Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1812: Siêu Khó Chịu!

Chương 1812: Siêu Khó Chịu!
Lạnh thấu tim.
Sau khi thiếu niên biết được sự thật, nước mắt suýt rơi xuống, chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên cảm xúc bi ai, ngực cứ nghèn nghẹn khó chịu, không muốn nói chuyện.
“Tiền bối, có phải ngài sắp khóc rồi không?”
Tống Thư Hàng phát hiện cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Trong lúc mơ màng hắn thấy mặt tiền bối co rúm lại, đúng kiểu muốn khóc nhưng cố nén, song lại sắp khóc đến nơi. Hắn chợt ngộ ra, trong đầu hiện lên một suy đoán.
“Ngươi tưởng ngươi có thể giành được chiến thắng ư? Không, ngươi sai rồi... Ta sẽ nhẫn nhịn chờ ngươi khóc trước.”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói.
Bên ngoài nghi thức đánh cược.
Mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Vũ Nhu Tử da đen và Thông Nương ngồi xếp hàng nhìn ‘bộ dạng khóc lóc’ của Tống Thư Hàng và thiếu niên.
Đánh cược đã tiến vào giai đoạn cuối, cả hai người đều sắp không nhịn nổi nữa, có thể thất bại bất cứ lúc nào.
Tiếp theo ai tìm được cách bẻ gãy cọng rơm cuối cùng của đối phương trước, người đó sẽ chiến thắng.
Tống Thư Hàng đã đau đến mức không thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên, cảm thấy trên mặt đối phương cứ như bị phủ thêm hiệu ứng mosaic. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến kế hoạch công kích của hắn, hắn khoan thai nói:
“Tiền bối, ngài rất muốn giành được chiến thắng đúng không?”
“Ngươi sai rồi, ta chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc khi giành được chiến thắng thôi.”
Thiếu niên tiền bối đáp, hắn đang mượn đề tài mới để dời sự chú ý của bản thân, dời suy nghĩ ra khỏi ‘chỗ đau’ vừa bị đâm vào.
“Vậy tiền bối có muốn nghe ta kể về chuyện nửa năm lên lục phẩm của ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trong trạng thái bây giờ, tuy phản ứng hơi chậm nhưng hắn vẫn cảm ứng được vấn đề này là chỗ đau của tiền bối.
“...”
Thiếu niên tiền bối im lặng.
“Xem ra tiền bối không muốn bàn về đề tài này, vậy chúng ta không nói đến nó. Đổi đề tài nào, tiền bối có muốn nghe kể về trải nghiệm ta đã nhân tiền hiển thánh khi còn ở cảnh giới tứ phẩm không?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Thiếu niên:
“...”
“Tiếp đó khi lên ngũ phẩm, ta lại hiển thánh ở thế giới Cửu U. Lần này lên lục phẩm, ta lại lên sóng lần nữa. Ta có rất nhiều điều muốn nói về đề tài nhân tiền hiển thánh, ta muốn xuất bản sách kể về những chuyện ta đã trải qua.”
Tống Thư Hàng nói tiếp.
Vừa nói Tống Thư Hàng vừa âm thầm quan sát trạng thái của tiền bối.
“Vô dụng thôi, dùng cùng một chiêu không có hiệu quả với ta đâu.”
Thiếu niên cắn chặt hàm răng, nói với giọng run rẩy.
Không hổ là đại tiền bối, nội tâm kiên cường không gì sánh được.
Thế này thì dường như chiến cuộc lại rơi vào bế tắc.
Lúc này Tống Thư Hàng đột nhiên hít sâu một hơi:
“Tiền bối, có lẽ ván này ta thua ngài rồi, nước mắt của ta sắp tuôn trào.”
“Ha ha ha.”
Thiếu niên cười khẽ:
“Tỏ vẻ yếu thế ư? Vô dụng, ta chơi chiêu này nát rồi.”
“Không, ta sắp không nhịn nổi nữa thật mà. Sau ván này, chắc phải hẹn gặp lại ngài vào tháng sau thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Thiếu niên:
“Ồ, ngươi muốn giữ cơ hội đánh cược lục phẩm lại đến tháng sau à?”
“Đúng vậy, dựa theo tốc độ lên cấp bây giờ của ta, có lẽ cuối tháng sau sẽ thăng lên thất phẩm cũng không chừng, thế nên phải hoàn thành giao hẹn đánh cược lục phẩm với tiền bối trước khi lên thất phẩm.”
Tống Thư Hàng nói.
Thiếu niên hừ một tiếng:
“Không ngờ còn chơi chiến tranh tâm lý, cũng may ta có chuẩn bị từ trước...”
“Ánh nhìn phôi thai!”
Đúng lúc này, con mắt còn lại của Tống Thư Hàng bỗng sáng lên, lại có một luồng sáng bắn trúng người thiếu niên.
Đây là thủ đoạn cuối cùng của Tống Thư Hàng, vốn dĩ hắn không muốn sử dụng chiêu này bởi trong lần đánh cược này, giết địch một nghìn tự tổn 999, bản thân hắn cũng phải chịu tác dụng của ánh nhìn phôi thai.
Nhưng bây giờ dù sao hắn cũng sắp khóc rồi, đành liều một phen thôi.
“Xuất hiện rồi, ánh nhìn phôi thai!”
Thông Nương hô lên.
Mỹ nhân rắn công đức chuyển đổi giọng, dùng một giọng âm trầm nói:
“Sinh con cho ta đi A Dung.”
Thiếu niên:
“???”
Tên của kỹ năng này làm hắn hơi hoảng.
Luồng sáng ánh nhìn phôi thai bắn trúng người thiếu niên.
Mỗi lần ánh nhìn mang thai và ánh nhìn phôi thai kết hợp với nhau lại sinh ra các loại hiệu quả khác nhau. Bây giờ thiếu niên đang áp chế cảnh giới của bản thân xuống còn lục phẩm nên không thể miễn dịch ánh nhìn phôi thai.
Sau khi hắn bị trúng chiêu, trên đỉnh đầu đột nhiên mọc ra một đóa hoa nhỏ đáng yêu, hoa nở rồi kết trái, kết ra một nhãn cầu.
Cùng lúc đó hiệu quả của ánh nhìn phôi thai cũng tác động lên người Tống Thư Hàng.
Trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng cũng mọc ra một đóa hoa nhỏ đáng yêu. Có điều tình huống bên này khác với tình huống của thiếu niên bên kia, ngày càng có nhiều hoa nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, những đóa hoa nhỏ với đủ loại màu sắc tranh nhau mọc ra.
Mỹ nhân rắn công đức:
“Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, đây là mùa giao phối.”
“Đây là thời kỳ~ trăm hoa đua nở~ ánh mặt trời rực rỡ~”
Tạo Hóa Tiên Tử tiếp lời bằng cách cất giọng hát.
Tống Thư Hàng và thiếu niên nằm nghiêng, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này hai mắt của Tống Thư Hàng vẫn còn mơ hồ, không thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên.
Còn thiếu niên thì ở trạng thái tai thính mắt tinh, thấy rõ dáng vẻ của Tống Thư Hàng.
“Ha ha ha, ha ha ha ha~~ đỉnh đầu của ngươi bị gì thế kia?”
Thiếu niên không nhịn được há miệng cười to, cười đến mức quên cả đau đớn.
Hắn còn tưởng ánh nhìn phôi thai của Tống Thư Hàng là kỹ năng quỷ dị gì đáng gờm lắm, kết quả là không ngừng mọc hoa nhỏ trên đỉnh đầu thế đấy à?
Rốt cuộc đây là kỹ năng gì thế?
Trong nháy mắt, đầu Tống Thư Hàng đã thành một vườn hoa nhỏ.
Buồn cười không nhịn được, hình ảnh này quá thú vị.
Gap moe?(*)
“Mấy đóa hoa nhỏ này đẹp đấy, ta rất thích. Ha ha ha~ đầu của ngươi còn đáng yêu hơn vườn hoa của ta nữa.”
Thiếu niên cười to thích ý.
Từ buồn đến vui, chuyển biến quá nhanh.
Do cười quá khích, hắn cười đến mức... chảy cả nước mắt.
Ngay sau đó, ánh sáng của nghi thức đánh cược sáng lên.
Dưới sự phán quyết của sức mạnh nghi thức, hai chiếc hộp bên cạnh thiếu niên đã xuất hiện cạnh Tống Thư Hàng.
“Không ổn rồi, không chịu nổi nữa.”
Tống Thư Hàng thở dài, ngay lúc hắn đang định bỏ cuộc, giải phóng cảm xúc để bản thân khóc thành tiếng thì sức mạnh của nghi thức đánh cược lại tác động lên người hắn và thiếu niên.
Tất cả trạng thái xấu trên thân hai người đều bị quét sạch.
Đau đớn do ánh nhìn mang thai, bí pháp giám định gây ra, nỗi thống khổ bị pháp thuật phản phệ, hiệu quả của ánh nhìn phôi thai, hiệu quả từ giọt nước mắt của Tống đầu gỗ, hiệu quả của đại bi ai thuật, toàn bộ đều bị xóa bỏ.
“A a~”
Tống Thư Hàng căng cổ họng, chuẩn bị gào khóc một trận.
Nhưng khi vừa mới căng cổ họng, hắn đột nhiên phát hiện mình không khóc được.
Cảm xúc bi thương bị cưỡng chế ép xuống.
Siêu khó chịu!!!
Tống Thư Hàng đần mặt ra.
Cùng lúc đó hai mắt mơ hồ của hắn cũng trở nên rõ như thường.
Vừa cúi đầu, hắn phát hiện bên cạnh mình có thêm hai chiếc hộp.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên ở phía đối diện đang há miệng rất to, trong mắt hiện rõ vẻ tuyệt vọng, trên mặt còn treo hai hàng nước mắt.
“Chuyện gì thế này? Ta thắng rồi ư?”
Tống Thư Hàng hỏi với giọng điệu nghi hoặc.
“Fuck! Cười ra nước mắt cũng tính là khóc à?”
Thiếu niên giơ tay lên đè trên ngực, tức ngực, khó thở, suy nghĩ không rõ ràng.
“ Nói vậy là... ta thắng rồi đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi để xác định lại.
Vũ Nhu Tử da đen:
“Đúng vậy Tống tiền bối, chúc mừng tiền bối.”
Tống Thư Hàng vừa xoa cằm vừa nhìn hai chiếc hộp.
Bây giờ lại phải giải quyết vấn đề sau khi thắng.
Lần này chiến lợi phẩm là tinh phẩm, chỉ có ba món bảo vật, không phải đống lớn rác rưởi của đại lão gia.
Hắn có nên tán tài không đây?
Mà nếu tán thì phải tán thế nào?
(*)Gap Moe là thuật ngữ thường được dùng trong truyện tranh và hoạt hình Nhật. Gap Moe là sự trái ngược giữa tính cách bên trong và vẻ ngoài làm người khác thấy hấp dẫn, đáng yêu,...
Bạn cần đăng nhập để bình luận