Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1851: Chiếc hộp thời gian

Chương 1851: Chiếc hộp thời gian
“Thiên Cương! Sao… sao Thiên Cương lại trắng bạc thếch ra thế này?!” Tiếng khóc rống đột ngột vang lên.
Một con chim cánh cụt lớn chen đến bên cạnh Tống Thư Hàng từ lúc nào, dùng đôi cánh nhỏ mập mạp của nó mà vuốt lấy vuốt để lên thùng.
Tống Thư Hàng: “…”
Cả Tô Thị A Thất tiền bối và Tạo Hóa Pháp Vương mà cũng không áp chế nổi Đồng Quái tiền bối, để hắn trốn được từ phòng bếp ra đây rồi sao?
Khao khát sống của Đồng Quái tiền bối mạnh mẽ thật.
“Đây rồi! Đừng cho nó thoát!” Lúc này, giọng nói của Bắc Hà Tán Nhân vang lên sau lưng họ.
Sau đó, Tô Thị A Thất và Tạo Hóa Pháp Vương hùng hổ xông tới, vác Chim cánh cụt – Quái Tiên Sư đi.
Lần này Chim cánh cụt – Quái Tiên Sư không vùng vẫy nữa, để mặc cho Tạo Hóa Pháp Vương và Tô Thị A Thất lôi đi sềnh sệch.
Linh Điệp Thánh Quân: “…”
“Chỗ bọt này phải xử lý thế nào đây?” Lệ Chi Tiên Tử quệt một cái, một ít bọt dính lên ngón tay cô như kẹo bông gòn.
“Đây là bọt do lôi kiếp hóa lỏng nêm thêm Thiên Cương tạo ra, ta cũng không biết nó có hiệu quả gì.” Tống Thư Hàng nói.
“Đã nêm thêm Thiên Cương, chắc là sẽ có tác dụng với tu sĩ lục phẩm chứ nhỉ?” Dứt lời, Lệ Chi Tiên Tử mút vòng bọt trên tay như ăn kẹo bông gòn.
Tống Thư Hàng vội la lên: “Chờ chút đã Lệ Chi Tiên Tử, thứ này không biết có hiệu quả gì, nhỡ may có độc thì sao…”
“Ừm, mùi vị không tệ.” Lệ Chi Tiên Tử bình tĩnh đáp: “Yên tâm đi, dựa vào kinh nghiệm mạo hiểm nhiều năm, trực giác sẽ mách bảo ta cái gì ăn được, cái gì không ăn được mà. Lớp bọt này có mùi vị không tồi, còn bổ sung thêm hiệu quả của Thiên Cương, có thể cường hóa mệnh luân của tu sĩ lục phẩm đấy.”
“Trực giác không phải là vạn năng, ta vẫn thấy phải cẩn thận một chút thì hơn.” Tống Thư Hàng nói.
“Ha ha ha, ngươi dong dài như mẹ già, giống hệt Hoàng Sơn tiền bối rồi đấy.” Diệt Phượng Công Tử ngồi trên một bức tường thấp, hai tay bưng chén rượu, liếm láp nhấp từng chút.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
Hắn nhìn Diệt Phượng một lát, trong lòng bắt đầu cân nhắc xem mình có nên sáng tạo ra một thuật cấm ngôn dành riêng cho Diệt Phượng hay không.
Diệt Phượng có cổ ấn của thế giới Hắc Long, miễn dịch với pháp thuật hệ tinh thần từ bát phẩm trở xuống, xem ra thuật cấm ngôn đặc chế này chỉ có thể xuống tay từ phương diện vật lý thôi.
“Hì hì.” Lệ Chi Tiên Tử nở nụ cười duyên: “Không cần lo cho ta, nếu ta không say thì chắc chắn sẽ không ăn cái bọt này như vậy đâu. Bình thường ta lý trí lắm, nếu không thì đã chết rục xác ở bên ngoài rồi, làm sao mà mạo hiểm khắp nơi trên hiện thế như vậy được.”
Thất Tu Thánh Quân phát biểu đầy chín chắn: “Loại bọt này nên thu thập lại, giao cho ta và Dược Sư tiền bối kiểm nghiệm thành phần, xác định dược hiệu đã rồi quyết định sau.”
“Ta cũng đang có ý này.” Tống Thư Hàng vung tay lên, dùng niệm lực thu gom toàn bộ bọt trong thùng lại.
Một phần trong đó được đựng vào bình trữ vật của thiên nhân và vòng tay không gian. Phần còn lại chia nhỏ ra, giao cho Thất Tu Thánh Quân, Hoàng Sơn Tôn Giả, Linh Điệp Thánh Quân và Dược Sư tiền bối.
Trong nhóm Cửu Châu số 1, chỉ có các vị tiền bối này khả năng kiểm tra thành phần của bọt.
Sau đó Tống Thư Hàng lại dùng niệm lực rút Thiên Cương trong thùng ra.
“Tống tiền bối, Thiên Cương phai màu kìa.” Vũ Nhu Tử và Vũ Nhu Tử da đen trăm miệng một lời.
“Đúng vậy, Vũ Nhu Tử, ta nhìn thấy rồi.” Tống Thư Hàng cầm Thiên Cương lên. Không biết sau khi bị phai màu thì hiệu quả của Thiên Cương có bị ảnh hưởng gì không.
Nó sẽ không biến từ Thiên Cương siêu phẩm thành Thiên Cương hạ phẩm đấy chứ?
“Bá Tống tiền bối, ngươi có thể giao Thiên Cương trong tay cho ta xem thử không?” Lúc này, một tiên tử mặc trang phục màu hồng phấn đứng sau lưng Lệ Chi Tiên Tử lên tiếng.
Cô là Mật Đào Tiên Tử, em gái của Lệ Chi Tiên Tử, một chuyên gia về phương diện nghiên cứu Thiên Cương, cho nên khi tranh đoạt Thiên Cương thì Lệ Chi Tiên Tử đã đưa cô theo.
“Tiên tử đừng gọi ta là tiền bối, cứ gọi tên là được rồi. Nếu không thì cô cứ gọi ta là Bá Tống cũng được.” Tống Thư Hàng nói xong bèn đưa Thiên Cương cho Mật Đào Tiên Tử.
Mật Đào Tiên Tử cười ngại ngùng rồi nhận lấy Thiên Cương để nghiên cứu.
“Thiên Cương không có vấn đề gì chứ? Phẩm chất có bị giảm xuống không?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ lo lắng.
Cây Thiên Cương này vô cùng quan trọng đối với các thành viên lục phẩm trong nhóm Cửu Châu số 1, lại là bảo bối mà hắn và các tiền bối hợp sức đoạt về… Nếu nó mà bị hạ phẩm chất thì chỉ đành mua lại một cây Thiên Cương cực phẩm từ chỗ Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử thôi.
Tống Thư Hàng nhìn Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử, vững tâm hơn nhiều.
Tuy hắn nghèo rớt mùng tơi, nhưng chỉ cần mặt đủ dày thì bất cứ lúc nào cũng có thể vay đủ linh thạch.
Thiếu nợ không đáng sợ, đáng sợ là đã nợ như Chúa Chổm rồi vẫn còn mặt dày mày dạn đi vay!
“Bá Tống đạo hữu đừng lo, năng lượng của Thiên Cương không bị giảm đi.” Lúc này, Mật Đào Tiên Tử trả lại Thiên Cương cho Tống Thư Hàng: “Vì nó bị ngâm lâu quá nên Thiên Cương chi lực bên trong bị xói mòn mà thôi. Chỉ cần đưa nó vào một nơi có linh khí sung túc thì màu sắc của nó sẽ từ từ khôi phục.”
“Thế thì tốt.” Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, hai mắt hắn sáng ngời lên.
Hắn phát hiện ra một mối buôn bán cực hời!
Vừa rồi Lệ Chi Tiên Tử nói sau khi liếm chất bọt dung hợp từ Thiên Cương và lôi kiếp thì cường độ mệnh luân của tu sĩ lục phẩm cũng được tăng cường như khi sử dụng Thiên Cương. Còn hiệu quả cụ thể thế nào thì phải chờ tỉnh rượu mới đo lường lại cẩn thận.
Mà Thiên Cương bị ngâm bay màu chỉ cần một chút thời gian là sẽ từ từ khôi phục. Nói cách khác, Thiên Cương có thể sử dụng nhiều lần, là tài nguyên có thể tái sinh!
Như vậy, có phải hắn có thể kiếm lời to từ việc buôn bán bọt Thiên Cương Lôi Kiếp hay\ không?
Chỉ cần kết quả kiểm tra lớp bọt do Thiên Cương và Lôi Kiếp tạo thành cho thấy nó không tạo thành tổn thương đối với cơ thể, thì hắn có thể mở tiệm bán bọt Thiên Cương Lôi Kiếp để kiếm bộn linh thạch rồi!
Cho thuê linh hồ để tu dưỡng pháp bảo, đến nhà đại lão làm nhân viên vệ sinh, mở quán bán bọt Thiên Cương Lôi Kiếp… quả nhiên, chỉ cần có đôi mắt sáng thì cuộc đời đâu đâu cũng là tiền!


Bọt biển và Thiên Cương được lấy ra, để lộ thiên kiếp dưới đáy thùng.
Lôi kiếp nhị phẩm lên tam phẩm trải qua quá trình xử lý 36 bước đã ngưng kết thành thể rắn màu vàng kim, tỏa ra mùi hương ngào ngạt kì lạ. Mùi thơm này đã gần đạt tới tiêu chuẩn của hoa sen ăn được mà Tống Thư Hàng ngưng tụ ra, mà đây mới chỉ là bán thành phẩm thôi!
“Có ăn được không?” Đậu Đậu nhảy lên, hóa thành kích thước nhỏ bằng bàn tay, đáp xuống vai Tống Thư Hàng.
“Chưa ăn được đâu, bây giờ phải bỏ nó vào lò luyện đan để luyện chế nữa. Sau khi luyện chế xong mới coi như hoàn thành bước sơ chế nguyên liệu nấu ăn. Ta đang lo không biết cho thêm Thiên Cương vào thì có sinh ra biến dị gì không đây.” Tống Thư Hàng nói.
Chờ bao giờ thiên kiếp được luyện trong lò luyện đan xong, còn một bước cuối cùng, đó là làm lạnh trong vòng một tháng. Bấy giờ nó mới hoàn toàn trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Tống Thư Hàng muốn dùng Thời Quang Thành, nhưng Thời Quang Thành tiêu hao hơi lớn… thôi động lực lượng của toàn bộ Thời Quang Thành chỉ để tăng tốc thời gian cho một thùng thiên kiếp, cứ thấy lãng phí làm sao ấy.
Có pháp khí cỡ nhỏ nào có cùng hiệu quả với Thời Quang thành không nhỉ?
[Thư Hàng, món thiên kiếp kho tàu của ngươi nấu xong chưa?] Giọng nói của Bạch tiền bối phân thân vang lên bên tai Tống Thư Hàng: [Bọn ta lật tung Nam Thu tự rồi, chỉ có cái xác không, chẳng có bao nhiêu đồ. Nhưng trong điện chính của nó thì có một cái hộp nhỏ khá thú vị, liên quan tới pháp tắc thời gian đấy.]
[Nguyệt Quang Bảo Hạp?] Tống Thư Hàng hỏi trong vô thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận