Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1807: Họa ngươi gánh, chịu chết phần ta

Chương 1807: Họa ngươi gánh, chịu chết phần ta
Mà sau khi sức mạnh hủy diệt kia bị đánh tan, cùng lúc đó ‘khế ước’ trên người Tiêu Dao Tán Tiên được giải trừ. Quan hệ giữa hắn và ‘Tán Tài Vương Tọa’ hoàn toàn bị cắt đứt.
“Đây chính là Thần Kích, là pháp thuật cuối cùng mà ta dạy cho ngươi.”
Tiêu Dao Tán Tiên giải thích:
“Tiêu hao bảo vật ở tầng tám và chín để dẫn dắt lực lượng ra, về mặt lý thuyết, uy lực của đòn này là vô cùng tận. Ngươi chỉ cần nạp vào đủ bảo vật, đồng thời đảm bảo cơ thể của ngươi có thể chịu đựng được sức mạnh này. Dựa vào nó, trong cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm, ngươi có thể nắm giữ được sức mạnh diệt thế. Ta chỉ dùng bảo vật ở hai tầng là có thể dễ dàng phá giải nguy cơ thân tử đạo tiêu rồi.”
Nói xong, Tiêu Dao Tán Tiên lại dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn Tống Thư Hàng.
Bá Tống Huyền Thánh này sở hữu nhiều loại công pháp thối thể cường đại, chỉ riêng những công pháp có thể nhìn ra đã có ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ và ‘Thánh Viên Long Lực Thần Công’ - hai công pháp thối thể hàng đầu chư thiên vạn giới. Đợi đến khi hắn tấn thăng lên cửu phẩm, thậm chí thể chất còn mạnh hơn các Kiếp Tiên bình thường mấy lần liền.
Thể chất cường đại như thế sẽ chịu đựng được sức mạnh lớn hơn. Tên nhóc này đúng là có năng khiếu bẩm sinh để học tập ‘Thần Kích’ mà.
Tống Thư Hàng há hốc miệng.
Tất cả bảo vật ở tầng tám và chín cứ thế mà mất hết ư. Chuyện này giống như nhìn thấy một kẻ có tiền rộng rãi cầm hẳn mấy trăm triệu đô la ra đốt chơi vậy.
Cho dù biết những bảo vật này không phải là của mình, nhưng sau khi nghèo đến một mức độ nhất định, ai nhìn thấy cảnh này cũng phải đau lòng.
Thế này mà là ‘Thần Kích’ cái gì.
Đây là cú đánh tiền tệ thì có!
Nạp càng nhiều tiền thì sức mạnh càng lớn.
Nhà nghèo thì khỏi cần phải học pháp thuật này, học được cũng không dùng được. Chẳng dùng được mấy lần thì toàn bộ gia tài đều quăng vào đó hết rồi.
Hắn còn một ‘thế giới hạch tâm’ phải nuôi, có vài đệ tử phải đào tạo, còn nợ một món nợ lớn đây này… có khi cả đời cũng trả không hết ấy chứ...
Những lúc thế này, hắn lấy đâu ra tư cách để sử dụng pháp thuật nạp tiền này chứ?
Không dùng nổi, không dùng nổi.
“Bá Tống đạo hữu, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
Tiêu Dao Tán Tiên chắp tay nói với Tống Thư Hàng.
Mái tóc vàng của hắn trở lại màu đen, đôi cánh ánh sáng biến mất.
“Tiền bối, ta vẫn còn một vấn đề nữa.”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Tán tài chỉ là sở thích thôi đúng không?”
“Không chỉ là sở thích mà còn là một phần của cá cược nữa.”
Tiêu Dao Tán Tiên cười ha ha, bắn nhẹ một cái, một cánh cửa mở ra trong không trung:
“Tán tài cũng là một phần trong cá cược với vị tiền bối kia. Có điều trùng hợp là ta cũng thích tán tài.”
Dứt lời, Tiêu Dao Tán Tiên dùng ngôn ngữ viễn cổ để đọc một câu thơ làm màu cao siêu, bước vào cánh cửa không gian… Tiền tài là vật ngoài thân, nhất là sau khi tấn thăng lên cửu phẩm, nhu cầu với vật chất lại càng thấp. Sau này, nếu như hắn muốn tiến thêm một bước thì phải bước ra đạo của mình.
[Bắt đầu từ giờ phút này, ta mới xem như Tiêu Dao Tán Tiên thật sự.]
Hắn cười ha ha, biến mất không thấy đâu nữa.


“Nói cách khác… Nếu như ta thắng được bảo vật từ vị đại tiền bối kia thì cũng phải tiến hành tán tài như Tiêu Dao tiền bối sao?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Khi Tiêu Dao Tán Tiên rời đi, Tống Thư Hàng nhạy bén cảm ứng được sự giám sát kèm theo ‘sức mạnh mang tính hủy diệt’ cũng tản đi.
Cả Tán Tài Vương Tọa khôi phục lại thành một dị không gian bình thường, không chịu sự giám sát từ trong bóng tối nữa.
Cùng lúc đó, lệnh bài trong bàn tay Tống Thư Hàng tản ra sức mạnh nóng ấm.
“Tùng tùng chát chát ~ Hây!”
Sau lưng hắn, Tạo Hóa Tiên Tử cũng kết thúc âm tiết cuối cùng của bản nhạc.
“6666 ~6!”
Dàn hợp xướng thánh viên cũng ngân lên những nhịp phách cuối cùng.
Mỹ nhân rắn công đức vươn tay ra lướt trên dây đàn, một tràng giai điệu như tiếng nước chảy tạo thành kết thúc cho màn biểu diễn của ‘dàn hợp xướng Bá Tống’.
Lệnh bài trong tay Tống Thư Hàng từ từ sáng lên, một chuỗi văn tự viễn cổ bật ra khỏi lệnh bài.
Đây là nghi thức ‘ký khế ước’ mà Tiêu Dao Tán Tiên nói lúc trước.
“Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, khế ước này không có vấn đề gì chứ?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại hỏi.
Không cần biết đối phương có đáng tin hay không, nghiên cứu kỹ hợp đồng trước khi ký là tôn trọng cả hai bên.
Hơn nữa… trên thế gian này thứ khó đoán nhất chính là lòng người.
Xuất phát từ trách nhiệm với bản thân, với các vị tiền bối phụ thân trên người mình và những người xung quanh, hắn tuyệt đối không thể bất cẩn.
Gần đây cứ có thời gian rảnh là Tống Thư Hàng sẽ học ‘ngôn ngữ viễn cổ’, nhưng dù sao cũng mới học được một thời gian ngắn, từ ngữ viễn cổ đơn giản thì hắn còn hiểu chứ nếu tổ hợp phức tạo một chút là chịu chết luôn.
Mỹ nhân rắn công đức chui lên, xem từ đầu tới cuối nội dung bản khế ước một lượt, sau đó gật đầu.
“Vậy thì khế ước thành lập.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra ấn vào lệnh bài và phù văn.
Lúc này, mỹ nhân rắn công đức đột nhiên bắt lấy cổ tay Tống Thư Hàng.
“Làm sao thế? Khế ước có vấn đề à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức lắc đầu, mặt đầy vẻ bi tráng, cất giọng hát:
“Họa ngươi gánh hết ~ chịu chết phần ta ~ dốc toàn lực vì chúng sinh ~ hy sinh cũng xứng đáng ~”
Tống Thư Hàng: “???”
Mỹ nhân rắn công đức duỗi tay ra, nắm thật chặt lệnh bài và phù văn.
Tuy rằng Tiêu Dao Tán Tiên đã từng nói, cá cược với vị tiền bối thần bí này mới là giải thưởng lớn, đối phương cược mười thua cả mười, giống như đang tặng của vậy.
Nhưng ngộ nhỡ không phải như thế thì sao?
Ngộ nhỡ là do người ta thích Tiêu Dao Tán Tiên nên mới cố ý thua thì sao?
Nếu như cá cược giữa các đại lão mà liên quan đến tính mạng, vậy nếu Tống Thư Hàng cứ tiếp nhận trực tiếp vụ ‘đánh cược’ này thì sẽ rất nguy hiểm.
Mà cô là ánh sáng công đức, chỉ cần Tống Thư Hàng không sao thì cô cũng chẳng có việc gì.
Tống Thư Hàng hiểu ngay suy nghĩ của tiên tử.
“Cảm ơn tiên tử.”
Hán nói, có đôi khi hắn lại bị mỹ nhân rắn công đức làm cảm động bất thình lình.
Khế ước thành lập.
Chỉ là giữa Tống Thư Hàng và vị tiền bối thần bí kia có thêm ‘mỹ nhân rắn công đức’ để giảm sóc.
Sau khi khế ước hình thành, giữa mỹ nhân rắn công đức và ‘Tán Tài Vương Tọa’ có thêm một liên kết. Liên kết này dùng mỹ nhân rắn công đức làm trung gian để kết nối tới Tống Thư Hàng.
Tán Tài Vương Tọa thu lại.
Nếu nhìn từ bên ngoài, mọi người sẽ thấy dòng nước xoáy khôi phục lại, biến mất hoàn toàn.
Mà bọn Tống Thư Hàng ở trong Tán Tài Vương Tọa lại nhìn thấy trên tầng thứ chín xuất hiện một cánh cửa.
Một cánh cửa bằng gỗ trông rất bình thường, không có vật trang trí gì, thậm chí còn không có bất cứ ký hiệu hay điêu khắc nào.
“Đi thôi.”
Tống Thư Hàng đứng dậy, bước về phía tầng chín.
Đằng sau cánh cửa này là nơi ở của vị tiền bối thần bí thích đánh cược với người khác nhưng cược phát nào thua phát ấy kia.
Tống Thư Hàng đẩy cửa gỗ ra.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, vương trên người Tống Thư Hàng.
Phía sau cánh cửa là một thế giới ấm áp màu xanh biếc.
Môt khu vườn hoa cỏ xanh ngát được chăm sóc kỹ lưỡng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.
Trong vườn hoa có một thiếu niên đang cẩn thận bảo vệ một cây linh thực.
Cảm ứng được cánh cửa bị mở ra, thiếu niên từ từ xoay người lại, mỉm cười nhìn Tống Thư Hàng:
“Ngươi đến rồi à.”
Giống như là bạn thân chào hỏi nhau, không hề có bất kỳ vẻ xa lạ nào.
Mặc dù có dáng vẻ của thiếu niên nhưng những người nhìn thấy hắn sẽ không coi hắn là một ‘thiếu niên’. Năm tháng không để lại dấu vết trên vẻ ngoài nhưng lại khắc sâu ấn ký cổ xưa vào khí chất của hắn.
Thiếu niên này có một đôi mắt rất đẹp, giống như con mắt ngưng tụ trên đôi cánh ánh sáng khi Tiêu Dao Tán Tiên thi triển ‘Thần Kích’ vậy.
Trên trán thiếu niên này còn có con mắt thứ ba.
Không những thế, trên khuyên tai của hắn cũng có đá quý hình con mắt.
Trên ngón tay của hắn là một chiếc nhẫn đá quý con mắt.
Có vẻ như vị tiền bối này rất thích các loại đá quý có hình dáng như con mắt thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận