Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1816: Ngươi Có Tư Chất Thiên Đạo

Chương 1816: Ngươi Có Tư Chất Thiên Đạo
Đây là pháp môn công kích niệm lực đặc biệt do Bạch tiền bối two tự tay sáng tạo ra, chuyên dành cho những tu luyện giả không có tinh thần lực và năng lượng mạnh mẽ, cũng không có thiên phú thi pháp, có thể nói đây là phúc âm của những tu sĩ thuộc kiểu ‘chỉ biết cầm đao chém người’.
Nhưng thật ra các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đã nghiệm chứng và phát hiện ra một điều, muốn pháp môn niệm lực đặc biệt này phát huy ra hiệu quả lớn nhất còn cần phối hợp với thể chất hoặc là một số điều kiện đặc biệt mới được.
Tống Thư Hàng rất phù hợp với điều kiện tu luyện loại niệm lực đặc biệt này. Niệm lực của hắn vừa phóng ra, vừa có thuộc tính công kích vật lý lại có cả đặc trưng của công kích pháp thuật, thậm chí còn có thể đả thương hồn phách.
Ý chí trù tâm Ma môn đã suy yếu đến cực hạn bị niệm lực nghiền ép, tan biến hoàn toàn.
Vũ Nhu Tử da đen thấy vậy, suy nghĩ một chút rồi lại nhìn công đức tiên tử và Tạo Hóa Tiên Tử. Sau đó cô bày ra tư thế kim kê độc lập + bạch hạc giương cánh, thử đọc một câu thoại:
“Con rệp như ngươi... trông vậy mà bóp cũng cấn tay đấy!”
Tạo Hóa Tiên Tử:
“!!!”
Mỹ nhân rắn công đức:
“!!!”
Hai vị tiên tử xoay đầu lại một cách cứng nhắc nhìn Vũ Nhu Tử da đen.
Hai cô đều không ngờ lúc này còn có thể chêm vào một câu thoại hoàn mỹ như vậy. Câu thoại mà Mà Vũ Nhu Tử da đen vừa chêm vào cực kỳ thích hợp với tình huống bây giờ, đúng ngay sau khi Tống Thư Hàng nghiền nát ý chí trù tâm Ma môn!
Đây là hậu sinh khả úy đây ư?
Vũ Nhu Tử da đen cảm thấy không quen khi bị hai vị tiên tử nhìn chằm chằm vào như vậy, cô chớp mắt như muốn hỏi ‘ta đã làm sai điều gì ư?’
Trước ánh nhìn của Vũ Nhu Tử da đen, mỹ nhân rắn công đức run rẩy giơ ngón cái lên.
Tạo Hóa Tiên Tử cũng giơ ngón cái đáng yêu lên.
“Đi nào, chúng ta rời khỏi thế giới tinh thần này thôi.”
Tống Thư Hàng nói, đồng thời hắn thầm quyết định phải giảm bớt thời gian tiếp xúc một mình giữa Vũ Nhu Tử da đen với hai vị tiên tử, tránh cho Vũ Nhu Tử bị dạy hư.
Ít nhất trước khi hắn đặt được thuốc trợ tim khẩn cấp cùng loại với thuốc Hoàng Sơn tiền bối đang dùng ở chỗ Dược Sư thì không được để Vũ Nhu Tử da đen bị dạy hư.
Ý thức của hắn trở về hiện thế.
Bản thể của cây Ma Thần trụ kia cũng xuất hiện trong tay hắn.
“Chúc mừng sư phụ dung hợp trù tâm thành công.”
Sở Sở lên tiếng.
Kỹ thuật tiên trù của cô đã đến cảnh giới nhập môn nên sau khi Tống Thư Hàng dung hợp trù tâm hoàn toàn, cô có thể cảm ứng được.
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Sở Sở, lần này sau khi rời khỏi đây, ta sẽ nhờ Bỉ Ngạn Ma Quân chế tạo một bộ trận pháp độ kiếp riêng cho ngươi, sau đó ngươi hãy dồn hết tinh thần vào việc chuẩn bị trùng kích cảnh giới tam phẩm. Chờ ngươi độ kiếp xong, ta sẽ giúp ngươi dung hợp trù tâm.”
Làm người phải giữ chữ tín, đã nói là gặp lại thì nhất định phải gặp lại. Khi nào Sở Sở bước vào tam phẩm, đó cũng chính là lúc hắn gặp lại ý chí của Hà Chỉ Ma Đế. Không biết ý chí Ma Đế trong trù tâm màu trắng có tính cách thế nào?
Bỉ Ngạn Ma Quân đồng ý chế tạo trận pháp độ kiếp riêng cho hắn nhưng đến giờ hắn vẫn chưa dùng đến cơ hội này. Tống Thư Hàng có linh cảm sợ rằng sau này hắn cùng không dùng đến nó, vậy nên hắn muốn chuyển cơ hội chế tạo trận pháp độ kiếp mà Ma Quân thiếu hắn cho đệ tử Sở Sở.
Sở Sở:
“Xin nghe sự sắp xếp của sư phụ.”
“Thế thì cứ quyết định vậy đi.”
Tống Thư Hàng cười ha hả, giơ tay vuốt nhẹ Ma Thần trụ.
Hắn phát hiện sau khi cơ thể dung hợp trù tâm của Hà Chỉ Ma Đế, chỉ cần hắn chạm tay vào Ma Thần trụ là có thể đọc được rất nhiều thông tin từ đó. Tất cả những thông tin này đều là tri thức có liên quan đến kỹ thuật tiên trù và kinh nghiệm chế biến tiên hào.
Trù tâm của Ma Đế giống như chìa khóa mở mật mã của cây Ma Thần trụ truyền thừa này, lấy ra truyền thừa tiên trù của Ma Đế.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ cần đọc thêm mấy tiếng đồng hồ nữa là ta có thể nắm giữ phần lớn tri thức cơ bản về tiên trù, sau đó lại thử chế biến mấy món tiên hào cơ bản, không chừng ta có thể thắp sáng nghề phụ tiên trù này.”
Tống Thư Hàng mừng thầm.
Trừ khi thiên phú tiên trù của hắn cũng phế như thiên phú kiếm thuật, nếu không có hai tool hack là trù tâm và truyền thừa tiên trù của Hà Chỉ Ma Đế trong tay, hắn chỉ cần học tập bình thường là có thể trở thành một tiên trù giỏi.
Điều đáng tiếc duy nhất là cây Ma Thần trụ này không thể thu nhỏ lại, không tiện mang theo bên người.
Bây giờ Tống Thư Hàng đã ẩn đi bốn phần năm của nó trong thế giới hạch tâm, trong tay chỉ cầm một phần năm mới có thể mang nó theo.
Cách đó không xa, thiếu niên đang chơi cờ với Con Rối Tiên Tử.
Loại cờ mà hai người đang chơi chắc là một loại cờ ở thời đại viễn cổ, Tống Thư Hàng chưa thấy bao giờ.
Sau khi thấy ý thức của Tống Thư Hàng đã trở về, thiếu niên lại nhìn Ma Thần trụ trong tay hắn:
“Xem vận khí của ngươi không tồi.”
Khí tức trên Ma Thần trụ hiển nhiên có cùng nguồn gốc với trù tâm. Với nhãn lực của hắn, vừa liếc mắt đã nhìn ra truyền thừa trong Ma Thần trụ là truyền thừa tiên trù. Có thể nói là mọi thứ đã chuẩn bị xong, vừa lúc gió đông lại hiểu ý thổi đến.
Chỉ cần thiên phú tiên trù của Tống Thư Hàng không quá kém, hắn có thể cưỡi gió đông bay xa vạn dặm trên con đường tiên trù.
“Đều là duyên cả.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Trước kia vẫn không có cảm giác gì nhưng bây giờ hắn thật sự cảm giác được hắn và Hà Chỉ Ma Đế rất có duyên với nhau. Hơn nữa hắn có linh cảm duyên giữa hai bên vẫn chưa hết, mới chỉ là mở đầu.
“Phải biết quý trọng đấy, lần sau nếu có cơ hội hãy thể hiện tài nấu nướng của ngươi cho ta nếm thử.”
Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm con cờ đặt xuống nhẹ nhàng.
Đôi mắt màu cam của Con Rối Tiên Tử lóe sáng chốc lát, sau đó cô buông con cờ trong tay xuống:
“Tiền bối, ta lại thua rồi.”
Thiếu niên cười to, cảm giác thất bại khi đánh cược thua Tống Thư Hàng đều đã được thay thế bằng cảm giác sung sướng khi chơi cờ thắng Con Rối Tiên Tử, hắn đang tận hưởng dư vị chiến thắng.
“Nhắc đến kỹ thuật tiên trù, tiền bối, ta đói rồi, chỗ ngài có gì ăn không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trà ở chỗ tiền bối là tiên trà, uống một ly đều là tiên duyên. Vậy tiên hào hắn ăn ở đây chắc hẳn cũng có hiệu quả cao như vậy nhỉ?
“Cái gì ngươi cũng muốn ăn ké thật đấy à?”
Thiếu niên mỉm cười, xua tay nói:
“Đến lúc ngươi rời đi rồi, để lần sau đi. Nếu lần sau ngươi vẫn thắng ta, ta sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn cho các ngươi.”
“Vậy chào tiền bối, hẹn tháng sau gặp lại.”
Tống Thư Hàng nói nghiêm túc.
“Đi đi.”
Thiếu niên dựa vào ghế.
“À tiền bối này, ngài có muốn kết bạn với ta không?”
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có nên cho vị tiền bối này quét diễn đồ kim đan mã QR không nhỉ?
“Để lần sau đi.”
Thiếu niên híp mắt nhìn Tống Thư Hàng:
“Dù sao chúng ta còn gặp lại ít nhất là bốn lần nữa mà.”
“Cũng đúng.”
Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương gật mầm hành:
“Dù sao mọi người cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, không thân lắm.”
Vũ Nhu Tử da đen:
“...”
Con Rối Tiên Tử dùng hai tay ôm lấy Thông Nương, đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, Sở Sở cũng đi theo sau.
“Vậy chào tiền bối, bọn ta đi đây.”
Tống Thư Hàng ôm quyền hành lễ chào tiền bối.
“Ừ.”
Ghế dựa mà thiếu niên tiền bối đang ngồi bỗng kéo dài ra, biến thành một chiếc ghế bập bênh. Hắn nằm trên ghế, bắt đầu lắc lư nhẹ nhàng cứ như biến thành một ông lão.
Tống Thư Hàng dẫn đệ tử và Con Rối Tiên Tử đi đến bên cạnh cửa gỗ, chỉ cần mở cửa gỗ ra là có thể trở về Tán Tài Vương Tọa.
“Đúng rồi.”
Lúc này thiếu niên đột nhiên nói:
“Ngươi có tư chất Thiên Đạo, đừng lãng phí thiên phú của bản thân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận