Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1829: Kế lớn mới quan trọng, niềm vui thú có thể từ từ

Chương 1829: Kế lớn mới quan trọng, niềm vui thú có thể từ từ
Bạch tiền bối không hổ là sự tồn tại có thể treo thiên kiếp lên đánh như con, thủ pháp phong ấn thiên kiếp cực kì thuần thục. Ba đạo lôi kiếp được hắn phong ấn bằng thủ pháp khác nhau.
Tuy không biết Tống Thư Hàng định “kho tàu” ba đạo thiên kiếp này như thế nào, nhưng Bạch tiền bối đoán rằng thủ pháp phong ấn có thể ảnh hưởng tới cảm giác, cho nên hắn cố ý dùng ba thủ pháp phong ấn khác nhau để phong ấn ba đạo thiên kiếp.
“Khi lôi kiếp được kho tàu xong, chắc sẽ có hiệu quả bùng nổ nhỉ?” Phân thân Bạch tiền bối mặt đơ bình thản nói, sau đó dẫn ba đạo thiên kiếp đã được phong ấn tới, giao chúng cho Tống Thư Hàng.
“Hẳn là sẽ ngon lắm.” Tống Thư Hàng hồi tưởng lại phần miêu tả của thiên kiếp kho tàu trên thực đơn nhân sinh của Hà Chỉ Ma Đế, trông có vẻ rất ngon.
Trên lý thuyết, chỉ cần trù tâm của hắn có thể phối hợp với kĩ thuật của tiên trù ma môn, cộng thêm sự trợ giúp của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, là có thể làm ra món thiên kiếp kho tàu một cách hoàn mỹ.
Tống Thư Hàng vung tay mở thế giới hạch tâm, chuyển ba đạo thiên kiếp bị phong ấn vào trong.
“Chỉ có ba đạo lôi kiếp thì có đủ không?” Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng xoa cằm: “Tính thể tích thì ba đạo thiên kiếp đã quá khổng lồ rồi. Chắc là sẽ đủ…”
Ba đạo thiên kiếp bị Tống Thư Hàng dùng niệm lực nặn thành sợi dài, thể tích giảm đi đáng kể, xong vẫn to như cây cột lớn, chiều dài lên đến mười lăm, hai mươi mét. Thể tích khổng lồ thế này dùng làm nguyên liệu nấu ăn, kiểu gì cũng đủ cho các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thưởng thức.
Tô Thị A Thập Lục hỏi: “Trong quá trình nấu ăn có cần giúp đỡ không?”
“Đến lúc đó phải nhờ A Thập Lục giúp ta rồi.” Tống Thư Hàng cười ha ha mà đáp.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối trầm ngâm một chút, nhắc nhở: “Nếu thể tích của chúng không tiếp tục rút lại thì chắc là đủ. Nhưng trong hơn ba mươi bước làm trên thực đơn, có rất nhiều bước là “nén, hóa lỏng, làm rắn” đấy nhé. Trong suốt quá trình nấu nướng, ba đạo lôi kiếp này duy trì được kích thước bằng một phần mười đã là không tệ rồi.”
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói có lý, sau khi trải qua tất cả các bước thì có thể thể tích thiên kiếp sẽ bị rút nhỏ lại.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối phân thân: “Cho nên bây giờ chúng ta phải phong ấn thêm một vài đạo lôi kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm nữa đúng không?”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Không Vân.
Ồ, có sẵn thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm rồi kìa.

Trong trận pháp độ kiếp.
Tô Không Vân bỗng cảm thấy áp lực nặng nề.
Bá Tống Huyền Thánh, Bạch Thánh, Xích Tiêu Kiếm tiền bối và Tô Thị A Thập Lục đang ngồi dàn hàng ra nhìn chằm chằm vào nó. Tất cả mọi người chờ đợi đợt thiên kiếp tiếp theo của nó, xem “mai rùa” của nó có thể tiếp tục đánh văng kiếp lôi trong thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm hay không.
Quan trọng hơn là thính giác của Tô Không Vân rất tốt. Đây là thiên phú từ nhỏ của nó.
Cho nên tuy khoảng cách hơi xa, nhưng nó vẫn nghe thấy rõ rành rành cuộc trò chuyện giữa Bá Tống Huyền Thánh, Bạch Thánh, chị mình và Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
Bọn họ đang chờ thiên kiếp của nó, sau đó… nấu thiên kiếp đó thành đồ ăn?
Tô Không Vân ngửa cổ nhìn lên kiếp vân tụ lực gần xong trên đỉnh đầu.
Chẳng hiểu vì sao, vừa nghĩ đến chuyện thiên kiếp rất có thể bị nhóm người Bá Tống tiền bối bắt đi làm đồ ăn, biến thành nguyên liệu nấu ăn trong bữa tiệc là nó lại chẳng còn chút kính sợ gì với thiên kiếp nữa.
Hình như thiên kiếp cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết nhỉ?

Trên Điền Thiên đảo.
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 vẫn đang lâng lâng trong cơn phê cồn.
Bắc Hà Tán Nhân mở đôi mắt lờ đờ, duỗi tay sờ túi theo thói quen… Hả? Điện thoại di động của ta đâu? Không có điện thoại cạnh bên, không thể lập tức trực trên nhóm chat, Bắc Hà Tán Nhân chẳng quen chút nào.
“Đúng rồi, có ai thấy điện thoại di động của ta đâu không?” Giọng nói của Hằng Hỏa Chân Quân vang lên ngay cạnh đó.
Lúc này Hằng Hỏa Chân Quân đang ngồi trên đình nhỏ với dáng vẻ rất chi là hào hoa phong nhã, tay vẫn nâng cao chén rượu, vừa ngâm xong một bài thơ. Rượu và thi nhân là một tổ hợp thần kì, sau khi thi nhân có tí men vào thì thi hứng cũng cực kì cao.
Sau khi ngâm thơ xong, Hằng Hỏa Chân Quân muốn chép lại bài thơ ấy thì chẳng tìm thấy điện thoại di động đâu cả.
“Hằng Hỏa đạo hữu tìm điện thoại làm gì vậy?” Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử hỏi.
“Ta định gọi điện cho Tống Thư Hàng tiểu hữu, có chuyện quên nói với hắn rồi.” Hằng Hỏa Chân Quân cười ha hả: “Lần trước ta hẹn hắn có thời gian thì đến Nho gia một chuyến. Lần này gặp mặt, đang định chờ bữa tiệc kết thúc thì cùng khởi hành đến thư viện, giải quyết chuyện phiền não của Nho gia.”
Đó là chuyện liên quan tới mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ và thế giới Kim Liên.
Hằng Hỏa Chân Quân muốn học theo Tống Thư Hàng, chuyển dời mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ vào thế giới Kim Liên, gia tăng diện tích của thế giới Kim Liên để mở rộng không gian hoạt động cho đệ tử Nho gia.
Nhưng bọn họ đã thử mấy lần mà không thể nào chuyển mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ vào thế giới Kim Liên một cách thuận lợi được.

Trong tinh không xa xôi.
Một hành tinh đã lâu không được ánh mặt trời chiếu tới lại đang được ánh sáng vàng ấm áp bao phủ.
Trong vầng mặt trời nhỏ nhân tạo này có bóng một người đàn ông như ẩn như hiện.
“Viu ~ Viu ~” Đúng lúc này, từ phía sau vầng mặt trời có một tiên tử chân dài bước ra, đó chính là linh quỷ của Vũ Nhu Tử bị Thiên Đế phụ thân.
“Quái quỷ, rốt cuộc vừa rồi là hiệu quả của pháp thuật gì vậy?” Thiên Đế xoa xoa hai cánh tay, rõ ràng là thân thể của linh quỷ, thế mà hai tay cô nổi đầy da gà.
Trước đó, cô đang tập trung cả thể xác và tinh thần để xây dựng nên một kế hoạch cực kì lớn, bỗng nhiên cảm thấy một luồng sảng khoái dâng lên mãnh liệt, phê phê lâng lâng, không sao dừng được.
Cảm giác thoải mái này cực kì bá đạo, mặc kệ ý muốn của cô, cưỡng chế tác dụng thẳng lên người cô.
Nếu phải so sánh thì nó cũng giống như việc cười vậy.
Tuy rằng cười là rất tốt.
Nhưng nếu có người cù ngươi, ép ngươi cười, thì cảm giác này lại chẳng hay ho cho lắm.
Đã thế cảm giác thoải mái lâng lâng này lại còn dâng lên liên tục như sóng triều.
Chẳng biết Vũ Nhu Tử bản thể đang trải qua chuyện gì nữa!
“Xem ra phải cắt đứt liên hệ giữa thân thể này và vị Vũ Nhu Tử kia rồi. Nếu không, lát nữa ta đang làm đại sự mà lại bị cưỡng chế lâng lâng thế này thì còn làm ăn gì nữa?” Thiên Đế lẩm bẩm.
Nói thật, bây giờ Thiên Đế bắt đầu hối hận vì mình đã chiếm cứ linh quỷ của Vũ Nhu Tử. Mặc dù linh quỷ của Vũ Nhu Tử cực kì thích hợp với cô, nhưng chủ nhân Vũ Nhu Tử của nó lại chẳng đáng tin cậy chút nào. Tính cách của cô nàng đó quá khó đoán, đôi khi cô không sao theo kịp được tiết tấu của đối phương.
Nhưng nếu cắt đứt liên hệ với Vũ Nhu Tử thì cuộc đời sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui thú.
“Chuyện lớn quan trọng, vui thú để từ từ cũng được.” Thiên Đế vươn tay, lấy một quyển trục ra.
Trên đó có mấy chữ Hán lờ mờ “Nho gia”, “mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ”, “thu về”…
Thiên Đế mới là chủ nhân chân chính của mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ. Bây giờ cô đã khôi phục, thu thập mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ và trùng kiến Thiên Đình trở thành mục tiêu hàng đầu.
Thực tế thì Thiên Đế đã thu thập được không ít mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ.
Mục tiêu tiếp theo của cô chính là Nho gia. Bởi vì năm đó Nho gia là nơi góp nhặt được nhiều mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận