Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1830: Đạo hữu dừng bước, xin hãy nể mặt ta

Chương 1830: Đạo hữu dừng bước, xin hãy nể mặt ta
Trên đảo nhỏ độ kiếp
Đợt lôi kiếp thứ ba mà Tô Không Vân chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng giáng xuống. Thời gian tụ lực của đợt lôi kiếp này khá dài, cả đợt có tất cả sáu đạo kiếp lôi. Nhìn số lượt và cường độ có thể phán đoán ra tư chất và thực lực của tu sĩ.
Thiên kiếp của Tô Không Vân thuộc phạm vi thiên kiếp bình thường, không biến dị, song uy lực mạnh hơn một bậc so với thiên kiếp của tu sĩ thông thường. Tư chất tu luyện của nó xem như thượng thừa, có thể xếp vào top đầu trong số các anh em đồng lứa ở Thiên Hà Tô thị.
Khi thiên kiếp đánh xuống, Tô Không Vân lại xuất kiếm.
Cũng giống như lần trước, sau khi kiếm khí của nó chém ra, phối hợp với đại trận độ kiếp, bèn tạo thành một chiếc mai rùa khổng lồ, cản đòn tấn công của thiên kiếp một cách vững vàng.
Khi đối kháng chính diện với thiên kiếp, dưới sự áp bách của thiên kiếp, tiềm lực của tu sĩ có thể phát huy một cách vượt bậc. Tô Không Vân cảm thấy kiếm thế của mình đã tiến thêm một bước dưới uy áp của thiên kiếp và có dấu hiệu lột xác thành kiếm ý.
Kiếm ý là năng lực mà bất kì kiếm khách nào cũng khát khao muốn có. Chỉ khi nắm giữ kiếm ý thì mới trở thành một kiếm tu đủ tư cách.
“Nếu kiếm thế của ta lột xác thì sẽ trở thành kiếm ý như thế nào đây?” Trong lòng Tô Không Vân dấy lên một thoáng chờ mong.
Oành!
Sáu đạo lôi kiếp va chạm với mai rùa rồi lại bắn văng ra, sau đó phóng thẳng về phía Tống Thư Hàng.
Đợt lôi kiếp thứ ba kết thúc, thiên kiếp lại bắt đầu tụ lực cho đợt tiếp theo.
“Cũng không phải là dạng sợi dài.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Sáu đạo kiếp lôi một lúc đấy, ngươi có làm được không?”
“Đàn ông đàn ang, làm sao mà không làm được chứ?” Tống Thư Hàng vươn tay nhắm thẳng vào sáu đạo kiếp lôi, thôi thúc niệm lực khóa chặt chúng giữa không trung ngay vào khoảnh khắc chúng đột phá vách ngăn của đại trận độ kiếp.
Sau đó hắn dùng hai tay mà nặn, cả sáu đạo kiếp lôi đều bị nặn thành sợi dài: “Bạch tiền bối, tiếp theo giao cho ngài đấy.”
Nặn một mạch sáu đạo kiếp lôi thành sợi dài mà Tống Thư Hàng không thở gấp cũng chẳng tốn sức. Dù sao cũng chỉ là lôi kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm, hắn cảm thấy dù số lượng có tăng gấp mười đi chăng nữa thì hắn vẫn xử lý ngon ơ.
“Không tệ, trong thời gian này ngươi lại tiến bộ không ít đấy.” Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói, sau đó lại bước chân lên phía trước, phong ấn sáu đạo kiếp lôi nọ.
Phong ấn thiên kiếp xong, Bạch tiền bối phân thân đột nhiên quay đầu nhìn về phương Tây: “Có người đến.”
“Chắc là bị thanh thế của thiên kiếp hấp dẫn tới.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ thấy có người độ kiếp thì sẽ tránh cho xa, đi đường vòng, tránh để bản thân bị cuốn vào. Nhưng đôi khi, trước khi xác định được có phải người tu luyện đang độ kiếp hay không thì vẫn có tu sĩ chạy tới, đứng đằng xa nhìn hiện trường một chút.
Bởi vì nhiều khi bảo vật xuất hiện trên đời cũng sẽ dẫn đến lôi kiếp.
“Tín hiệu của trận pháp độ kiếp đã khuếch tán ra, tu sĩ chỉ cần nhìn từ xa cũng biết nơi này đang có người độ kiếp và tránh đi hết. Nếu có người nhất quyết muốn xông tới, vậy phải dựa vào người hộ đạo đuổi bọn họ đi thôi.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Tới gần rồi.” Tống Thư Hàng chau mày.
Có khí tức của ba tu sĩ. Khi đến gần phạm vi tín hiệu của trận pháp độ kiếp, bọn họ không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục áp sát.
“Để ta đi xem sao.” Tô Thị A Thập Lục nhíu mày, xách đoản đao lên.
Đã nhìn thấy tín hiệu của trận pháp độ kiếp mà vẫn muốn cưỡng chế xông vào, thì tám chín phần mười là không có ý tốt.
“Ta đi với cô… Bạch tiền bối, ngài có thể trông chừng chuyện độ kiếp ở đây giúp ta được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Mỗi Bạch tiền bối phân thân đều có tính cách riêng, không thể đối đãi với bọn họ như bản thể, cho nên Tống Thư Hàng mới cố ý hỏi thử một câu.
“Không thành vấn đề, ta cũng biết nặn thiên kiếp, để đấy cho ta.” Bạch tiền bối phân thân vẫn không có biểu cảm gì, chỉ đáp.
Tuy hắn không biết dùng niệm lực để nặn thiên kiếp, nhưng hắn có thể nặn bằng tay, nặn thủ công càng thích hơn nhiều.

Đao quang của Tô Thị A Thập Lục lóe lên, cả người hóa thành độn quang phóng về phía ba đạo khí tức kia. Bộ Bộ Sinh Liên của Tống Thư Hàng theo sát ngay sau đó. Xích Tiêu Kiếm tiền bối nghĩ ngợi một lát, cảm thấy mình cần áp trận cho Tống Thư Hàng, thế là cũng đi theo.
Chỉ mấy hơi thở sau, hai người một kiếm đã gặp chủ nhân của ba đạo khí tức kia.
“Không phải tu sĩ à?” Tống Thư Hàng nhìn ba người trước mặt.
Một người có thân thể như làm bằng gỗ, toàn thân phủ kín vân gỗ, trên ngón tay còn có nhánh cây rủ xuống, trông hệt như một cái cây biến thành hình người.
Một người khác đội mũ phi hành gia, cả người mọc đầy vảy cá.
Người còn lại là một kẻ được tạo nên từ sương mù, trông tương tự như hình thái sương mù của Tống Thư Hàng, có điều vị này được tạo thành từ sương mù màu trắng.
Khi gặp Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, cả ba đồng loạt dừng lại.
Tống Thư Hàng đạp mạnh bước chân giữa không trung, một đóa sen đen nở rộ. Tô Thị A Thập Lục thu hồi độn quang, đáp xuống đóa sen đen.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối bay trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, mũi kiếm nhắm ngay gáy hắn, trông chẳng khác gì đầu Tống Thư Hàng bị đâm một kiếm.
Tống Thư Hàng nhìn ba người kia, vừa há miệng định lên tiếng…
“Người nào ~ đến đây ~” Tạo Hóa Tiên Tử đột nhiên thò ra từ đỉnh đầu hắn rồi cất tiếng hát vang.
Tống Thư Hàng: “…”
Ba người tu luyện ở đối diện hơi khựng lại.
Người sương mù trắng vô thức đáp: “Ta chính là ‘người nào’ đây, tiên tử gọi ta à?”
Bầu không khí chìm vào khó xử.
“Bá… Bá Long Cổ Thánh… Bá… Bá Tống… Bá… Bá Nho!” Tu sĩ người cây gọi một mạch ba thánh hào của Tống Thư Hàng, dường như gã này nói hơi bị lắp.
Người cây vừa dứt lời, thân thể hai đồng bạn của hắn đã run bắn lên.
“Hà Nhân xin chào Bá Tống tiền bối.” Người sương mù trắng chắp tay nói.
“Thụ Nhân xin… xin xin xin chào Bá… Bá Tống tiền bối.” Người cây cũng nói.
Một người là “người nào”, một người là “người cây”, thế người còn lại thì sao? Tống Thư Hàng nhìn người tu luyện đội mũ phi hành gia, đừng bảo tên này là “người vũ trụ” hay “người ngoài hành tinh” đấy nhé.
[Hà Nhân - 何人 = người nào, kẻ nào
Thụ Nhân = 树人 = người cây]
“Vãn bối Đinh Thanh Vân xin chào Bá Tống tiền bối.” Tu sĩ đội mũ phi hành gia chắp tay nói với Tống Thư Hàng.
“Sao tên của ngươi bình thường quá vậy?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đinh Thanh Vân: “…”
“Khụ, chắc ba vị đạo hữu cũng thấy phía trước có trận pháp độ kiếp chứ?” Tống Thư Hàng lên tiếng: “Đằng đó có một tiểu bối quen biết với ta đang độ kiếp, cho nên các đạo hữu có thể nể mặt ta mà tạm thời dừng bước được không?”
Nói mới nhớ, chẳng biết Tô Không Vân bao nhiêu tuổi? Bình thường thì tuổi tác của tu sĩ đều lớn hơn vẻ ngoài rất nhiều. Tuy trông Tô Không Vân có vẻ là một thiếu niên, nhưng đã ở cảnh giới nhị phẩm tấn thăng tam phẩm rồi, có khi nào còn lớn tuổi hơn mình không?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng cảm thấy mình khó mà nói hai chữ “tiểu bối” ra khỏi miệng được nữa.
Ba tu sĩ trước mặt họ lại chìm vào im lặng.
Một hồi lâu sau.
“Nếu Bá Tống tiền bối đã lên tiếng thì bọn ta đành dời bước vậy.” Đinh Thanh Vân nói.
Ba người lập tức lùi lại, rời đi không chút do dự.
Tô Thị A Thập Lục khẽ nhíu mày.
Hành động của ba người này rất kì lạ, cứ như thể đang thăm dò gì đó.
“Xem chiêu! Đâm Sau Lưng Đường Đường Chính Chính!” Một giọng nói kiêu ngạo vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Sau đó, một thanh kiếm lớn xuất hiện từ bóng tối, đâm thẳng về phía hắn.
“Oán hận đi Bá Tống Huyền Thánh! Muốn trách thì phải trách ngươi là chuyển thế của Trình Lâm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận