Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1806: Thần Kích? Không, đây là cú đánh tiền tệ đó!

Chương 1806: Thần Kích? Không, đây là cú đánh tiền tệ đó!
Tống Thư Hàng bình tĩnh quay đầu lại nhìn hai vị tiên tử và dàn hợp xướng thánh viên sau lưng… Vì đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nên bất kể hình tượng của hai vị tiên tử có thay đổi thế nào thì hắn cũng không hề sợ hãi.
Ngược lại, Tiêu Dao tiền bối lại giống như bị đứng hình, miệng bật ra vài âm tiết cổ thánh. Trong mấy âm tiết này, Tống Thư Hàng có thể nghe ra tâm trạng nhức gan vỡ trứng của Tiêu Dao tiền bối.
Nên hắn cảm thấy rất hài lòng.
Đây chính là hiệu quả mà hắn muốn, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, đồ tốt phải chia sẻ với chúng bạn.
Qua hồi lâu, Tiêu Dao Tán Tiên tiền bối lên tiếng:
“Bá Tống đạo hữu, bây giờ… ta muốn trao giải nhất cho ngươi.”
“Tiền bối.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra nói:
“Chúng ta có thể thương lượng một chút không, có thể đổi phần thưởng của giải nhất thành tục vật được không? Nói thật nhé, con người ta tục lắm.”
“Bá Tống đạo hữu, ngươi mất bình tĩnh quá, thân là tu sĩ, ngươi phải có một trái tim lớn. Cho dù là trời long đất lở, ngươi cũng không được thay đổi sắc mặt.”
Tiêu Dao Tán Tiên lên tiếng… Sao có thể động lòng vì tục vật tầm thường cơ chứ?
“Tiền bối nói rất có lý.”
Sau khi Tống Thư Hàng nói xong lại nhìn Tạo Hóa Tiên Tử đang nhảy “điệu hất đầu’ sau lưng một cách sâu xa.
Tiêu Dao Tán Tiên: “…”
Lại qua một lúc lâu nữa, Tiêu Dao Tán Tiên nói:
“Phần thưởng tầng tám và chín không thể cho ngươi được. Nhưng ngươi sẽ nhận được thứ vượt xa giá trị của chúng. Bá Tống đạo hữu, nhìn thấy Tán Tài Vương Tọa kia không? Kể từ hôm nay, nó sẽ thuộc về ngươi! Giá trị của vương tọa này đã vượt xa tổng giá trị của bảo vật ở tầng tám và tầng chín rồi.”
Tống Thư Hàng yên lặng nhìn Tán Tài Vương Tọa… Vương tọa này thú vị đấy. Nhưng rất nhiều tính năng của nó trùng lặp với thế giới hạch tâm, vậy nên Tống Thư Hàng cũng không có khao khát sở hữu nó nhiều lắm.
[Nhưng nếu như gán nó cho Bạch tiền bối thì có thể trừ đi bao nhiêu linh thạch nhỉ? ] Một không gian linh thạch bát phẩm với cửu phẩm của Bạch tiền bối cụ thể nhiều đến đâu, Tống Thư Hàng cũng không rõ. Vương tọa này nhìn có vẻ rất lợi hại, chắc là Bạch tiền bối sẽ thấy hứng thú với nó. Nói không chừng Bạch tiền bối vui lên rồi xóa luôn món nợ của hắn cũng nên.
Nghĩ như thế, Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy sung sướng.
Hiện giờ Tống Thư Hàng muốn trả xong món nợ của Bạch tiền bối sớm một chút… Vì nợ nần trả sòng phẳng thì lần sau còn dễ vay tiếp. Chỉ khi trả nốt món nợ cũ thì mới có mặt mũi vay nhiều hơn.
Tâm lý lưu manh kiểu ‘nợ nhiều không lo’ này không phù hợp với tính cách của hắn. Cho dù Bạch tiền bối không thèm để ý, đồng ý cho hắn vay linh thạch mãi đi nữa, nhưng da mặt của hắn quá mỏng, sẽ ngại không dám vay tiếp nữa.
“Hơn nữa, giá trị thật sự của vương tọa này hoàn toàn không đơn giản như những gì nó thể hiện ra ngoài.”
Giọng nói của Tiêu Dao Tán Tiên tiếp tục vang lên:
“Chắc là lúc trước ngươi cũng nghe ta nhắc tới rồi nhỉ, đây là lần tán tài cuối cùng của ta.”
Tống Thư Hàng gật đầu… Hắn còn biết Tiêu Dao Tán Tiên tán tài không chỉ vì sở thích mà còn có liên quan đến cá cược với đại lão “tít tít tít” kia nữa.
“Thực ra ngoại trừ sở thích cá nhân thì việc ta tán tài còn liên quan đến một vị tiền bối vô cùng thần bí.”
Tiêu Dao Tán Tiên lên tiếng.
Trong mắt Tống Thư Hàng hiện lên vẻ tò mò, xem ra Tiêu Dao Tán Tiên chuẩn bị nói đến chuyện của vị tiền bối ‘tít tít tít’ kia rồi đấy nhỉ?
Hắn rất có hứng thú với vị tiền bối đến cả ‘Bí Pháp Giám Định’ cũng không giám định ra được đó.
Trong tay đối phương có ‘Thần Binh Kỳ Giám’, nói không chừng lại có quan hệ với Tống đầu gỗ cũng nên? Hay là hắn biết Bắc Phương Đại Đế?
“Vị tiền bối kia vô cùng thần bí. Đến tận bây giờ ta vẫn không biết rốt cuộc hắn có lai lịch gì. Khi ta đang ở tam phẩm thì gặp được hắn, tiến hành lần đánh cược đầu tiên với hắn, đó chính là khởi đầu cho ‘con đường tán tài’ của ta.”
Tiêu Dao Tán Tiên nói.
“Từ đó về sau, mỗi khi ta tấn thăng lên một cảnh giới là có thể đánh cược với hắn một lần. Mỗi khi thắng hắn, ta sẽ lấy ra từ một phần sáu đến một phần tư bảo vật rồi tiến hành tán tài. Bây giờ ta đã tấn thăng lên cửu phẩm, cá cược giữa ta và hắn đã kết thúc. Trong tương lai, cho dù ta có cơ hội bước ra đạo của mình, tấn thăng lên Trường Sinh Giả thì cũng không có cơ hội đánh cược với hắn lần nào nữa. Kể ra thì lại thấy không nỡ. Ta rất thích vị tiền bối đó.”
Tống Thư Hàng nhạy cảm nắm bắt được một tin tức:
“Mỗi lần thắng hắn ư?”
“Bá Tống đạo hữu quả là cơ trí, nắm bắt được ngay thông tin trọng điểm trong lời nói của ta.”
Tiêu Dao Tán Tiên cười lớn:
“Đúng thế, không sai đâu. Đây chính là nguyên nhân ta thích tiền bối đó chết đi được, tiền bối đúng là một con dê béo, cược mười lần thì thua cả mười ~ a a a a a ~~”
Giọng nói của Tiêu Dao Tán Tiên biến mất trong một tràng kêu la thảm thiết.
Nếu như không phải thỉnh thoảng còn có rên rỉ yếu ớt vang lên, Tống Thư Hàng còn nghi ngờ liệu có phải hắn đã về cõi tiên rồi không.
Lại qua hồi lâu, giọng nói của Tiêu Dao Tán Tiên mới bình thường lại:
“Nói đến đây chắc là Bá Tống đạo hữu đã hiểu rồi, giải nhất mà ta muốn giao cho ngươi chính là ‘cá cược’ với vị tiền bối đó. Đáng tiếc, bây giờ ngươi đã là Huyền Thánh bát phẩm rồi, chỉ còn hai lần cá cược với vị tiền bối đó nữa thôi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Nói cách khác, mỗi một cảnh giới sẽ có một cơ hội cá cược với vị tiền bối thần bí này, sau khi lên đến cửu phẩm thì cơ hội sẽ kết thúc à?
Thế thì đúng là hơi đáng tiếc thật… Nếu như tiến hành đánh cược theo ‘số lần’, đợi khi hắn hoàn thành cá cược xong lại chuyển quyền đánh cược cho Bạch tiền bối, dựa vào vận may nghịch thiên của Bạch tiền bối thì chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
“Vậy thì… ta giao Tán Tài Vương Tọa cho ngươi đấy, Bá Tống đạo hữu.”
Tiêu Dao Tán Tiên nhẹ giọng nói:
“Đợi ta rời đi, Tán Tài Vương Tọa sẽ tiến hành nghi thức nhận chủ lần nữa. Đợi sau khi trở thành chủ nhân của Tán Tài Vương Tọa, ngươi sẽ có thể tiếp xúc với vị tiền bối thần bí đó. Đây mới là tài phú lớn nhất!”
Kho báu ở tầng tám và chín là cái thá gì? Bảo vật trong cả không gian Tán Tài Vương Tọa mới chỉ là một phần tư số bảo vật mà ta thắng được từ vị tiền bối thần bí đó thôi!
Thậm chí, bảo vật là cái thá gì chứ?
Báu vật vô giá thật sự chính là vị tiền bối thần bí ẩn giấu sau Tán Tài Vương Tọa. Hắn có thể tu luyện từ một tiểu tán tu tam phẩm lên đến Kiếp Tiên cửu phẩm chính là nhờ có vị tiền bối thần bí đó chỉ điểm và nguồn tài nguyên bảo vật dồi dào hỗ trợ.
Có thể nhận được chỉ điểm của vị tiền bối thần bí đó mới là thứ vô giá thật sự.
“Nhớ quý trọng hai cơ hội đánh cược này đấy, Bá Tống đạo hữu.”
Tiêu Dao Tán Tiên nhắc nhở… Hắn đang âm thầm chỉ điểm Tống Thư Hàng, đừng để tục vật che mờ hai mắt, chỉ có phát hiện ra bảo vật vô giá từ đống tục vật kia mới là thu hoạch lớn nhất.
Tống Thư Hàng:
“Tiêu Dao tiền bối yên tâm, ta sẽ quý trọng.”
“Đợi sau khi ta đi, ngươi phải chăm sóc cho… mà thôi, ngươi tự giác ngộ đi.”
Tiêu Dao tiền bối thở dài nói.
Có một số việc không thể nhắc nhở nữa. Nếu còn nhắc tiếp sẽ vượt giới hạn mất.
“Bá Tống đạo hữu, có duyên chúng ta sẽ gặp lại chốn thiên nhai. Ta nghe nói rồi, ngươi là nghìn năm đệ nhất thánh, đợi sau khi ta rời khỏi ‘Tán Tài Vương Tọa’ là có thể xem livestream ‘Huyền Thánh giảng pháp’ của ngươi lúc nhân tiền hiển thánh rồi. Ta cảm thấy rất hợp với ngươi, giảng pháp của ngươi ta nhất định sẽ xem.”
Tiêu Dao Tán Tiên cười khà khà nói.
Tống Thư Hàng cười gượng:
“Ha ha, ừm… nếu như có nhìn thấy giảng pháp ‘Bá Nho Huyền Ma’ thì tốt nhất là tiền bối cứ nhảy qua đi nhé.”
“Tuy rằng không biết tại sao ngươi lại nhắc ta như thế nhưng chắc ngươi có ý tốt. Ta nhớ rồi.”
Tiêu Dao Tán Tiên tiền bối đáp:
“Vậy cuối cùng, trước khi đi, ta vẫn còn một môn pháp thuật muốn dạy cho ngươi. Ngươi nắm lấy lệnh bài, cảm nhận cho kỹ. Pháp thuật này ta chỉ có thể dạy ngươi một lần. Sau này ngươi cũng phải truyền nó cho người thừa kế tiếp theo của ‘Tán Tài Vương Tọa’. Pháp thuật này rất quan trọng, nếu như không có nó, sau này khi giải trừ quan hệ với ‘Tán Tài Vương Tọa’ thì ngươi sẽ gặp chút trắc trở đấy.”
Mặt khác, tực ra Tiêu Dao Tán Tiên là một người vô cùng tò mò.


Tống Thư Hàng nắm chặt lệnh bài, sau đó, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua ‘Tán Tài Vương Tọa’ tựa như xuyên qua một ‘không gian’, nhìn vào một không gian khác.
Không gian này mới là chỗ ở ẩn giấu sau ‘Tán Tài Vương Tọa’ của Tiêu Dao Tán Tiên.
Tiếp đó có thân ảnh của một đàn ông tóc vàng xuất hiện trong tầm mắt của Tống Thư Hàng. Màu vàng vốn không phải màu tóc gốc của hắn, chỉ là khi hắn thi triển pháp thuật, mỗi một sợi tóc đều nhiễm ánh vàng.
“Nhìn kỹ nhé, nhìn ta này, ta chỉ có thể biểu diễn một lần thôi.”
Người đàn ông đó lên tiếng.
Hắn vươn hai tay ra, sau lưng có một đôi cánh ánh sáng khổng lồ ngưng tụ lại.
Đôi cánh ánh sáng vươn ra, trên cánh hiện lên một ‘con mắt’ xinh đẹp. Đôi cánh ánh sáng giống như một cây cầu để sức mạnh của con mắt phóng tới đây.
“Hây!”
Tiêu Dao Tán Tiên trầm giọng quát.
Hắn khép hai tay lại, ôm hờ trước ngực. Giữa hai tay hắn có sức mạnh pháp tắc điên cuồng xoáy tròn.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng nhìn thấy bảo vật trong tầng tám và chín của Tán Tài Vương Tọa hoàn toàn biến mất. Tất cả bảo vật hóa thành một dòng nước lũ, trút về phía Tiêu Dao Tán Tiên.
Ngoại trừ các ‘bí tịch thần công’, tất cả những bảo vật còn lại đều rơi vào trong vòng tay đang ôm hờ của hắn… dung nhập vào trong đó.
Mỗi một bảo vật nhập vào, sức mạnh giữa hai tay của Tiêu Dao Tán Tiên lại mạnh hơn một chút.
Sức mạnh này thu vào, áp súc với cường độ cao. Cuối cùng hóa thành nhiều đốm sáng nhỏ, xoay tròn, quấn quanh đầu ngón tay của Tiêu Dao Tán Tiên.
“Thần Kích!”
Tiêu Dao Tán Tiên từ từ lên tiếng.
Giọng nói của hắn dường như có sẵn hiệu ứng tiếng vọng và sấm sét, vang vọng trong cả không gian.
Đùng ~~
Không gian mà Tiêu Dao Tán Tiên đang đứng bị xé ra, vết nứt không gian lớn như chiếc mồm đầy máu đang há to của mãnh thú ăn thịt người.
Trong kẽ nứt không gian này có một sức mạnh hủy diệt đánh ập về phía Tiêu Dao Tán Tiên, muốn tiêu diệt hắn.
“Thiên phạt? Không đúng.”
Tống Thư Hàng nhíu mày lại.
Không phải thiên phạt, bởi vì trong sức mạnh này không có tính chất “không chết không nghỉ” của thiên phạt. Nhưng đòn tấn công này cũng là một thứ tương tự. Giống như ý chí của trời đất đang ra tay với Tiêu Dao Tán Tiên.
Hiện nay Kiếp Tiên lánh đời, Trường Sinh Giả ẩn cư, cho dù Kiếp Tiên có ra tay cũng sẽ sử dụng thủ đoạn đánh địch từ xa.
Chẳng lẽ ‘hoạt động tán tài’ của Tiêu Dao Tán Tiên và chuyện hắn muốn làm đã dẫn đến phản ứng của ý chí trời đất ư?
Trong lúc suy tư, ngón tay của Tiêu Dao Tán Tiên điểm lên không trung.
Bùm ~
Các đốm sáng màu vàng trong tay hắn đánh tan luôn sức mạnh hủy diệt kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận