Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1835: Nhói lòng, nhói lòng quá

Chương 1835: Nhói lòng, nhói lòng quá
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng hết cả hồn.
Khi trận đấu đang vào lúc cao trào thì Xích Tiêu Kiếm bỗng biến thành… một cô gái nhỏ nhắn.
Đỉnh chuôi kiếm biến thành cái đầu, tay cầm thì biến thành cổ, đốc kiếm biến thành bả vai, thân kiếm biến thành thân thể gầy yếu thon thả, thậm chí còn mọc ra cả một bộ váy dài.
Đắng lòng hơn cả là trong mộng hắn cứ thế bóp cổ cô gái ấy mà đại chiến ba trăm hiệp với kẻ địch!
Túm cổ một cô nàng gầy yếu, dùng thân thể thon thả của cô sống mái với thần binh của kẻ thù, thi thoảng còn phang thân thể nhỏ gầy yểu điệu lên thân mình như sắt thép của đối phương, trong cả quá trình còn dùng Phần Thiên Hỏa Diễm đao mấy lần liền…
Sau khi tỉnh giấc mơ, cả người Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đều khó ở.
Bình thường tồn tại đẳng cấp như hắn sẽ không tự dưng nằm mơ, mỗi giấc mơ đều là một điềm báo.
Xích Tiêu Kiếm nhà ta sẽ không gặp chuyện gì bất trắc đấy chứ?
Vì lo lắng cho bảo kiếm bản mệnh của mình, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng bèn vượt qua không gian, đi tới bên cạnh thanh kiếm yêu quý.
Ai ngờ hắn vừa thò ra khỏi cánh cổng không gian thì đã bị người ta tấn công trực diện. Một cô gái mặc áo giáp da xơ xác vung nắm đấm bốc lửa đấm thẳng vào mặt hắn.
Đạo trưởng không muốn trúng một đấm rực lửa ngay mặt, đành phải vươn tay cản nắm đấm của cô gái mặc áo giáp da, đồng thời nắm chặt lấy tay cô ta.
“Ai cho ta biết ở đây có chuyện gì được không?” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng quay đầu nhìn Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Kiếm.
“Ha ha, không ngờ ngươi lại tới đây. Xích Tiêu Tử, đến đúng lúc lắm.” Xích Tiêu Kiếm vui vẻ nói. Năng lượng tồn trữ trong thân kiếm của nó đã tiêu hao hơn một nửa, không đủ để chống đỡ một cuộc đại chiến nữa. Xích Tiêu Tử tới thật đúng lúc, vừa hay có thể bổ sung năng lượng cho nó. Sau khi bổ sung năng lượng xong thì nó lại có thể đại chiến ba trăm hiệp với người ta rồi.
“Mục tiêu của ta không phải là ngươi!” Cô gái mặc áo giáp da nói. Nắm đấm của cô ta bị Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng nắm chặt, không thể nhúc nhích được. Cô ta cật lực thôi động hỏa viêm trên tay nhưng đối phương căn bản không thèm quan tâm.
“Là thế này tiền bối ạ, trước khi ngươi ra đây thì ta lại đang bị người ta kiếm chuyện.” Tống Thư Hàng dùng một câu đơn giản rõ ràng tổng kết tình hình rồi chỉ vào cô gái mặc áo giáp da.
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng: “…”
Chữ “lại” trong câu nói của Thư Hàng tiểu hữu nghe sao mà xót xa.
Đạo trưởng nhìn cô gái mặc áo giáp da mà mình đang bắt giữ và tính toán cảnh giới thực lực của cô ta. Thực lực của cô gái này thuộc hạng đứng đầu trong cảnh giới Kiếp Tiên, có lẽ đã dần dần nắm giữ được đạo của chính mình và tiếp xúc với pháp tắc trường sinh.
Song trạng thái của cô gái mặc áo giáp da đang rất suy yếu, dường như vừa mới ra khỏi phong ấn hoặc là bị trọng thương chưa lành… không biết khi chiến đấu thì cô ta có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh.
Cấp bậc của cô ta đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của chư thiên vạn giới.
Sao Tống Thư Hàng tiểu hữu cứ hay bị những đại lão có thực lực vượt xa hắn đuổi đánh thế nhỉ?
“Ngươi làm gì cô ta thế?” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng hỏi. Theo bản năng, hắn nghĩ bụng không biết có phải Tống Thư Hàng đã làm gì chọc giận cô gái mặc áo giáp da này hay không.
“Lần này không phải lỗi của ta.” Tống Thư Hàng nói: “Vị này hẳn là người sống sót của Thiên Đình viễn cổ, còn có thù với Trình Lâm. Vừa nhìn thấy ta, cô ta đã coi ta là chuyển thế của Trình Lâm, nhất định phải kiếm chuyện với ta cho bằng được.”
Ta không sai, ta vô tội, ta chỉ là người qua đường Tống vô tội bị cuốn vào.
“Thì ra là thế.” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng quay đầu nhìn cô gái mặc áo giáp da: “Thật ra tiên tử hiểu lầm rồi. Ta có thể cam đoan với cô rằng thiếu niên họ Tống cô đang đánh đây không phải là chuyển thế của Trình Lâm. Cùng lắm thì chỉ có thể coi hắn là người thừa kế của Trình Lâm mà thôi.”
Ánh mắt cô gái mặc áo giáp da nhìn Tống Thư Hàng càng thêm căm tức, trong đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn sự điên cuồng. Chỉ cần Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng thả lỏng bàn tay đang siết chặt nắm đấm của cô ta thì cô ta sẽ lao lên dần Tống Thư Hàng nhừ tử ngay tắp lự.
Tống Thư Hàng: “…”
Trên người hắn, ánh sáng công đức ngưng tụ trở lại, mỹ nhân rắn công đức bị đánh nát trước đó bắt đầu hồi sinh.
Mỹ nhân rắn công đức vừa sống lại đã làm mặt quỷ khiêu khích cô gái mặc áo giáp da, cực kì ấu trĩ.
Ấy thế mà kiểu khiêu khích ngây thơ này lại hữu hiệu. Cô gái mặc áo giáp da nghiến răng nghiến lợi, nhưng không sao thoát khỏi bàn tay của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng.
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng: “Đúng rồi, lần này ta đến là muốn mang Xích Tiêu Kiếm đi. Xích Tiêu Kiếm, ngươi chơi đủ rồi chứ?”
Hắn phải mang Xích Tiêu Kiếm về bảo dưỡng cho tử tế để tránh nó bị biến dị mới được.
“Hả? Về luôn à? Ở chơi thêm một chút có được không?” Xích Tiêu Kiếm nói liến thoắng.
Tống Thư Hàng đang chuẩn bị làm thiên kiếp kho tàu, nó còn chưa kịp nhìn thấy thiên kiếp kho tàu được nấu ra, nó không cam lòng! Hơn nữa, Dưỡng Đao thuật thật sự rất thoải mái. Nó còn muốn nghiên cứu Dưỡng Đao thuật cùng Tống Thư Hàng thêm chút nữa.
Trước đó Tống Thư Hàng đã nói một câu mà nó rất thích: Dù là thần binh của Trường Sinh Giả thì cũng cần bảo dưỡng!
Đạo trưởng nhìn Xích Tiêu Kiếm vui quên trời đất, không muốn về nhà, bỗng thấy mệt tim hết sức.
“Không được, lần này ngươi phải theo ta về.” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng nghiêm túc nói.
“Nhưng ta còn muốn tìm hiểu thiên kiếp kho tàu và Dưỡng Đao thuật mà. Hay ngươi cũng ở lại với ta đi, bao giờ bữa tiệc của Tống Thư Hàng kết thúc thì ta về với ngươi nhé?” Xích Tiêu Kiếm cò kè mặc cả.
“Thiên kiếp kho tàu?” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng xoa cằm, lại còn kết hợp với “bữa tiệc”, chẳng lẽ muốn đem thiên kiếp ra nấu thành món ăn à?
Người trẻ tuổi sáng tạo ghê, hắn bắt đầu nổi hứng thú rồi đấy.
Nhưng “Dưỡng Đao thuật” là cái gì? Nghe cái tên này, hắn không khỏi nhớ đến Xích Tiêu Kiếm bị biến thành thiếu nữ trong giấc mộng. Trực giác mách bảo hắn rằng thứ này không thể động vào.
“Trừ thiên kiếp kho tàu, trong tay bọn ta còn một menu món ăn làm từ thiên kiếp hoàn chỉnh, bọn ta còn có cả rượu ngon nữa, ngon vô cùng.” Xích Tiêu Kiếm bắt đầu dụ dỗ chủ nhân của mình.
“Được rồi, ta cũng thấy hứng thú. Vậy ta sẽ ở lại với ngươi đến khi bữa tiệc kết thúc.” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đáp.
Nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Ban nãy khi Xích Tiêu Kiếm nói chuyện với hắn đã nói “bọn ta” mấy lần, nhưng “bọn ta” ấy lại là nó với Thư Hàng tiểu hữu. Chủ nhân như hắn mà lại bị nó gạt ra ngoài phạm trù “bọn ta” ư?
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng: “…”
Sau bữa tiệc nhất định phải mang bảo kiếm của mình về, không để cho nó tiếp tục buông thả bản thân ở bên ngoài nữa.
Cuối cùng, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng lại nhìn cô gái mặc áo giáp da kia, nghĩ ngợi một lát rồi thả tay ra.
Cô gái mặc áo giáp da nhanh chóng rút lui ra xa, nhìn Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng một cái, sau đó trốn vào cánh cửa không gian, biến mất không thấy đâu nữa.
“Xích Tiêu Tử, sao ngươi lại thả cô ta đi?” Xích Tiêu Kiếm hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Trấn áp một Kiếp Tiên không phải là chuyện dễ, mà giết Kiếp Tiên thì càng phiền phức hơn.” Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng bình tĩnh đáp.
Xích Tiêu Kiếm: “Xạo à.”
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng: “Ha ha ha.”
Thả dây dài mới câu được cá lớn.
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng nheo mắt lại, ánh mắt xuyên qua sự ngăn trở của không gian, khóa chặt vị trí của cô gái mặc áo giáp da kia. Khi biết cô ta là người sống sót của Thiên Đình viễn cổ thì hắn đã ngấm ngầm để lại kí hiệu trên người cô ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận