bảo vật từ tầng tám trở lên hầu như đều là tinh phẩm.
Làm tròn số, lần này hắn lỗ đến mấy trăm triệu ư?
Sợ rằng tối hôm nay sẽ ngủ không yên giấc rồi.
“Sao vậy? Sao cái mặt như đưa đám thế kia?”
Quy tiền bối nghi hoặc hỏi, đồng thời ném quyển sách nhỏ trên chân trước cho Tống Thư Hàng.
“Lỗ mấy trăm triệu rồi nên xót của.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Mà Quy tiền bối ngài sao chép đống sách nhỏ này khi nào vậy?”
“Lâu lắm rồi, ta nhớ hình như là ở thời đại Thiên Đình viễn cổ thì phải?”
Quy tiền bối đáp.
“Vậy ngài giải thích sao về chữ viết trên đây?”
Tống Thư Hàng chỉ vào chữ viết trên Thần Binh Kỳ Giám hỏi.
“À, đó là do một người bạn của chủ nhân dạy cho ta.”
Quy tiền bối trả lời:
“Lúc đó ta chép rất nhiều sách, cuối cùng chữ của ta càng ngày càng đẹp. Mấy quyển có chữ nguệch ngoạc thế này hẳn là mấy quyển ta chép lúc đầu.”
Tống Thư Hàng ngơ ngác nhìn ba quyển sách nhỏ trên tay, chảy những giọt nước mắt hối hận.
Chú thích:
(*) Lấy từ thành ngữ “ 不撞南墙不回头” (không đụng tường nam không quay đầu) chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác, tương tự như câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tường nam hay còn gọi là ảnh bích hoặc chiếu bích, là bức tường chắn trước cổng lớn trong những nhà quyền quý theo kiến trúc xưa của người TQ. Nếu muốn đi ra ngoài, họ sẽ đi sang bên trái hoặc bên phải. Nếu họ đi thẳng, họ sẽ đâm vào tường nam. Sở dĩ gọi tường nam vì người TQ thường xây cổng lớn hướng về phía nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận