Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1843: Tiền bối cũng không phải là thần tiên không gì không làm được

Chương 1843: Tiền bối cũng không phải là thần tiên không gì không làm được
Ừm, với cái đầu này, nắm lấy cổ nó sẽ không có chút áp lực tâm lý nào nữa. Không phải đầu của một tiểu cô nương gầy yếu, không phải hình dáng khi còn trẻ của hắn thì hắn không cần phải sợ mình sẽ có áp lực tâm lý nữa. Trong lúc vung kiếm, Xích Tiêu Tử đạo trưởng gật đầu đầy hài lòng.
‘Trấn Tinh Thần’ của Thiên Đế mang theo uy áp của trời sao giáng xuống.
Ngọn lửa đốt trời của Xích Tiêu Tử đạo trưởng chém ngược lên.
Hai chiêu thức tuyệt thế va chạm với nhau, nhưng lại không có bất kỳ tiếng vang nào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc từ cái đầu mới sinh ra của Xích Tiêu Kiếm, hai sức mạnh cấp pháp tắc quấn lấy nhau, tiếp đó bắt đầu dung hòa tựa như hai chất lỏng có màu sắc khác biệt trộn vào nhau vậy.
Chẳng bao lâu sau, sức mạnh của ngọn lửa đốt trời và một kích của Thiên Đế hòa thành một vầng mặt trời nhỏ, lặng lẽ xuất hiện ở giữa Xích Tiêu Tử và Nam Phương Đại Đế.
“Chuyện gì thế này?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tại sao gọn lửa đốt trời của Xích Tiêu Tử lại bắt đầu dung hòa với một kích của Thiên Đế chứ?
Là bảo tháp của Nam Phương Đại Đế giở trò quỷ ư?
Nhưng đồng thời, Nam Phương Đại Đế ở đối diện cũng nhíu mày nhìn Xích Tiêu Tử, hắn đã từng sử dụng ‘một kích của Thiên Đế’ nhiều lần, nhưng tình huống thế này thì chỉ mới gặp lần đầu.
Mặt trời nhỏ ngăn giữa Xích Tiêu Tử và Nam Phương Đại Đế rất yên tĩnh. Năng lượng bên trong nó rất ổn định, không có dị tượng phát nổ nào. Nếu như kéo nó đến một thế giới không có mặt trời như ‘thế giới hắc long’ thì nó có thể biến thành mặt trời, mang tới ánh sáng cho thế giới tối tăm, công đức vô lượng luôn ấy chứ.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng:
“Tuy rằng không biết đang có chuyện gì xảy ra… nhưng kết quả cũng xem như không đến nỗi tệ.”
Bị phong ấn tới tận bây giờ, chắc chắn uy lực ‘một kích của Thiên Đế’ đó không bằng khi Thiên Đế đích thân ra tay vào thời viễn cổ. Bây giờ Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của hắn có thể đỡ được một kích của Thiên Đế đã tốt hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều rồi.
[Xích Tiêu Tử đạo hữu với thực lực vang danh cổ kim, e là đương thời không ai có thể làm gì ngươi. Một ngày nào đó ngươi sẽ đứng đầu chư thiên vạn giới này.]
Giọng nói quỷ dị của Nam Phương Đại Đế đột nhiên vang lên giữa không trung.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng mỉm cười, lắc đầu đáp:
“Đáng tiếc, bần đạo không có chí hướng này.”
“Đừng nói nhảm với hắn nữa, chúng ta xông lên chém hắn đi.”
Lúc này, Xích Tiêu Kiếm đột nhiên lên tiếng nhắc nhở… Nam Phương Đại Đế tu luyện trường sinh chi đạo hệ ‘dụ hoặc’, lúc chiến đấu với hắn thì đừng tám nhảm làm gì, cứ xông lên chém là được. Nếu như cứ tám chuyện rồi để hắn dẫn dắt thì dễ tiêu đời lắm.
“Không cần, thế là được rồi.”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng lên tiếng.
Dứt lời, hắn lùi lại đằng sau, cánh cửa không gian mở ra sau lưng hắn…
Cũng đến giờ rồi, nếu như bây giờ cứ tiếp tục ở bên ngoài gây sự thì có lẽ sẽ khiến đương kim Thiên Đạo chú ý. Dù gì thì trận đấu với Nam Phương Đại Đế khi nãy cũng đã gây ra động tĩnh không nhỏ rồi.
[Sao đạo hữu không đạp gió bay cao, lên thẳng chín vạn dặm, ngồi lên vị trí chí tôn?]
Nam Phương Đại Đế nhếch khóe miệng, hắn xoay bảo tháp trong tay, đảo loạn không gian gần đó, phá hủy thông đạo không gian, ngăn không cho Xích Tiêu Tử rời đi.
“Đạo hữu đúng là nhiệt tình.”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng ôn hòa cười nói.
[Ta vốn là người hiếu khách và nhiệt tình nhất ‘Thiên Đình’ mà.]
Giọng nói của Nam Phương Đại Đế lại vang vọng trong hư không.
“Nếu đã như thế thì đành chịu vậy.”
Xích Tiêu Tử cầm bảo kiếm bản mệnh, cười nói:
“Đánh một trận thật to nào, Xích Tiêu Kiếm. Hủy diệt tinh vực này, tạo ra một trận mưa sao băng hoành tráng để tặng cho Nam Phương đạo hữu thôi.”
Tuy rằng hắn và Xích Tiêu Kiếm đều quên mất mình đã đuổi theo thứ gì mà chạy đến tinh vực này, cùng với bí mật ẩn giấu ở đây là gì. Nhưng có thể khẳng định, thứ được giấu ở nơi này vô cùng quan trọng với Thiên Đình viễn cổ.
Nếu như ngươi đã muốn dây dưa thì chúng ta cứ tiếp tục nghịch lửa nào.
Xem thử ai mới là người tự dẫn lửa thiêu thân.
“Ta thích câu này của ngươi lắm, thân kiếm của ta đang sôi trào rồi đây. Mà Xích Tiêu Tử này, bây giờ ta biến thành hình dạng gì rồi nhỉ? Sau khi kết thúc trận chiến thì ngươi có định thưởng cho ta một nụ hôn không?”
Xích Tiêu Kiếm chu môi nói.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng:
“…”
Thôi bỏ đi, ta vẫn nên suy nghĩ xem nên tạo dáng thua kiểu nào cho đẹp thì hơn.
******
Ở phía bên kia.
Tống Thư Hàng nhất tâm nhị dụng, một phần ý thức đi theo Bạch tiền bối phân thân, thám hiểm Nam Thu Tự cùng mọi người. Mặt khác, hắn móc điện thoại ra, mở tính năng dẫn đường để bay về phía Điền Thiên Đảo.
Trên đường phi hành, Diệt Phượng Công Tử đột nhiên chat camera với Tống Thư Hàng thông qua phần mềm chat.
Tống Thư Hàng tiện tay bấm nút nhận.
Trong màn hình, bên phía Diệt Phượng Công Tử sương mù trắng xóa, sắc mặt của công tử đỏ bừng, tay cầm chén rượu, nhìn vào màn hình mà gọi:
“Thư Hàng tiểu hữu.”
“Diệt Phượng tiền bối, hết thức ăn rồi à? Ta tới ngay đây.”
Tống Thư Hàng nhanh chóng trả lời.
“Ta còn chưa hỏi sao ngươi đã trả lời thế hả, cướp hết cả thoại của ta.”
Diệt Phượng Công Tử bất mãn nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Chúng ta bảo tiên trù trên đảo của Điền Thiên đạo hữu làm mấy món nhắm để ăn tạm, đợi ngươi trở về đấy.”
Diệt Phượng Công Tử nâng ly rượu lên:
“Cạn ly thôi, chỗ ngươi có rượu không?”
“Ta đang bay.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
“Uống rượu không lái xe, đang phi hành cũng thế. Ngộ nhỡ xảy ra tai nạn giao thông thì sao?”
Hắn là một thanh niên tốt tuân thủ pháp luật, sau khi uống rượu xong đến cả máy kéo tay cầm cũng không dám lái.
“Tống tiền bối.”
Đúng lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Nhu Tử đột nhiên thò vào màn hình, đẩy Diệt Phượng Công Tử sang một bên, đôi mắt mông lung của cô nhìn thẳng vào màn hình:
“Bọn ta muốn ngắm mưa sang băng.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Bọn ta muốn ngắm mưa sao băng, sau khi ngươi mang nguyên liệu nấu ăn về thì tiện tay đưa cả một ít mưa sao băng về có được không?”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng còn loáng thoáng nghe được sau lưng Vũ Nhu Tử có một giọng nói đang cố gắng gào lên… [Vũ Nhu Tử, làm thế nào để dừng bánh xe này lại, tiêu rồi, ta sắp nôn rồi…]
Tống Thư Hàng thở dài:
“Vũ Nhu Tử à, chuyện này sao mà ta làm được cơ chứ, ta cũng đâu phải thần tiên không gì không làm được.”
“Thư Hàng tiểu hữu, bọn ta cũng muốn ngắm mưa sao băng.”
Trong màn hình còn có tiếng hô hào của mấy người nữa.
Bắc Hà tiền bối, Đông Phương Lục tiền bối, Vân Trung Tiên Khách tiền bối, Tố Tố tiền bối… còn rất nhiều tiền bối đã bắt đầu líu lưỡi cũng đều gào tướng lên.
Bọn họ là phụ họa mù quáng, thấy người bên cạnh kêu gào thì cũng gào theo.
“Các tiền bối, mọi người uống nhiều rồi thì nghỉ ngơi trước đi đã, ta cũng đâu thể cho nổ các vì sao để làm mưa sao băng cho mọi người được đúng không?”
Tống Thư Hàng tiếp:
“Còn nữa, ta mang đồ tốt đến cho mọi người đây này, sau khi đến nơi thì sẽ bắt đầu chế biến ngay. Đến lúc đó sẽ cần Dược Sư tiền bối giúp đỡ đấy.”
Nguyên liệu thiên kiếp đang để xếp lớp ngay ngắn ở trong thế giới hạch tâm.
“Không thành vấn đề, Dược Sư trả lời như thế.”
Giọng nói của Giang Tử Yên vang lên.
Tống Thư Hàng: “…”
Dược Sư tiền bối chỉ là dở gõ chữ thôi, hắn còn tu luyện bế khẩu thiện từ bao giờ thế? Đến cả nói cũng cần Giang Tử Yên cô nương thay mặt truyền lời luôn à?
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệt Phượng Công Tử, Tống Thư Hàng tăng tốc, bay về phía Điền Thiên Đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận