Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1824: Tỷ à, chắc chắn là thể chất của ngươi có vấn đề

Chương 1824: Tỷ à, chắc chắn là thể chất của ngươi có vấn đề
“Hay là chúng ta gọi điện giục ông trẻ A Thất đi? Ta cảm thấy nếu cứ áp chế cảnh giới mãi thế này thì sớm muộn cũng hỏng người.” Thiếu niên đi sau Tô Thị A Thập Lục, đề nghị.
Tô Thị A Thập Lục lấy điện thoại của mình ra đưa cho nó.
Thiếu niên: “…”
“Tự ngươi gọi cho A Thất thử xem.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Thiếu niên nhận điện thoại, mở lịch sử trò chuyện ra, liếc thông tin và danh bạ trên lịch sử một cái – Tống Thư Hàng.
Ban nãy A Thập Lục đã nói chuyện với người này phải không?
Nhìn tên có vẻ là nam tu.
Bảo sao ban nãy khi A Thập Lục gọi điện thoại thì giọng điệu lại mềm mại như tan ra thành nước, hệt như biến thành người khác vậy. Thì ra vì đối phương là một nam tu.
Mà cái tên này nghe quen quen, hình như nửa năm nay nó hay nghe thấy Tô Thị A Thập Lục và ông trẻ A Thất nhắc tới thì phải.
“Ha ha, lát nữa ta nhất định phải xem tên này có lai lịch ra sao.” Thiếu niên thầm nghĩ.
Sau đó nó vuốt lịch sử trò chuyện xuống, tìm tên của Tô Thị A Thất, nhấn vào.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
“Đao là đao gì nha ~ là đại đao đầu quỷ nha ~ Tinh tinh lớn cỡ nào nha ~ sẹo mất đầu to bằng cái bát nha ~” Giọng nói phóng khoáng của A Thất từ điện thoại truyền ra.
Mặt thiếu niên dại ra.
Đây đúng là giọng của ông trẻ A Thất rồi.
Nhưng bài ca vớ va vớ vẩn này là sao? Đã thế còn có cả tiếng nhạc cụ đệm nhạc cho A Thất và giọng hát rất êm tai của tiên tử nào đó đang hát bè cho hắn nữa chứ!
Có phải vì thiên kiếp sắp giáng xuống, ta có tâm ma nên mới nghe thấy âm thanh ảo không?
Hay là…
“Ông trẻ A Thất bị đoạt xá rồi?” Trong lòng thiếu niên nảy ra suy nghĩ động trời, bèn buột miệng nói ra luôn.
Tô Thị A Thập Lục bình tĩnh nhận lại điện thoại: “Không, chẳng qua là A Thất uống say thôi.”
“Vậy chẳng phải là ta sắp xong phim rồi sao?” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời mà lòng đau như cắt. Sau khi lén chuồn ra khỏi tộc địa của Tô thị, trên đường đi nó bùng nổ may mắn, gặp được mấy kì ngộ chẳng hiểu ra sao, cảnh giới tăng lên vùn vụt, bây giờ đã mấp mé biên giới nhị phẩm tấn thăng tam phẩm rồi.
Cho nên nó mới phải nghĩ cách liên hệ với Tô Thị A Thập Lục, nghìn dặm xa xôi chạy đến tìm Tô Thị A Thất để cầu cứu.
Không ngờ A Thất lại uống say.
Tu sĩ say hoàn toàn khác với người thường say…
Tu sĩ có công lực cao thâm uống tiên nhưỡng cũng không dễ say, nhưng tương ứng với nó, tu sĩ có công lực cao thâm mà uống say thì muốn tỉnh rượu cũng cực kì phiền toái.
Nghe nói trước kia có vị Chân Quân nào đó uống quá chén, đã say suốt mấy năm liền.
Bây giờ Tô Thị A Thất cũng đang ở cảnh giới Chân Quân, nếu hắn say luôn mấy năm thì chẳng phải mình chết chắc hay sao?
Mấy năm sau thì cây trồng trên mộ nó cũng ra quả chín rồi ấy chứ!
Thiếu niên lặng lẽ móc một tờ rơi quảng cáo trong lòng ra rồi lâm vào trầm tư.
Liếc thấy tờ rơi trong tay nó, khóe miệng Tô Thị A Thập Lục hơi giật một chút: “…”
Đó là tờ rơi quảng cáo mộ địa dưới đáy biển của Giao Bá Chân Quân. Không ngờ đã chính thức khai trương thật rồi.
Trước kia cô nghĩ rằng Giao Bá Chân Quân và Ngư Kiều Kiều chỉ giỡn chơi thôi chứ.

“Lại đây, chúng ta nghỉ ngơi một chút đã.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là một cửa tiệm bán kem.
Vì nguyên nhân Thiên Nhân nên trước đó Điền Thiên Đảo Chủ đã lệnh cho thủ hạ của mình sơ tán phần lớn người bình thường trên Lan Tây đảo đi nơi khác.
Sau khi nguy cơ Thiên Nhân được giải trừ, những người được sơ tán đi chưa trở về ngay trong thời gian ngắn được, cho nên hôm nay ở Lan Tây đảo vẫn rất thưa người, trong tiệm chẳng có ai cả.
“…” Thiếu niên ngớ ra: “Này bà chị, có phải chúng ta đều là con cháu Tô gia thật không đấy?”
Ta đang mấp mé bên bờ độ kiếp mà ngươi còn dẫn ta đi ăn kem ly? Ngươi không sợ đứa em trai đáng yêu này chết trong thiên kiếp hay sao?
“Đừng vội.” Tô Thị A Thập Lục nói: “Không có A Thất nhưng có ta ở đây rồi, ngươi còn sợ cái gì?”
Thiếu niên: “…”
Bà chị không sốt ruột nhưng mà ta thì lo lắm!
Mặt khác, nó còn nhớ như in nửa năm trước Tô Thị A Thập Lục suýt thì chết vì thiên kiếp, cho nên nó không tài nào mà yên tâm cho nổi.
Tô Thị A Thập Lục mỉm cười nhìn thiếu niên như thể đã nhìn thấu nội tâm của nó.

Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng không lên sàn theo phong cách làm màu.
Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Kiếm tiền bối đáp xuống một khu vực không người ở Lan Tây đảo, rồi dùng thần thức lặng lẽ càn quét. Thần thức cường đại bao phủ cả Lan Tây đảo chỉ trong nháy mắt. Sau khi luyện thành niệm lực do Bạch tiền bối two thiết kế, Tống Thư Hàng nắm giữ thần thức càng thêm hoàn mỹ.
Cho nên hắn nhanh chóng xác định được khí tức của Tô Thị A Thập Lục.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối treo trên lưng Tống Thư Hàng, người bình thường sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Tống Thư Hàng rảo bước đi tới nơi Tô Thị A Thập Lục đang ở, nhìn thấy bóng dáng Tô Thị A Thập Lục từ phía xa.
Cô đang ngồi trong một cửa tiệm, tay cầm ly kem, dùng thìa nhỏ xúc liên hồi.
Đối diện Tô Thị A Thập Lục là một thiếu niên có dáng vẻ khá giống với cô, chắc cũng là đệ tử của Tô thị nhỉ?
Khi Tống Thư Hàng nhìn về phía Tô Thị A Thập Lục, bằng trực giác nhạy bén của tu sĩ, Tô Thị A Thập Lục cũng đồng thời quay đầu ra nhìn về phía hắn rồi nhoẻn miệng cười. Tuy bây giờ Tống Thư Hàng đang ở trong dáng vẻ thiếu niên, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra hắn ngay.
Tống Thư Hàng vẫy tay với Tô Thị A Thập Lục rồi bước nhanh về phía cửa tiệm.
“Tổng thể mà nói thì không thay đổi gì.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Vẻ ngoài của Tô Thị A Thập Lục không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên diện mạo trước kia.
Ban đầu nghe qua điện thoại thấy giọng nói của cô trưởng thành hơn, Tống Thư Hàng cứ ngỡ bề ngoài của cô cũng thay đổi.
Bây giờ xem ra hắn lo lắng dư thừa rồi, A Thập Lục vẫn là A Thập Lục trước kia.
Có điều bây giờ cô đang ngồi nên không biết có cao lên được tí nào không? Tống Thư Hàng không khỏi nhớ đến dáng vẻ mừng rỡ của Tô Thị A Thập Lục khi vất vả cao lên được một phân trước kia…
Cùng lúc ấy, thiếu niên đang ngồi đối diện với Tô Thị A Thập Lục cũng nhận ra biểu cảm của chị mình thay đổi. Nó bèn hiểu ngay, chắc chắn là “Tống Thư Hàng” kia đã tới rồi.
Nào, Tống Thư Hàng đạo hữu thần bí, để ta xem ngươi là ai!
Thiếu niên nhanh chóng quay ra nhìn theo ánh mắt của Tô Thị A Thập Lục.
Sau đó, nó thấy một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình đang đi về phía cửa tiệm này.
Bé thế?
Không ngờ A Thập Lục lại thích loại hình như vậy. Chuyện này đã vượt quá dự kiến của thiếu niên rồi. Nó cứ tưởng A Thập Lục sẽ thích kiểu ông chú nam tu trưởng thành cao to kia.
Nó từng nghe người lớn trong tộc nói chuyện phiếm với nhau, bảo rằng khi tu sĩ chọn đạo lữ thì kiểu gì cũng sẽ chọn đối tượng “bổ sung nhược điểm” cho mình theo bản năng. Ví dụ như người nhỏ nhắn xinh xắn thì thích ở bên người cao to đen hôi, còn ai cường tráng lực lưỡng thì lại thích loại hình mềm mại dịu dàng để bù trừ cho nhau.
Lẽ ra A Thập Lục phải kiếm tên nào to lớn như người khổng lồ làm đối tượng mới đúng chứ!
Trong lúc đang suy tư thì thiếu niên bỗng nghĩ đến một việc.
Từ từ, nhìn gã thiếu niên đang đi tới kia quen mắt quá.
“Bá… Bá Long Cổ Thánh!” Nó cả kinh kêu váng lên.
Xưng hào cổ thánh trên người Tống Thư Hàng tự mang hiệu quả “thiên hạ không ai không biết”.
Bá Long Cổ Thánh = Bá Nho Huyền Ma = Bá Tống Huyền Thánh!
Một công thức lập tức hiện lên trong đầu thiếu niên.
Hai tay nó vòng lên che bụng trong vô thức và sắc mặt thì trắng bệch.
Không ngờ đó lại là nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh – người đàn ông đáng sợ nhất tu chân giới trong suốt hàng nghìn năm qua.
“Tống Thư Hàng” mà A Thập Lục nói chính là người này sao?
“Chờ đã, có lẽ Bá Tống Huyền Thánh chỉ đi ngang qua đây thôi.” Thiếu niên lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vị trí của Bá Tống Huyền Thánh.
Khi nó nhìn lên thì đã thấy người đàn ông trong truyền thuyết - Bá Tống Huyền Thánh đi vào cửa tiệm, đưa mắt nhìn về phía mình và A Thập Lục rồi mỉm cười, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.
“Tỷ này, đừng nói Tống Thư Hàng mà ngươi nhắc đến ban nãy chính là hắn đấy nhé?” Thiếu niên truyền âm nhập mật.
Nó thậm chí còn không dám nói ra tiếng vì sợ Bá Tống Huyền Thánh nghe thấy.
Tô Thị A Thập Lục nhìn nó với vẻ hiếu kì: “Ngươi sợ hắn lắm à?”
“Trong khắp chư thiên vạn giới có mấy ai mà không sợ hắn chứ?” Thiếu niên co rụt người lại. Bây giờ nó trốn có còn kịp không?
Muộn rồi, Bá Tống Huyền Thánh đã nhìn thấy nó.
Nếu bây giờ nó mà trốn, nói không chừng sẽ khiến Bá Tống Huyền Thánh bất mãn rồi nhìn cho nó một phát cũng nên.
“Này ~ cô em ~” Thiếu niên còn đang suy tư thì bỗng thấy hai gã đàn ông lực lưỡng bước tới, vây quanh cái bàn hai người đang ngồi.
Tô Thị A Thập Lục ngẩng đầu lên, liếc nhìn hai gã một cái.
“Cô em, em đáng yêu quá.” Gã trai bên trái mỉm cười đầy phong cách: “Có muốn đi uống vài chén với bọn anh không?”
“Khỏi cần, không hứng.” Tô Thị A Thập Lục trả lời.
“Ha ha, này gái xinh, hai em đến Lan Tây đảo để du ngoạn à? Anh em bọn anh có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai em đấy.” Hai gã trai tỏ vẻ anh đây là chàng trai vàng trong làng cua gái.
“Tỷ à, ta cảm thấy nhất định là thể chất của ngươi có vấn đề rồi. Lúc nào rảnh đi kiểm tra thử xem.” Thiếu niên truyền âm nhập mật nói. Cảnh tượng này đã tái diễn trước mắt nó ít nhất là năm lần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận