Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1841: Tiến hóa cuối cùng.

Chương 1841: Tiến hóa cuối cùng.
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng và Nam Phương Đại Đế đang tiến hành một trận chiến có một không hai. Bên này Tống Thư Hàng vừa quay đầu đã cuỗm ổ của Nam Phương Đại Đế về. Tình tiết mới quen thuộc làm sao, Quy tiền bối cứ cảm thấy mình đã nghe thấy chuyện tương tự ở đâu đó rồi.
Chuyện trộm tổ sau lưng người ta thế này sẽ thành kết tử thù đấy nhé.
Tống Thư Hàng: “…”
Đây là cung điện của Nam Phương Đại Đế ư?
Có cần phải trùng hợp tới vây không.
Đúng rồi… cái tên Nam Thu tự này đúng là rất phù hợp với phong cách đặt tên cung điện của tứ phương đại đế.
Điện Hàn Đông, Hạ Cung và Nam Thu tự. Hiện giờ Tống Thư Hàng đã bắt đầu tò mò không biết cung điện của ‘Đông Phương Đại Đế’ sẽ có tên là gì.
Nhưng Nam Thu tự này không phải họa ta gây ra mà!
Tống Thư Hàng:
“Ta thật sự không biết mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này là Nam Thu tự - cung điện của Nam Phương Đại Đế mà.”
Quy tiền bối: “…”
Tống Thư Hàng lại quay đầu nói với Bạch tiền bối phân thân:
“Hơn nữa người nổ ra Nam Thu tự không phải ta, là Bạch tiền bối đấy chứ.”
“Ừ, là ta nổ ra đấy.”
Bạch tiền bối phân thân gật đầu với vẻ mặt vô cảm:
“Vậy có cần trả nó về với chủ cũ không?”
“Tại sao phải trả cho chủ cũ chứ?”
Quy tiền bối xoay người, đổ hết nước trong mai rùa ra:
“Chúng ta đâu có thân quen với Nam Phương Đại Đế, tuy rằng hắn và chủ nhân của ta cùng được tôn xưng là tứ phương đại đế thật, nhưng bọn ta không qua lại với nhau nhiều.”
“Hơn nữa tên đó còn đang đánh nhau với Xích Tiêu Tử nữa.”
Vỏ kiếm của Xích Tiêu Kiếm nói:
“Xích Tiêu Tử thuộc phe chúng ta, cũng tức là Nam Phương Đại Đế này ở phe đối địch. Nhặt được bảo vật của kẻ địch thì nó là của chúng ta rồi!”
“Có lý lắm!”
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói:
“Vậy cung điện Nam Thu tự này chính là của chúng ta. Tạm thời để ở chỗ Tống Thư Hàng tiểu hữu vậy.”
Dứt lời, Bạch tiền bối phân thân bèn ngẩng đầu hỏi:
“Ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Hắn đang hỏi khí linh của ‘Nam Thu tự’.
“Ta hoàn toàn không có ý kiến gì… Thực ra ta cũng chẳng có ấn tượng gì với chủ nhân của mình cả.”
Nam Thu tự đáp.
Dù sao ý thức của nó cũng chỉ được sinh ra sau khi Thiên Đình viễn cổ diệt vong, lúc nó bị phong ấn dưới đáy biển. Khi ý thức của nó xuất hiện thì Thiên Đình viễn cổ đã sụp đổ, nó ở vào ‘trạng thái vô chủ’.
“Thế nhưng trong người ta còn có rất nhiều thủ đoạn cấm chế và khống chế. Nếu như chủ nhân trước của ta tiếp xúc với hệ thống khống chế, cưỡng chế thao túng thì ta cũng không thể phản kháng được.”
Nam Thu tự nói tiếp.
Thực ra, nó nghĩ nếu chủ nhân cũ thật sự xuất hiện và muốn mang nó đi thì có lẽ bản thân nó sẽ lựa chọn đi theo chủ nhân cũ. ‘Dưỡng Đao Thuật’ sướng thì sướng thật, nhưng chủ nhân là người luyện chế ra nó, tương đương với vai trò của ‘người cha’.
“Yên tâm đi, rồi sẽ có cơ hội loại trừ những cấm chế này thôi.”
Tống Thư Hàng nói… Dù gì thì hắn cũng quen với rất nhiều đại lão mà.
Thông Nương:
“Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thám hiểm chưa?”
Từ sau khi khôi phục thân phận tự do, cô rất hứng thú với những chuyện mạo hiểm như thế này… Loại bảo địa kiểu không rời khỏi tiểu thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng mà cũng có thể tiến hành mạo hiểm thế này đúng là thứ mà cô thích nhất.
Làm tổ trong nhà mà cũng có thể vui chơi, mạo hiểm và khám phá, thế giới hạch tâm đúng là quá tuyệt vời!
“Đi thôi, để ta dẫn đường. Các ngươi theo sau, xem thử trong Nam Thu tự này có gì vui nào.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Được, mọi người vào trước đi, ý thức của ta đi cùng mọi người. Nhục thân thì phải đưa Tô Không Vân đến Điền Thiên Đảo trước đã.”
Chuyện mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ và Nam Thu tự, càng ít người biết càng tốt, vì thế Tống Thư Hàng định đưa Tô Không Vân đến Điền Thiên Đảo trước.
“Nếu là Tô Không Vân tiểu hữu thì có thể đưa nó tới đây.”
Bạch tiền bối phân thân đột nhiên đề nghị:
“Lần này có thể nổ ra cung điện của Nam Phương Đại Đế cũng là vì có nó độ kiếp đấy.”
Từ trước tới nay mỗi khi Bạch tiền bối nổ được bảo vật thì người thấy đều có phần.
“Về phần ký ức liên quan đến ‘thế giới hạch tâm’ và ‘Nam Thu tự’ của hắn thì cứ ta xử lý cho.”
Bạch tiền bối phân thân lại bổ sung.
‘Thế giới hạch tâm’ của Tống Thư Hàng là lá bài tẩy cứu mạng của hắn, càng ít người ngoài biết thì càng tốt.
Vị Bạch tiền bối phân thân mặt than này thật kỹ tính và chu đáo.
“Nếu như Bạch tiền bối đã nói như thế thì ta sẽ chuyển dịch hắn tới đây.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Dứt lời, hắn vươn tay ra phất một cái, triệu hoán Tô Không Vân đến ‘Nam Thu tự’ trong thế giới hạch tâm.
“Bá Tống tiền bối, ngài đã tấn thăng lên cửu phẩm thật rồi ư?”
Tô Không Vân xuất hiện, nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt kính nể.
Vừa nãy, nó chỉ cảm thấy ‘trời đất chao đảo’, tiếp đó đã xuất hiện phía trước đại điện của một ngôi chùa hoa lệ.
Dịch chuyển không gian, đây hẳn là năng lực chỉ Kiếp Tiên mới có nhỉ?
Gần đây trong tu chân giới có lời đồn, nói thực ra Bá Tống tiền bối không phải là ‘Huyền Thánh bát phẩm’ mà là Kiếp Tiên cửu phẩm, nhưng không biết dùng cách gì mà nhân tiền hiển thánh hết lần này đến lần khác. Có thể là Bá Tống Kiếp Tiên đang thử nghiệm đạo của mình.
Trước kia Tô Không Vân không hề tin những lời đồn này, nhưng nay xem ra thì Bá Tống tiền bối thật sự sở hữu năng lực không gian, xem ra hắn đúng là Kiếp Tiên rồi!
“Đừng nghĩ nhiều… ngươi đi dạo quanh ‘Nam Thu tự’ này với Bạch tiền bối đi.”
Tống Thư Hàng kiễng chân, vươn tay vỗ đầu Tô Không Vân:
“Nam Thu tự là cung điện của Nam Phương Đại Đế - một trong tứ phương đại đế, nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ ra điều gì đó ở đây thì cũng đủ để dùng cả đời đấy.”
“Cung điện của Nam Phương Đại Đế?”
Tô Không Vân kinh hãi.
Trong Thiên Hà Tô thị cũng có ghi chép về truyền thuyết của Thiên Đình viễn cổ. Tô Không Vân không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng nó biết ‘tứ phương đại đế’ đều là các đại nhân vật cấp Trường Sinh Giả.
Nó không nhịn được mà tiến lên trước, vươn tay ra sờ lên cây cột trong ‘Nam Thu tự’.
Đây là cung điện của Trường Sinh Giả đấy!
A, cây cột này ~ á ~ hoa văn điêu khắc này ~ ứ, biển hiệu này ~ ư ư.
Khi sờ lên có cảm xúc thật tuyệt diệu, đúng là khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay mà.
“Anh bạn à, ngươi có thể đừng sờ cột của ta nữa được không? Ngứa lắm đó.”
Nam Thu tự không nhịn được mà nói.
Tô Không Vân bị dọa nhảy dựng lên: “???”
Ai đang nói thế?
Cây cột ư?
“Là khí linh của Nam Thu tự đang nói đấy.”
Tô thị A Thập Lục vừa nhìn là biết Tô Không Vân đang nghĩ gì, gương mặt thẳng thắn quá mà.
“Cung điện cũng biết nói ư?”
Tô Không Vân lại không nhịn được mà sờ soạng cây cột hai cái nữa.
Không hổ là cung điện của Trường Sinh Giả, vừa có khí linh vừa biết nói chuyện.
Lần này ra ngoài tìm A Thập Lục đúng là đáng giá.
“Vậy ta về Điền Thiên Đảo trước, thiên kiếp tấn thăng ‘nhị phẩm lên tam phẩm’ bị phong ấn kia vẫn cần phải xử lý tiếp.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói, hắn vươn tay vỗ một chưởng lên Nam Thu tự, một phát ‘Dưỡng Đao Thuật’ rơi xuống:
“Ngoan ngoãn phối hợp với tiểu trợ lý hạch tâm của ta, nó sẽ sắp xếp một vị trí thích hợp cho ngươi ở thế giới của ta.”
“Ta sẽ sắp xếp nó ở bên cạnh Điện Hàn Đông.”
Tiểu rợ lý hạch tâm xuất hiện, nó vẫn còn đang sửa lại bản đồ quy hoạch.
“Điện Hàn Đông?”
Nam Thu tự hơi khưng lại rồi vui vẻ nói:
“Vậy các huynh đệ cũng ở chỗ của Bá Tống Huyền Thánh ư? Ta biết nó, năm đó nó chính là hàng xóm của ta.”
“Cố gắng lên.”
Tống Thư Hàng lại cho Nam Thư Tự một phát ‘Dưỡng Đao Thuật’ nữa, hơn nữa trước khi rời khỏi thế giới hạch tâm cũng không nặng bên này mà nhẹ bên kia, xoay người cho vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm hai phát ‘Dưỡng Dao Thuật’.
******
Ở đằng xa.
Xích Tiêu Tử đang giao chiến với Nam Phương Đại Đế thì bỗng nhanh chóng lùi lại.
Xích Tiêu Kiếm trong tay hắn phát ra ‘cực quang’, vô cùng đẹp mắt.
“Ngươi đang làm gì thế?”
Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm trầm mặc một lát rồi đáp:
“Ta cảm thấy… mình sắp bắt đầu tiến hóa rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận