Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1844: Thư Hàng, ngươi điên rồi!

Chương 1844: Thư Hàng, ngươi điên rồi!
Khi Tống Thư Hàng tới gần ‘Điền Thiên Đảo’, đại trận hộ đảo trên đó nhanh chóng mở một một đường để cho hắn vào đảo. Trước khi uống say, Điền Thiên tiền bối đã sắp xếp đệ tử chuyên trông chừng đại trận hộ đảo, tránh cho Tống Thư Hàng không vào được đảo.
Sau khi vào trong đảo Tống Thư Hàng điều chỉnh lại tư thế, đáp xuống chỗ các tiền bối trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đang bày tiệc.
Tại đó, các tiên trù của Điền Thiên Đảo và đệ tử Sở Sở của Tống Thư Hàng đang bận rộn tối mày tối mặt. Sở Sở đang làm chân chạy việc cho các tiên trù chính thức, học tập kinh nghiệm tiên trù.
Khi Tống Thư Hàng đáp xuống thì lập tức nhìn thấy Cuồng Đao Tam Lãng bị nhốt trong ‘Vòng quay chuột hamster’, đang chạy như điên.
[Ơ? Tiếng kêu phát ra từ Vòng quay chuột hamster đằng sau Vũ Nhu Tử mà mình nghe được trong điện thoại lúc trước hình như không phải là Tam Lãng tiền bối mà nhỉ?]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hay là vòng quay chuột hamster đã đổi người trong lúc hắn đang trên đường đi nhỉ?
“Thư Hàng tiểu hữu, cuối cùng thì ngươi cũng về rồi.”
Hoàng Sơn tiền bối ngồi trong bàn tiệc, mỉm cười ôn hòa với Tống Thư Hàng.
“Hoàng Sơn tiền bối ngươi không uống nhiều đấy chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hoàng Sơn tiền bối mỉm cười:
“Tửu lượng của ta tốt lắm, ngươi ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn mà, đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi. Có điều nguyên liệu quá lớn, ta thả chúng ra trước đã.”
Tống Thư Hàng nói.
“Tống tiền bối, Tống tiền bối, mưa sao băng đâu?”
Vũ Nhu Tử quấn chăn của ‘đại lão cái gì cũng có thể bán’, lăn từ bãi cỏ tới, dừng lại trước mặt Tống Thư Hàng. Cô mở to hai mắt trong veo, ngước lên nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Vũ Nhu Tử, chuyện này ta thật sự không làm được.”
“Nhưng lúc trước a cha ta nói, năm đó ông đã chuyển một cơn mưa sao băng đến cho mẹ ta, hoành tráng cực kỳ luôn.’
Vũ Nhu Tử chớp mắt.
Tống Thư Hàng: “…”
Hóa ra là họa của Linh Điệp tiền bối gây ra ư?
Ơ, lạ thật đấy. Nếu như chuyện này là Linh Điệp tiền bối nhắc tới, bây giờ Vũ Nhu Tử muốn có một cơn mưa sao băng, vậy chắc hẳn Linh Điệp tiền bối sẽ dốc hết sức ra để thực hiện mới đúng chứ?
Với thực lực và tính cách của Linh Điệp tiền bối, nói không chừng hắn sẽ thực sự chuyển một ngôi sao băng thật lớn tới rồi cho nổ trên bầu trời Điền Thiên Đảo để hóa thành mưa sao băng.
Sao lại không có động tĩnh gì thế này?
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Linh Điệp tiền bối… Sau đó hắn nhìn thấy Linh Điệp tiền bối say khướt và người cũng say túy lúy là Thất Tu tiền bối đang đối chưởng với nhau.
“Hai người Linh Điệp tiền bối đang làm gì vậy? Chắc không phải là đọ nội công đấy chứ?”
Tống Thư Hàng lo lắng nói.
Rượu của Côn Na nữ sĩ có hiệu quả bá đạo quá, đến cả Huyền Thánh bát phẩm cũng không trụ được. Một khi hai vị tiền bối này uống say thì rất có thể sẽ làm chuyện như đọ nội công đấy chứ.
Đọ nội công vô cùng nguy hiểm, các vị tiền bối ở bên cạnh không ngăn cản họ sao?
“Không có việc gì, a cha của ta và Thất Tu tiền bối đang chơi một trò chơi nhỏ thôi. Trò ‘cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói chuyện, không cử động’. Ai chớp mắt, nói chuyện hoặc di chuyển cơ thể trước thì người đó thua.”
Vũ Nhu Tử quấn chăn đơn lăn tới lăn lui trên thảm cỏ.
Tống Thư Hàng: “…”
“Thế nên Tống tiền bối à, chúng ta đi chuyển mưa sao băng đi.”
Vũ Nhu Tử lại nói.
Ý nghĩ muốn ngắm mưa sao băng trong đầu cô vô cùng kiên định.
“Đợi bữa tiệc kết thúc thì chúng ta lại thử xem sao.”
Tống Thư Hàng chỉ có thể đáp như thế… Đến lúc đó, Vũ Nhu Tử tỉnh táo hơn một chút thì chắc sẽ không quấn lấy chủ đề ‘mưa sao băng’ nữa nhỉ?
“Được rồi.”
Vũ Nhu Tử ngoan ngoãn gật đầu, cô quấn chăn đơn, lăn lông lốc về phía xa, cứ lăn như thế cho đến chỗ Đậu Đậu ở bên cạnh Sở Sở.
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi tìm nguyên liệu gì tới thế? Cần bọn ta giúp gì à?”
Dược Sư cầm tay Giang Tử Yên đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Bắc Hà Tán Nhân, Diệt Phượng Công Tử cũng đi theo.
“Hề hề hề, các tiền bối, các ngươi nhìn cho kỹ nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn nhắm vào chỗ trống trong bữa tiệc, vươn hai tay ra:
“Ra đây đi, nguyên liệu!”
Trong tiếng điện lẹt xẹt và ánh sáng chói mắt, lôi kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm bị kéo thành sợi được chuyển từ trong thế giới hạch tâm ra, rơi xuống bãi đất trống.
“Thiên... thiên kiếp ư?”
Dược Sư trợn tròn hai mắt.
Đúng thế, đây chính là lôi kiếp của thiên kiếp. Thân là tu sĩ, có lẽ sẽ nhận sai những loại sức mạnh lôi điện khác, nhưng riêng lôi kiếp thì không thể nào sai được!
“Lôi kiếp?”
Diệt Phượng Công Tử nhảy về sau một bước, sợ bị lôi kiếp này đánh trúng.
“Đừng sợ, lôi kiếp này đã bị phong ấn rồi. Là thủ pháp phong ấn của Bạch đạo hữu, Bạch đạo hữu ra ngoài rồi à?”
Hoàng Sơn Tôn Giả nhìn phong ấn bên trên lôi kiếp rồi bình tĩnh nói.
Xem ra Hoàng Sơn tiền bối thật sự không uống nhiều, vẫn còn tỉnh táo lắm.
“Một phân thân của Bạch tiền bối đã tới giúp ta phong ấn lôi kiếp.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Bạch Hạc Chân Quân trong hình dáng thiên về hình thái nữ chen ngay tới trước mặt Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối ở đâu?”
Mặc dù chỉ là phân thân, nhưng phân thân cũng là Bạch tiền bối mà.
“Đang thám hiểm trong Nam Thu tự, lát nữa là ra ngoài thôi ấy mà.”
Tống Thư Hàng đáp, hắn tiến lên một bước, vươn tay ấn lên lôi kiếp bị phong ấn.
Sờ lên lôi kiếp quen thuộc, Tống Thư Hàng lôi công thức nấu món ‘thiên kiếp kho tàu’ ra để ôn tập lại các bước trên đó.
Đôi cánh của Bạch Hạc Chân Quân ngay lập tức rũ xuống đầy uể oải.
“Đợi đã, ta có một câu hỏi.”
Dược Sư nói:
“Nguyên liệu nấu ăn đâu? Nguyên liệu mà ngươi nói cần ta xử lý giúp đâu rồi?”
Tống Thư Hàng xoay người lại, khoe hàm răng trắng sáng với các tiền bối. Con bật ngón cái lên, một tay khác vỗ lên ‘thiên kiếp bị phong ấn’ rồi hét lớn:
“Những thứ này chính là nguyên liệu nấu ăn đấy!”
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
Lệ Chi Tiên Tử: “…”
“Ngươi uống say rồi à? Thư Hàng tiểu hữu?”
Bắc Hà Tán Nhân xoa huyệt thái dương rồi hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Không có chuyện đó đâu, tuy rằng ta có uống chút rượu thật, nhưng đầu óc còn tỉnh táo lắm.”
“Xem ra là uống quá chén rồi.”
Hoàng Sơn Tôn Giả tổng kết.
Diệt Phượng Công Tử bước lên trước, vươn tay sờ lên trán Tống Thư Hàng:
“Cũng không bị sốt mà, sao lại nói mê sảng thế nhỉ?”
“Thiên kiếp kho tàu, các tiền bối hãy xem ta ra tay, sau đó cùng cảm nhận hương vị bùng nổ như thiên kiếp nào!”
Tống Thư Hàng vỗ ngực đầ tự tin.
Hắn lấy được ‘truyền thừa tiên trù’ của Hà Chỉ Ma Đế từ Ma Thần trụ, rồi lại thắng được ‘ma môn trù tâm’ của Ma Đế từ chỗ vị thiếu niên tiền bối thần bí kia.
Hắn tự tin rằng mình có thể làm được món ‘thiên kiếp kho tàu’.
“Bạch đạo hữu có biết chuyện ngươi muốn làm ‘thiên kiếp kho tàu’ không?”
Hoàng Sơn tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Bạch tiền bối cũng rất mong chờ món ‘thiên kiếp kho tàu’ được hoàn thành đấy.”
Hoàng Sơn tiền bối:
“Tốt lắm, ta hiểu rồi. Vậy thì Dược Sư và những đạo hữu khác cùng phối hợp với Thư Hàng tiểu hữu đi. Cứ coi như là uống say rồi điên cuồng một lần vậy.”
“Đừng chơi nổ Điền Thiên Đảo của ta đấy.”
Trong cơn mơ màng, Điền Thiên tiền bối thều thào.
“Đầu tiên phải phong ấn thiên kiếp nhị phẩm tấn thăng tam phẩm rồi bỏ chúng vào một pháp khí, sau đó bỏ thêm vào đan dịch khiến năng lượng hóa thành thể lỏng. Đan dịch này phải nhờ Dược Sư tiền bối rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Về phần pháp khí đựng thiên kiếp thì để hắn giải quyết!
Tống Thư Hàng vung tay lên, triệu hoán bốn bức tường Vương Giả, thần môn Miêu Yêu Tiên Cơ, nham thạch Lạc Đà Mãnh Sĩ trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú ra, ghép chúng thành một cái thùng kín.
Tiếp đó, hắn ném từng sợi lôi kiếp bị phong ấn vào trong thùng.
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng tới giúp hắn di chuyển lôi kiếp.
Trong khi các đạo hữu ném ‘lôi kiếp’ vào trong thùng, Tạo Hóa Pháp Vương mắt say mông lung tóm lấy ‘Thiên Cương’ lẫn trong lôi kiếp, vứt luôn nó vào trong…
Bạn cần đăng nhập để bình luận