Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1803: Đến lúc dùng tới tuyệt chiêu rồi

Chương 1803: Đến lúc dùng tới tuyệt chiêu rồi
Ánh nhìn mang thai khẳng định không được xem là ‘chí bảo’ gì cả.
Vì vậy Tống Thư Hàng nghĩ đến con mắt Thánh Nhân Nho gia trước tiên. Chẳng lẽ Tiêu Dao Tán Tiên này có quan hệ gì đó với Nho gia hoặc Thánh Nhân Nho gia ư?
Đồng thời, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức hiện ra một vài tình tiết phim ảnh như ‘móc mắt cướp tròng’.
“Tạm thời đừng nói về cái này nữa, giải nhì bắt đầu rồi, mau phát huy bản lĩnh của chúng ta đi.” Cuồng Đao Tam Lãng nhắc nhở: “Ta có vài ý kiến khá hay ho này, một đám chúng ta có thể xếp thành một hàng 6, nhất định sẽ vô cùng chói mắt.”
Bên cạnh, Tô Thị A Thất lẳng lặng liếc nhìn Tam Lãng, tiếp đó lại ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ lên thanh đao yêu quý của mình, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lưỡi đao.
“Kỳ thực lúc này, hô 666 và vuốt mông ngựa cũng không còn tác dụng gì nữa.” Vũ Nhu Tử nói.
Hai thủ đoạn này đã được Đồng Quái tiền bối và Tam Lãng dùng lúc trước, thậm chí càng nhiều chiêu thức hay ho hơn nữa đều đã bị mọi người sử dụng lúc tranh đoạt giải ba.
“Nhưng hô thì vẫn tốt hơn không mà?” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Giải nhì là bảo vật tầng sáu đến tầng bảy, dù loại nhà giàu như Hoàng Sơn tiền bối cũng không thể xem thường nhóm bảo vật như thế.
“Mọi người có thủ đoạn gì thì dùng hết đi, đáng giá để giành giật đấy.” Thất Tu Thánh Quân nói.
Hắn sợ đạo hữu trong nhóm không muốn bị mất mặt nên mới cố ý nói một câu, cho các đạo hữu trong nhóm một nấc thang. Lấy thân phận đại tiền bối của hẳn để mở miệng, đạo hữu trong nhóm có thể sử dụng các thủ đoạn khác mà không cần cố kỵ gì cả.
Hoàng Sơn Tôn Giả nhắc nhở: “Đúng rồi, Tạo Hóa đạo hữu ngươi ngồi xuống đi.”
Tạo Hóa Pháp Vương: “? ? ?”
“Đừng có hát đấy, buông micro xuống đi… Ngươi có thể mặc sức dùng những biện pháp khác, nhưng đừng mở miệng hát.” Hoàng Sơn Tôn Giả bổ sung: “Ta sợ ngươi mà hát thì sẽ bị xem như công kích rồi đá ra khỏi Tán Tài Vương Tọa mất.”
Tạo Hóa Pháp Vương nhìn micro trong tay: “Kỳ thật ta chỉ định đọc vài câu thôi, không định hát đâu. Các ngươi phải tin ta chứ.”
Diệt Phượng Công Tử lặng lẽ móc ra một bộ máy trợ thính được đặt theo yêu cầu rồi nhét vào tai mình. Suy nghĩ chốc lát, đỉnh đầu hắn lại nhú ra một đôi tai nhọn, hắn cũng nhét máy trợ thính vào lỗ tai trên đỉnh đầu luôn.
Tống Thư Hàng há hocoss mồm nhìn Diệt Phượng Công Tử chằm chằm, sao Công Tử lại có đến bốn lỗ tai chứ?
“Nhìn chằm chằm vào ta làm gì?” Diệt Phượng Công Tử quay đầu lại hỏi.
Tống Thư Hàng xua tay lia lịa: “Không có gì, không có gì.”
Có thể là chủng tộc của Diệt Phượng Công Tử khá đặc thù nên có bốn tai. Ở nơi công cộng lại đi thảo luận bề ngoài của người khác thì thiếu lễ phép quá, cho nên Tống Thư Hàng quay đầu sang nhìn về phía Vũ Nhu Tử.
“Đúng rồi, Vũ Nhu Tử này. Cô định làm thế nào?” Hắn tò mò hỏi.
Cảm thấy hình như Vũ Nhu Tử hướng về phía giải nhất và giải nhì, sao không thấy cô ấy hành động nhỉ?
“Hì hì, ta vốn đã nghĩ ra được một đoạn lời thoại, định đọc một lần. Nhưng bây giờ ta từ bỏ rồi. Ba suất trúng, trừ một suất có thể là ‘ngầm điều khiển’ ra thì ta sẽ tranh thủ giành hai suất trúng còn lại.” Vũ Nhu Tử nói.
Lúc giải tư, mọi người còn chưa biết hô 666, Đồng Quái tiền bối hô, hắn trúng giải tư.
Lúc giải ba, mọi người còn chưa biết nịnh nọt, Tam Lãng tiền bối nịnh nên hắn trúng giải ba.
Mà bây giờ đến giải nhì, mọi người đều biết hô 666, bỏ tiết tháo xuống để nịnh nọt, cạnh tranh quá lớn. Muốn trở thành kẻ nổi bật nhất trong đám người là vô cùng khó khăn.
Vì vậy, Vũ Nhu Tử quyết đoán từ bỏ việc cạnh tranh, lựa chọn phương án thứ hai.
Chỉ thấy Vũ Nhu Tử lặng lẽ lấy một cái lư hương ra từ túi thu nhỏ một tấc của mình, lại lấy thêm một pho tượng có tỷ lệ như người thật, rồi bày biện lư hương và pho tượng đàng hoàng.
“Tượng Bạch tiền bối ư?” Tống Thư Hàng hỏi, pho tượng kia giống hệt pho tượng mà Bạch tiền bối biến thành lúc hắn đến đón ngài ấy xuất quan.
“Tống tiền bối đoán đúng rồi, hơn nữa trong pho tượng này còn có một tấm hình được Bạch tiền bối ký tên đấy.” Vũ Nhu Tử đắc ý nói.
Tống Thư Hàng kinh ngạc: “Chuyện khi nào thế?”
Vũ Nhu Tử tìm Bạch tiền bối xin chữ ký lúc nào chứ?
Lúc này Vũ Nhu Tử đã bày biện xong pho tượng và lư hương, cô lấy nhang ra, ngón tay sờ lên đầu nhang rồi đốt nó lên.
Sau khi thắp nhang, Vũ Nhu Tử bắt đầu cầu nguyện nghiêm túc: “Bạch tiền bối, ta muốn trúng giải nhì! Xin hãy giúp ta một tay!”
Không biết có phải ảo giác hay không.
Lúc Vũ Nhu Tử cầu nguyện, dường như mắt trái của Tống Thư Hàng cũng đồng thời nhìn thấy có một thứ gì đó tựa như ‘chúc phúc’ hoặc ‘tăng thêm may mắn’ từ trong pho tượng bắn lên người Vũ Nhu Tử.
Cột sáng rút thưởng cho giải nhì mở ra.
Cũng là ba cột sáng nhanh chóng xuyên qua trong đám người.
Cuối cùng có một cột sáng rơi vào người một người quen cũ.
Đông Qua Thánh Quân mặc một bộ khôi giáp màu vàng, chống kiếm mà đứng trông đặc biệt chói mắt. Cột sáng phủ xuống người hắn, hắn dựa vào may mắn của bản thân mà lấy được phần thưởng.
Ánh mắt Tống Thư Hàng nhìn chăm chú vào cột sáng thứ hai, cùng với Vũ Nhu Tử bên cạnh.
Liệu cách của Vũ Nhu Tử có thể thành công hay không đây?
Trong lúc đang suy tư, cột sáng thứ hai đã quét đến trên ngươi Tống Thư Hàng… sau đó, lại lướt qua người hắn. Cuối cùng, rơi lên người Vũ Nhu Tử rồi dừng hẳn lại.
Tống Thư Hàng: (⊙_⊙)
Thành công thật ư?
Cột sáng bao phủ Vũ Nhu Tử, hào quang vây lấy thân thể cô, khiến cô trông càng xinh đẹp hơn.
“Yeah ~ thành công rồi.” Vũ Nhu Tử nắm chặt nắm tay, tiếp đó cô vươn tay khẽ vuốt mái tóc dài, tóc đen tung bay, mỗi một sợi tóc đều được ánh sáng cột sáng bao lấy, lấp la lấp lánh.
Vũ Nhu Tử lúc này lấp lánh đến nổi khiến người ta không thể dời mắt được. Hơn phân nửa ánh mắt của người nơi này đều bị cô hấp dẫn.
Vũ Nhu Tử cười hì hì cất tượng thần của Bạch tiền bối và lư hương về, rồi làm một tư thế chiến thẳng với Tống Thư Hàng và Linh Điệp Thánh Quân.
“Nhìn trời!” Quy tiền bối khiếp sợ đến nói không nên lời.
“Nhìn thấy chưa, con gái của ta thật thông minh.” Linh Điệp Thánh Quân bọc cái chăn, nói với vẻ hãnh diện.
Tống Thư Hàng giơ ngón cái với Vũ Nhu Tử.
Bất kể là khí vận nghịch thiên của bản thân Vũ Nhu Tử, hoặc thật sự là hiệu quả từ pho tượng Bạch tiền bối mang đến đi chăng nữa, với kết quả này thì xem như cô đã thành công.
“Biết trước như thế thì có lẽ ta nên thử tranh giải nhất mới phải. Mà thôi quên đi, giải nhất nhường cho người khác vậy.” Vũ Nhu Tử duỗi tay ra, cột sáng hóa thành lệnh bài rơi xuống tay cô.
“Đông Qua Thánh Quân một lệnh bài. Vũ Nhu Tử một lệnh bài, còn một người trúng thưởng nữa là ai?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi, vừa rồi sự chú ý của hắn đều bị Vũ Nhu Tử hấp dẫn, không dời nổi mắt nên không chú ý đến hiện trường rút thưởng.
Vậy nên, người đoạt giải của cột sáng cuối cùng là ai?
“Ta cũng không để ý, vừa rồi chỉ mải xem Vũ Nhu Tử lấp lánh.” Cuồng Đao Tam Lãng trả lời.
Đông Phương Lục Tiên Tử: “Vừa rồi dường như ta cũng thất thần, căng thẳng quá nên không chú ý.”
“Hoàng Sơn ngu ngốc, ngươi có chú ý đến cột sáng thứ ba không?” Đậu Đậu hỏi.
Hoàng Sơn Thánh Quân khẽ gật đầu, tiếp đó đưa tay chỉ người bên cạnh.
Bên cạnh hắn, một nam tử anh tuấn nở nụ cười đắng chát, hắn xòe bàn tay ra cho mọi người thấy lệnh bài trên tay mình, hắn là người đoạt giải thứ ba.
Nhưng trong nháy mắt hắn đoạt giải, ánh mắt đại đa số người ở đây đều bị Vũ Nhu Tử lấp lánh, xinh đẹp hấp dẫn mà quên mất hắn.
“Chúc mừng Kiếm Thánh!” Cuồng Đao Tam Lãng ôm quyền nói: “Đợt rút thưởng này, có thể nói nhóm Cửu Châu số 1 chúng ta thu hoạch phong phú, hầu như lấy được nửa giang sơn, đúng là đáng mừng.”
Khóe miệng nam tử anh tuấn hơi co quắp, hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng dường như hắn lại bỏ qua, không nói ra miệng.
Tống Thư Hàng cảm thấy nụ cười của Tỉnh Mục Cư Sĩ khiến người ta đau lòng.
Vì vậy, hắn nhắc nhở: “Tam Lãng tiền bối, không phải Kiếm Thánh, là Cư Sĩ.”
Chí ít hắn vẫn nhớ hai chữ ‘Cư Sĩ’ này.
“Giải nhất, kế đến là giải nhất đáng để chờ mong nhất đấy! Mọi người xốc lại tinh thần nào.” Lệ Chi Tiên Tử tốt bụng nói sang chuyện khác.
Lại nói tiếp nữa, chỉ riêng nhìn nụ cười đắng chát của Cư Sĩ thôi thì cô cũng thấy áy náy.
[Chúc mừng ba vị đạo hữu đạt được phần thưởng, kế đến là khâu cuối cùng của đợt tán tài lần này. Giải nhất, chỉ có một suất.] Giọng Tiêu Dao Tán Tiên vang lên lần nữa.
Chỉ có một suất, vậy suất này sẽ là ngầm điều khiển hay là rút ngẫu nhiên đây?
Phần thưởng giải nhì, ba người trúng giải chia đều bảo vật tầng sáu đến tầng bảy.
Phần thưởng giải nhất chính là độc chiếm bảo vật tầng tám đến tầng chín đấy!
Cực khủng luôn… Nếu ai trúng giải thì sẽ cực khủng luôn đấy.
Nhiều bảo vật như vậy, bản thân có thể dùng thì dùng, không dùng được cũng có thể đổi thành tài nguyên.
Đối mặt với nhiều tài nguyên như vậy, dù là chưởng giáo của đại môn phái cũng sẽ động lòng.
Vậy đến cùng ai sẽ là người đạt được giải nhất đây?
Tất cả tu sĩ ở đây đều nuốt một ngụm nước miếng, tràn đầy chờ mong.
[Thời gian rút thưởng đếm ngược… 10, 9, 8, 7.] Giọng Tiêu Dao Tán Tiên vang lên.
Nhóm tu sĩ đã quen với kịch bản của Tiêu Dao tiền bối lập tức hiểu rõ trong lòng.
Cái gọi là thời gian đếm ngược, là Tiêu Dao tiền bối đang nhìn các đạo hữu, chờ mọi người tế ra thủ đoạn mạnh nhất. Bất kể là hoan hô, ấn like, hô 666, vỗ mông ngựa, bắn pháo hoa, tặng tim, đây là lúc tế ra tuyệt kỹ mạnh nhất.
Tuy rằng chỉ có một giải, giải này không hẳn sẽ trực tiếp ngầm điều khiển. Nhưng ai có thể bảo đảm Tiêu Dao Tán Tiên sẽ không tăng thêm chút tỷ lệ trúng thưởng cho tu luyện giả nào đó chứ?
Bầu không khí nơi Tán Tài Vương Tọa tiến vào đợt cao trào nhất.
Tiếng quát tháo rung trời, hiệu quả ánh sáng phủ đầy bầu trời, mọi người đều thi triển thần thông, cố gắng đọ sức một trận.
Vật lộn đọ sức để đánh ra một tương lai tốt đẹp.
Đồng thời, ánh mắt mọi người đều bất giác liếc về phía chỗ Bá Tống Huyền Thánh.
Bởi vì có thể khẳng định, trong tất cả mọi người ở đây, tu vi cao nhất là Bá Tống Huyền Thánh, ba lần ‘nhân tiền hiển thánh’, có thể là tồn tại cấp Kiếp Tiên.
Bá Tống Huyền Thánh tiến vào tản tài vương tọa, vậy khẳng định là có hứng thú với bảo vật bên trong.
Mà trước đó đã có người chú ý, mấy giải thưởng đầu Bá Tống Huyền Thánh đều không ra tay.
Nên mục tiêu của Bá Tống là giải nhất ư? Lúc này hắn định làm gì để lấy được giải nhất đây?
Bá Tống Huyền Thánh quả nhiên ra tay.
Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, phía sau hắn hiện ra hư ảnh của 41 con thánh viên viễn cổ.
Một con thánh viên khổng lồ chỉ huy 40 con thánh viên nhỏ, chúng nó đồng loạt mở ra một quyển kinh văn Nho gia. Sau đó, 41 con thánh viên bắt đầu ngâm xướng.
Đại thánh viên chỉ huy dùng ngôn ngữ viễn cổ dẫn đầu đội hợp xướng, 40 con thánh viên nhỏ dùng tiếng Trung, tiếng Anh, ngôn ngữ Thú giới, ngôn ngữ Hắc Long… đủ loại ngôn ngữ khác nhau, không ngừng hát ‘sáu sáu sáu, sáu sáu sáu’.
Trầm bổng du dương, tiết tấu vang vọng mượt mà.
Rõ ràng chỉ là một từ, lại đọc ra được khí thế của sử thi kiệt tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận