Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1805: Giải nhất sao có thể tầm thường được?

Chương 1805: Giải nhất sao có thể tầm thường được?
Trùng hợp là do sắp xếp đội hình biểu diễn nên hiện giờ vị trí của 41 thánh viên và hai vị tiên tử đều ở khoảng không sau lưng Tống Thư Hàng. Cột ánh sáng chiếu xuống, vừa hay phân cách Tống Thư Hàng và bọn họ + bọn chúng.
Quả thật giống hệt ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’, Tống Thư Hàng thân là chủ nhân mà lại bị vứt ra ngoài thánh thành.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn quay đầu lại một cách cứng nhắc, nhìn ra sau lưng.
Thế ‘giải nhất’ này phải tính thế nào đây?
Thánh viên, mỹ nhân rắn công đức đều xem như là của hắn. Nhưng Tạo Hóa Tiên Tử chắc là thuộc phe Tạo Hóa Pháp Vương nhỉ?
Không đúng, thực ra thánh viên cũng không hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu như tính từ ‘nguồn gốc’, đại thánh viên dẫn đầu phải là của Bạch tiền bối two. Tuy rằng đã tặng cho hắn nhưng chuyện nó đến từ chỗ Bạch tiền bối two là sự thật không thể thay đổi.
Thế nên, giải thưởng này phải chia thành ba phần cho hắn, Tạo Hóa Pháp Vương và Bạch tiền bối two ư?
“Giải nhất này tính thế nào đây?”
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
Vũ Nhu Tử:
“Tống tiền bối, ngươi bị bài xích ở ngoài cột ánh sáng rồi kìa.”
Tống Thư Hàng thở dài:
“Ừm, ta thấy rồi, Vũ Nhu Tử.”
“Thực ra lựa chọn của cột ánh sáng đúng đấy chứ.”
Cuồng Đao Tam Lãng giải thích:
“Thánh viên phụ trách hát 666, hai vị tiên tử phụ trách đàn tỳ bà và tiên cầm. Mà Thư Hàng tiểu hữu thì chẳng làm gì hết.”
Nói vậy thì đúng là hợp lý thật. Không làm gì hết thì đương nhiên sẽ bị đẩy ra khỏi cột ánh sáng chứ sao.
“Nhưng thánh viên là công pháp của ta, Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử cũng là ánh sáng công đức của ta mà.”
Tống Thư Hàng mếu máo.
Vũ Nhu Tử:
“Ta nhớ ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’ còn là pháp khí bản mệnh của Tống tiền bối nữa kìa.”
“Đúng thế, Vũ Nhu Tử, ta biết chứ.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Thư Hàng à, có lẽ ngươi cảm thấy bản thân mình mới là bản thể, thánh viên và vị tiên tử ánh sáng công đức này đều thuộc về ngươi. Nhưng đã từng nghĩ ngược lại chưa, nói không chừng… ngươi mới là vật phẩm phụ thuộc thì sao? Các cô ấy và chúng nó mới là bản thể thì sao?”
Đồng Quái Tiên Sư nói với vẻ bí hiểm… Sơ ý một cái là lại tái phát bệnh nghề nghiệp ngay, thân là một thầy bói ưu tú, cho dù có nói linh tinh thì cũng phải ra vẻ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng: “…
“Thực ra ta cũng giống như Lệ Chi Tiên Tử, điều bọn ta muốn biết là Tiêu Dao tiền bối sẽ quyết định kết quả giải thưởng như thế nào.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Liệu có đưa giải thưởng nhóm tiên tử ánh sáng công đức luôn không nhỉ?”
“Nếu như thưởng cho nhóm tiên tử ánh sáng công đức thì có tới 41 thánh viên liền đấy, chẳng lẽ giải nhất này phải chia thành hơn bốn mươi phần à?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ xoa cằm nói.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ta thấy mọi người đừng lo vội, không cần phải bận tâm ra ý kiến thay cho Tiêu Dao tiền bối đâu. Đến lúc phát thưởng, chắc chắn Tiêu Dao tiền bối sẽ có cách của mình, cho chúng ta một bất ngờ ấy chứ.”
“Tam Lãng đạo hữu nói có lý.”
Điền Thiên Đảo Chủ nói.
Vũ Nhu Tử:
“Bất ngờ ư? Ừm, tự nhiên ta lại thấy mong chờ quá.”
Hoàng Sơn Tôn Giả mỉm cười:
“Thực ra kết quả thế nào cũng đều như nhau thôi mà. Cuối cùng đồ trong Tán Tài Vương Tọa vẫn thuộc về Tống Thư Hàng tiểu hữu. Tiếp nhận nó thông qua ánh sáng công đức chỉ là thêm một bước trung gian, không hề ảnh hưởng đến kết quả.”
Hoàng Sơn tiền bối luôn có thể bắt lấy trọng điểm vào lúc mấu chốt.
“Thế nên Tống tiền bối nhất định phải đãi mọi người đấy nhé.”
Vũ Nhu Tử mỉm cười, nói với Tống Thư Hàng.
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính:
“Vốn Thư Hàng tiểu hữu đã nói lát nữa giải tán xong thì sẽ mở tiệc mời các vị đạo hữu trong nhóm. Thế nên chỉ mời một lần là không đủ, ít nhất cũng phải hai lần. Điều quan trọng nhất là trong bữa tiệc nhất định phải có ca múa đấy nhé.”
Không biết bịt tai nhét trong 4 cái tai của Diệt Phượng Công Tử đã bị lấy ra lúc nào, công tử đã u mê màn hợp xướng của hai vị tiên tử và thánh viên. Vì thế hắn muốn nghe thêm mấy lần nữa.
Khao mọi người không phải là trọng điểm, trọng điểm là để Tống Thư Hàng có mời hai vị tiên tử ra đàn một bản, cộng thêm dàn hợp xướng thánh viên nữa, hiệu quả tuyệt cú mèo. Nếu lúc đó có thể mời cả Đông Phương Lục Tiên Tử ra biên đạo múa thì còn tuyệt hơn.
Trong đầu của Diệt Phượng Công Tử đã bắt đầu hình thành kế hoạch ban đầu.


[Chúc mừng ‘dàn hợp xướng Bá Tống’ giành được giải nhất, màn biểu diễn của các ngươi vô cùng xuất sắc, vận may của các ngươi cũng xuất sắc không kém.]
Sau hồi lâu, giọng nói thong thả chậm rãi của Tiêu Dao Tán Tiên rốt cuộc cũng vang lên.
Tiêu Dao tiền bối cũng do dự nửa ngày trời mới đưa ra tuyên bố.
Dù sao kết quả trúng thưởng này cũng khiến hắn rất bất ngờ, làm cho hắn không biết phải tuyên bố thế nào cho hợp lý.
Hắn muốn âm thầm nghe ý kiến của các đạo hữu trong Tán Tài Vương Tọa, để xem có đề nghị gì vừa hợp lý vừa hoàn mỹ không.
Nhưng khó khăn lắm mới nghe thấy có đạo hữu thảo luận chủ đề này thì lòi đâu ra một con khỉ mặt ngựa lên tiếng, ngăn cản các đạo hữu thảo luận. Lại còn bảo mọi người đừng vội ra ý kiến rồi còn mong đợi ban tổ chức sẽ cho mọi người một bất ngờ nữa chứ.
Lúc ấy Tiêu Dao Tán Tiên liền quyết định phải nuôi một con khỉ mặt ngựa làm sủng vật, ngày ngày phạt nó chép bài tập, không chép xong không cho ăn cơm.
Sau khi nghe thấy tuyên bố này, Tống Thư Hàng ngơ ra:
“Dàn hợp xướng?”
Dàn hợp xướng Bá Tống là cái gì, đã đăng ký chưa? Debut chưa? Đã nhận được sự công nhận của các fan chưa?
“Dàn hợp xướng Bá Tống nghe cũng được đấy.”
Hoàng Sơn Tôn Giả gật đầu nói.
Linh Điệp Thánh Quân nhắm mắt lại, rất hưởng thụ trước màn diễn tấu của hai vị tiên tử và hợp xướng của thánh viên. Trên lĩnh vực âm nhạc, Linh Điệp Thánh quân cũng có trình độ giám định và khả năng thưởng thức rất cao:
“Ừm, dàn hợp xướng Bá Tống, ta cũng không có ý kiến gì.”
Lúc này, cột ánh sáng hóa thành một lệnh bài, rơi xuống trước mặt mỹ nhân rắn công đức.
Một tay của mỹ nhân rắn công đức, tay còn lại hất lên, thảy lệnh bài qua chỗ Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vươn tay ra đón lấy lệnh bài:
“Trong này chắc là bảo vật tầng tám và chín nhỉ?”
Vốn còn đang tiếc nuối vì Thông Nương, Quy tiền bối lãng phí cơ hội lựa chọn bảo vật Thiên Nhân lục phẩm ở ‘Thần Binh Kỳ Giám’, kết quả toàn bộ bảo vật tầng tám và chín đều thuộc về hắn.
Kết quả như thế cũng không quá tệ.
“Ơ? Tống tiền bối, bảo vật tầng tám và chín không biến mất kìa.”
Vũ Nhu Tử đột nhiên nói.
Ở giải nhì, giải ba, giải tư lúc trước, sau khi quay thưởng xong, tất cả bảo vật không bị ai chọn sẽ được chia đều và biến mất, phát cho mỗi một người may mắn trúng thưởng.
Nhưng lần này, bảo vật ở tầng tám và chín hoàn toàn không biến mất!
Tất cả các bảo vật vẫn còn nguyên tại chỗ.
Hoàng Sơn Tôn Giả nhíu mày, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện:
“Khi Tiêu Dao tiền bối tuyên bố quay thưởng giải nhất… có nhắc tới vật phẩm trúng thưởng là gì không?”
Lúc nãy, trước khi giải nhì, giải ba, giải tư quay thưởng đều có nhắc nhở chia đều bảo vật từ tầng nào đến tầng nào. Nhưng khi giải nhất bắt đầu quay thưởng, có phải không nhắc gì tới không nhỉ?
“Hình như là không nói.”
Bắc Hà Tán Nhân xác nhận.
Thất Tu Thánh Quân xoa trán:
“Có vẻ như giải nhất không phải là bảo vật ở tầng tám và chín rồi?”
[Trả lời chính xác, giải nhất là thứ đặc biệt nhất, là thứ duy nhất, đương nhiên phần thưởng không phải là những thứ tục vật này rồi.]
Giọng nói của Tiêu Dao tiền bối vang lên.
Tống Thư Hàng nghe thế, gan thận run lên một hồi.
Đừng mà tiền bối, ta muốn tục vật, càng tục càng tốt.
Tống mỗ ta bây giờ nợ nần chồng chất, thiếu nhất là linh thạch, mấy tục vật như bảo vật này, cho ta càng nhiều càng tốt.
[Lần tán tài này kết thúc tại đây. Đây cũng là lần tán tài cuối cùng của ta. Các vị đạo hữu, có duyên chúng ta sẽ gặp lại ở chốn thiên nhai.]
Giọng nói của Tiêu Dao Tán Tiên tiếp tục vang lên:
[Bây giờ ta phải bắt đầu dịch chuyển không gian, các đạo hữu đừng sợ hãi, hãy giữ trật tự.]
Nói xong, bắt đầu dọn sạch Tán Tài Vương Tọa.
Tất cả các tu luyện giả lần lượt bị chuyển dịch ra ngoài, các đạo hữu trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ cũng không ngoại lệ, từng người một bị chuyển dịch ra ngoài Tán Tài Vương Tọa.
Duy chỉ có mình Tống Thư Hàng bị giữ lại.
Hắn, hai vị tiên tử và 41 thánh viên sau lưng hắn đứng nguyên tại chỗ.
Vũ Nhu Tử và Kiếm Vương Cư Sĩ là đợt cuối cùng biến mất, có lẽ là do bọn họ trúng giải nhì.
“Tống tiền bối ~~ ngươi nhất định phải chơi vui vẻ đấy nhé.”
Trước khi biến mất Vũ Nhu Tử còn hô lên một câu, có vẻ như không cam lòng biến mất.
Cô có một trực giác, nếu được ở lại nhất định sẽ rất kích thích, nhưng cô không được giải nhất nên đã bị dịch chuyển ra ngoài.
Sau khi tất cả các đạo hữu trong ‘Tán Tài Vương Tọa’ biến mất, hai mắt của Tạo Hóa Tiên Tử sáng lên.
Cô đứng dạy nhảy nhót, ôm tỳ bà vào eo theo kiểu ôm ghi ta:
“Múa thôi múa thôi ~ quẩy ~ lên ~ nào.”
Không khí đột nhiên thay đổi.
Đến cả tiết tấu gảy đàn cũng biến hóa theo.
Giống như chuyện xảy ra trong thế giới hạch tâm, chỉ trong nháy mắt Tạo Hóa Tiên Tử đổi sang phong cách nhạc Heavy Metal.
Sau khi khựng lại đôi chút, những ngón tay của mỹ nhân rắn công đức cũng bắt đầu bay múa trên đàn, đuổi kịp tiết tấu Của Tạo Hóa Tiên Tử.
Hai vị tiên tử vẫn phối hợp ăn ý với nhau như trước.
(*) ý chỉ vàng bạc châu báu, các loại bảo vật nói chung
Bạn cần đăng nhập để bình luận