Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1856: Đây chẳng phải là bảo hạp của trẫm sao?

Chương 1856: Đây chẳng phải là bảo hạp của trẫm sao?
Cả Bạch tiền bối phân thân và vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm đồng loạt quay sang nhìn Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng, ngươi thử một phát đi.” Bạch tiền bối phân thân nói.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Ta cảm thấy Dưỡng Đao thuật của ngươi sẽ có hiệu quả không tồi.”
Đến hai vị tiền bối mà còn nói như vậy, Tống Thư Hàng càng củng cố niềm tin. Hắn giao chén trúc trong tay cho Tô Thị A Thập Lục rồi đứng dậy.
“Thuật mát xa của nhà họ Tống!” Hai tay Tống Thư Hàng đồng thời lóe sáng, dùng ngay Dưỡng Đao thuật trái phải liên hoàn kích thích nhất.
Hai tay thi nhau trượt, hai luồng sáng Dưỡng Đao Thuật cùng lúc rơi xuống chiếc hộp thời gian.
Hộp thời gian đang uể oải, vận chuyển với công suất thấp bỗng chấn động khe khẽ. Nó không thể phát ra tiếng ngâm ong ong như bảo đao hay bảo kiếm, chỉ có thể không ngừng chấn động để thể hiện sự vui vẻ của mình.
Một loáng sau, công suất vận hành đang chậm chạp được bơm đầy năng lượng, ầm ầm vận chuyển trở lại.
“Thế mà hữu hiệu thật à?” Trong đôi mắt màu cam của Con rối tiên tử ánh lên tia nhìn lấp lánh.
“Dưỡng Đao thuật vô cùng thực dụng, người tạo ra nó là một thiên tài, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Nó là thứ nghiện “Dưỡng Đao thuật” của Tống Thư Hàng nhất, và cũng là thanh kiếm duy nhất tiến hóa nhờ Dưỡng Đao thuật này.
“Thuật này không còn là Dưỡng Đao thuật nữa, chẳng có thứ gì mà nó không ‘dưỡng’ được cả.” Quy tiền bối nói: “Ta thấy ngươi đổi tên nó thành Dưỡng Khí thuật cho nhanh, pháp khí gì cũng dưỡng được hết.”
“Không chỉ pháp khí thôi đâu, phân thân và tâm ma nó cũng dưỡng được.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Thế con rối thì sao?” Con rối tiên tử cất tiếng hỏi.
“Tiên tử có muốn thử một chút không?” Tống Thư Hàng quay lại hỏi.
“…” Con rối tiên tử: “Ta sẽ báo công an, kiện ngươi tội sàm sỡ.”
Tống Thư Hàng giật khóe miệng: “Tiên tử à, Dưỡng Đao thuật cùng lắm chỉ như xoa bóp thôi mà.”
“Thư Hàng, đừng dừng lại, tiếp tục mát xa cho hộp thời gian đi.” Quy tiền bối thúc giục.
Tống Thư Hàng vội vàng quay lại, trượt tay cho chiếc hộp thời gian ba phát Dưỡng Đao thuật liên tiếp. Hiệu suất hoạt động của hộp thời gian được tối ưu hóa, vận hành trôi chảy hơn nhiều.
Nó như một chiếc máy tính cổ lỗ sĩ đang chạy với tốc độ rùa bò, mở một cái phần mềm thôi cũng mất đến mấy phút. Mà ba phát Dưỡng Đao thuật của Tống Thư Hàng khiến chiếc máy cũ kĩ tăng tốc chạy như máy mới, phần mềm nào cũng mở tuốt trong vòng một giây, trôi chảy hết sức.
“Ta cảm thấy mình lại vừa tìm được thêm một con đường làm giàu.” Tống Thư Hàng nói: “Ta có thể mở tiệm bảo dưỡng pháp khí cho mọi người.”
Quy tiền bối: “Ý hay đấy. Lần sau có cơ hội thì cũng thử một phát Dưỡng Đao thuật lên mai của ta đi. Biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ.”
“Vậy đến khi đó Quy tiền bối làm vị khách đầu tiên của ta nhé. Ta chiết khấu cho ngài còn 80%.” Tống Thư Hàng nói. Khi đang nói, hai tay hắn vẫn trượt lia lịa theo bản năng.
Quy tiền bối: “…”
Còn muốn thu tiền của ta cơ đấy!
Lẽ nào ngươi không biết rùa ăn đất sao?
Ta đã nghèo đến mức phải ăn đất rồi mà ngươi còn muốn đòi tiền ta nữa à?
Cùng lắm là đưa cho ngươi cái mai cũ thôi.
Tô Thị A Thập Lục ở bên cạnh bật cười thành tiếng. Cô đang ngồi khoanh tay ôm đầu gối, chiếc mũ nữ trên đầu tháo xuống, để lộ hai cái sừng rồng nho nhỏ. Vì tư thế ngồi nên chiếc quần váy thùng thình co lên đầu gối, bắp chân trắng ngần như ngó hành lộ ra, ngón chân sơn đỏ tươi, trông chẳng khác nào mai đỏ trên tuyết trắng.
Quy tiền bối: “Tiểu Thập Lục, cười gì đấy?”
“Ta vui thì ta cười thôi.” Tô Thị A Thập Lục vén sợi tóc bên mai, cười đáp.
“Huyệt cười của ngươi kì lạ thật.” Quy tiền bối nói.
“Ừm, trước kia cả năm cũng chẳng thấy A Thập Lục cười lấy một cái.” Tô Không Vân ở bên cạnh nói.
“Lắm mồm này!” Tô Thị A Thập Lục búng một cái về phía Tô Không Vân, một luồng kình khí phóng tới bắn thằng nhỏ bay ra xa.
Tô Không Vân định né tránh, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đó thì đã bị đẩy lùi. Ban đầu nó cảm thấy mình đã tấn thăng lên tam phẩm, lại củng cố cảnh giới trong hộp thời gian thì có thể chống đỡ một chiêu nửa thức trong tay A Thập Lục, không ngờ chênh lệch giữa hai bên vẫn khổng lồ như ngày nào.
Nó cứ nghĩ mình có cơ hội tranh các đạo hiệu đánh số, nhưng xem ra vẫn còn yếu lắm.
“Tàm tạm rồi đấy.” Lúc này, Bạch tiền bối phân thân bỗng nói.
“Trong hộp đã qua 36 ngày rồi sao?” tht hỏi.
“Không, ta nói Dưỡng Đao thuật của ngươi kia, được rồi đấy.” Bạch tiền bối phân thân làm mặt đơ: “Ta cảm thấy cái hộp thời gian kia sắp đến cực hạn rồi.”
“…” Tống Thư Hàng vội vàng dừng hành vi trượt liên hoàn của mình.
“Tiếc quá.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói: “Ta cứ ngỡ dùng Dưỡng Đao thuật lên chiếc hộp này thì sẽ ảnh hưởng đến Nam Phương Đại Đế, nhưng xem ra hắn chỉ bị hút năng lượng thôi. Hiệu quả của Dưỡng Đao thuật không thể nào truyền sang người hắn được.”
Ban đầu Xích Tiêu Kiếm tiền bối rất chờ mong được thấy Nam Phương Đại Đế vừa bị hút năng lượng đến run chân, vừa bị cưỡng chế sảng khoái lâng lâng.
Nhưng xem ra Nam Phương Đại Đế chỉ là quả pin của hộp thời gian mà thôi.
Sau khi Tống Thư Hàng dừng trượt tay, về lại bên cạnh Tô Thị A Thập Lục, nhận lại chiếc chén trúc của mình.
Khi nhận lấy chén trúc, ngón tay của Tống Thư Hàng chạm vào ngón tay của A Thập Lục, cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ trên tay nhau. Găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ mỏng như cánh ve cơ hồ không ảnh hưởng gì đến hoạt động trên tay phải của Tống Thư Hàng.
Mát ghê… đáy lòng Tống Thư Hàng hơi run lên.
Nhiệt độ trên ngón tay của A Thập Lục rất thấp.
Tống Thư Hàng nhìn sang Tô Thị A Thập Lục. Sau khi tu sĩ lên đến cảnh giới nhị phẩm thì nóng lạnh bất xâm, trừ khi bị ảnh hưởng bởi công pháp hoặc là thể chất.
“Đừng lo.” Tô Thị A Thập Lục hạ giọng nói: “Vì huyết mạch thức tỉnh đấy.”
“Không sao thì tốt.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Ừm.” Tô Thị A Thập Lục cười nhẹ, mái tóc ngắn bay bay.
Trên người cô tỏa ra mùi hương cực kì dễ chịu, dường như là mùi tóc, lại dường như là mùi từ hai chiếc sừng rồng.
“Chờ thời gian trong hộp trôi qua 36 ngày là được ăn đúng không?” Quy tiền bối hỏi.
“Đến lúc đó thì hãy chờ xem kĩ thuật nấu nướng của ta.” Tống Thư Hàng tự tin nói.
Quy tiền bối: “Ngươi biết kĩ thuật tiên trù à?”
“Ta có được truyền thừa tiên trù và trù tâm của Hà Chỉ Ma Đế, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hãy tin ta!” Tống Thư Hàng nói.
Quy tiền bối trầm mặc một lát: “Hay là chúng ta ăn sống đi? Bọn ta là rùa, ăn cá toàn nuốt sống thôi. Mà thiên kiếp kho tàu lại gợi cho ta nhớ đến món ba ba kho tàu, lòng ta đau lắm.”
Tống Thư Hàng: “…”

Trong tinh không xa xôi.
Trên một hành tinh nhỏ mà mặt trời không chiếu tới, có một mặt trời nhân tạo tỏa ra nhiệt độ và ánh sáng.
“Sh… shhh… Quá đáng lắm rồi. Lần trước chỉ là bảy phát liên tiếp thôi, lần này từ đầu tới cuối trọn tám mươi mốt lần, không cho người ta thời gian mà thở! Rốt cuộc cô nhóc kia đang làm trò gì vậy? Mà rõ ràng ta đã cắt đứt liên hệ giữa bản thể và linh quỷ rồi, vì sao ta vẫn còn bị ảnh hưởng chứ?” Một cô gái có đôi chân thon dài ngồi trên sông băng, mặt mày rầu rĩ.
Xem ra trước khi đến Nho gia triển khai kế hoạch, cô phải đi gặp cô nàng Vũ Nhu Tử kia một lần mới được.
Mạch não của cô bé này rất thần kì.
Nếu ví mạch não của một người bình thường đang thỏa sức bay lắc là một con ưng bay lượn giữa tầng không, thì khi cô nàng Vũ Nhu Tử kia bay lắc cứ phải gọi là phi thuyền vũ trụ vọt khỏi Trái Đất!
“Rốt cuộc cảm giác sảng khoái cưỡng chế này là gì đây? Phải đi tìm hiểu mới được.” Thiên Đế lẩm bẩm.
Thiên Đế có thể dùng ý chí cường đại để khống chế cảm giác sảng khoái cưỡng chế này, nhưng vấn đề là thân thể này là linh quỷ của Vũ Nhu Tử, căn bản đã yếu thì chớ, lại còn bị bản thể của Vũ Nhu Tử ảnh hưởng.
Vất vả lắm mới khôi phục lại được, Thiên Đế cất quyển trục viết đầy kế hoạch của mình đi.
“Giải trừ việc phong tỏa liên hệ với bản thể Vũ Nhu Tử, xác định tọa độ của cô bé.” Thiên Đế búng nhẹ ngón tay, kết nối liên hệ cộng minh giữa linh quỷ và Vũ Nhu Tử.
Thông qua sự cộng minh này, cô có thể khóa chặt vị trí của Vũ Nhu Tử.
Nhưng Thiên Đế không truyền tống thẳng đến bên cạnh Vũ Nhu Tử, mà núp trong bóng tối, âm thầm thăm dò trước đã.
Thông qua Vũ Nhu Tử, cô có thể lờ mờ cảm ứng được cảnh tượng yến hội trên Điền Thiên đảo.
“Cô nhóc Vũ Nhu Tử này đang tham gia một cuộc tụ họp của tu sĩ à?” Thiên Đế nghĩ thầm.
Tốt nhất là đợi bao giờ cô nàng ở một mình rồi xuất hiện để gặp mặt.
Trong lúc đang suy tư, Thiên Đế nhìn thấy thiếu niên thú vị Tống Thư Hàng xuất hiện giữa hư không.
Sau lưng Tống Thư Hàng, con rùa biển thú cưng của Bắc Phương Đại Đế cũng đi theo, trên lưng nó còn cõng một cái hộp nhỏ.
Thiên Đế: “…”
Đây chẳng phải là bảo hạp của trẫm hay sao?
Cô nhớ lẽ ra chiếc bảo hạp này phải nằm ở Nam Thu tự của tâm phúc Nam Phương Đại Đế nhà mình mới đúng. Sao nó lại xuất hiện trong tay Tống Thư Hàng chứ?
Nam Thu tự… không có vấn đề gì đấy chứ?
Khi Thiên Đế đang mải suy tư, thiếu niên Tống Thư Hàng đã mở cái hộp nhỏ kia ra: “Đến lúc bộc lộ tài năng cho mọi người thấy rồi!”
Hắn vươn tay chụp một cái, một “sợi” lôi kiếp bị kéo ra ngoài.
Không thể nào nhầm được. Mặc dù thứ này có dạng sợi hết sức kì quái, nhưng đường vân và khí tức thiên kiếp thì rành rành ra đó. Nó đúng là một sợi lôi kiếp!
Dùng từ “sợi” để hình dung lôi kiếp nghe rất sai trái, nhưng nó chính xác là một sợi…
Thân là lôi kiếp nổi danh nhất trong thiên kiếp, nó bị biến thành dáng vẻ kia khiến cho người ta chua xót đến tận đáy lòng.
Mặt khác… thiếu niên Tống Thư Hàng đang định làm gì thế nhỉ?
Thiên Đế rất tò mò.
“Sở Sở!” Đúng lúc này, thiếu niên Tống Thư Hàng quát to một tiếng.
“Vâng, sư phụ!” Từ phía xa, Sở Sở đeo tạp dề vung tay một cái, ném bộ đồ làm bếp chuyên dụng để nấu tiên trù lấy được từ Tán Tài Vương Tọa cho Tống Thư Hàng.
“Dụng cụ làm bếp?” Trong lòng Thiên Đế nghĩ đến một khả năng.
Nhưng sau đó cô lập tức lắc đầu. Không thể nào! Thiên kiếp không thể bị mang vào nhà bếp được!
Cô vừa nghĩ như vậy thì Tống Thư Hàng đã túm một sợi thiên kiếp quăng lên thớt.
Dao phay trượt ra, được hắn cầm trong tay.
Dao phay cũng là đao. Tống Thư Hàng có truyền thừa tiên trù của Hà Chỉ Ma Đế và trù tâm Ma Môn phụ thể, cộng thêm đao ý của đao tu tự lĩnh ngộ ra, hắn điều khiển dao phay cũng không khó khăn cho lắm.
Tay phải của Tống Thư Hàng vung lên liên tục.
Dao phay cắt thoăn thoắt xuống sợi thiên kiếp kia.
Đường đường là thiên kiếp, thế mà lại bị cắt thành từng miếng mỏng dính đều tăm tắp…
Từ giờ phút này đây, bao nhiêu uy nghiêm của thiên kiếp đã không cánh mà bay, chẳng còn sót lại chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận