Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1872: Ta là Tạo Hóa, đây là ca khúc mới của ta

Chương 1872: Ta là Tạo Hóa, đây là ca khúc mới của ta
Vậy vấn đề đến rồi, Wein rốt cuộc là ai đây?
“Ha ha ha ha, a cha, trạng thái của chúng nó khá giống với tâm ma nhỉ.” Vũ Nhu Tử nói.
Linh Điệp Thánh Quân vươn tay nhẹ nhàng bảo vệ Vũ Nhu Tử: “Đúng là hơi giống tâm ma, nhưng chúng nó còn đáng sợ hơn tâm ma. Ta chưa từng gặp loại sinh vật như vậy bao giờ… chư thiên vạn giới thật sự quá lớn, gần như là không có giới hạn.”
“Có đạo hữu nào tên Wein à?” Tống Thư Hàng bình tĩnh nhìn đám đầu lâu ác quỷ trên không trung.
“Nghe qua thì cái tên này là tu luyện giả hệ phương Tây nhỉ, chúng ta là hệ tu chân, hẳn là không ai lấy tên kiểu này đâu.” Nam tử anh tuấn bên cạnh Hiến Công Cư Sĩ nói.
“Cái tên này nghe quen tai thật đấy.” Tống Thư Hàng sờ cằm nói, hắn cảm thấy căn bệnh ‘nhìn gì cũng quen mắt, nghe gì cũng quen tai’ của mình lại phát tác.
“Bởi vì cái tên này rất đại chúng, cùng một loại tên với Vương Vĩ, Lý Cường, Trương Mẫn, Lưu Dương ấy. Trên cơ bản chỉ cần hô to mấy cái tên này trong đám đông thì sẽ có đến mấy người đáp lại.” Giao Bá Chân Quân nói: “Kỳ thật ta hoài nghi vào thời kỳ viễn cổ, một phần nguyên nhân rất lớn khiến các tu sĩ lấy đạo hiệu chính là để phân biệt bản thân với người khác. So với tên thì đạo hiệu còn có thể đại biểu cho đặc trưng của một vị tu sĩ hơn.”
“Rốt cuộc tên Wein này đã làm gì mà khiến những kẻ kia vượt giới đuổi theo thế nhỉ?” Hiên Công Cư Sĩ tò mò nói.
Hằng Hỏa Chân Quân sờ cằm: “Dường như ta từng nhìn thấy miêu tả liên quan đến đám sinh linh này trong ghi chép của Nho gia. Vào thời đại Thánh Nhân, hình như Nho gia từng tiếp xúc với những kẻ này… Nói đúng ra, hẳn là Thánh Nhân từng ra tay đánh bọn chúng thì phải?”
Có điều Nho gia trải qua mấy lần đại kiếp nạn, đã làm mất đi rất nhiều thư tịch và ghi chép, những thứ còn sót lại cũng khuyết thiếu khá nhiều.
“Nói như vậy, những kẻ kia là địch chứ không phải bạn rồi.” Tống Thư Hàng siết nắm tay, đúng lúc đao ý ‘từ bi chi đao’ của hắn cần thử nghiệm một chút để xem hiệu quả như thế nào.
[Lăn ra đây, Wein! Trả lại cho bọn ta! Ngươi cho rằng mình có thể trốn được ư?] Từng cái đầu lâu đều gầm thét, trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ.
Lúc gầm thét, còn có rất nhiều nước bọt phun ra từ miệng bọn nó.
Tống Thư Hàng vung tay một cái, niệm lực cuốn lên, đám nước bọt bị cuốn ngược lại, dội ngược vào mặt đám đầu lâu ác quỷ lép bép.
Không biết trong đống nước bọt này có vi khuẩn gây bệnh hay không, cứ trả lại cho chắc.
Tống Thư Hàng hôm nay càng ngày càng có phong phạm cao thủ.
Đặc biệt là sau khi học được niệm lực đặc thù của ‘Bạch tiền bối two’, trong lúc hắn giơ tay nhấc chân là có thể làm màu rồi. Quan trọng nhất là còn làm màu trong vô hình được nữa chứ.
[Wein!] Ánh mắt đỏ thẫm của đám đầu lâu ác quỷ kia tập trung vào vị trí của Tống Thư Hàng, hét lớn: [Wein, rốt cuộc ngươi cũng chịu chường mặt ra rồi à!!!]
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Hắn vươn tay chỉ bản thân: “Wein?”
[Trả thứ quý giá kia lại cho bọn ta!] Đám đầu lâu ác quỷ gào thét không ngừng, rống lớn về phía Tống Thư Hàng. Giọng nói của bọn nó lúc trầm lúc bổng tựa như hát bè sáu người vậy.
[Trả lại cho bọn ta, bằng không… hôm nay các ngươi sẽ khó thoát khỏi cái chết. Tất cả mọi người đều phải chôn cùng ngươi!] Cơn phẫn nộ của đám đầu lâu kia cứ như đã tích tụ ngàn vạn năm vậy, hôm nay rốt cuộc cũng được bộc phát ra.
“Thư Hàng, ngươi đi cà khịa với bọn chúng hồi nào vậy?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma đen thui nói với giọng dịu dàng.
“Không phải ta, ta không có, đừng có nói mò!” Tống Thư Hàng phủ nhận ngay lập tức: “Tống mỗ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ta có cái tên ‘Wein’ này từ khi nào chứ?”
[Wein, trả cô ấy lại cho bọn ta.]
[Bằng không… toàn bộ đều phải chết.]
[Cô ấy thuộc về bọn ta, cô ấy là hoàn mỹ nhất, là duy nhất.]
[Trả lại cho bọn ta!]
[Bằng không, bọn ta sẽ không tiếc hủy diệt toàn bộ thế giới này. Chính ngươi hiểu rõ là bọn ta bản lĩnh này. Có sức mạnh hủy diệt thế giới.]
“Nhưng các ngươi từng bị Thánh Nhân Nho gia đánh mà.” Tống Thư Hàng nói.
Trong hư không, đám đầu lâu ác quỷ đang quay cuồng kia lập tức nín thinh.
Khí chất muốn hủy diệt vạn vật, tiêu diệt thế giới chỉ như một cái nhấc tay thoáng chốc đã bốc hơi mất tăm.
Tống *đâm tim cực chuẩn* Thư Hàng.
“Xem ra bọn chúng thật sự từng bị Thánh Nhân đánh.” Vũ Nhu Tử cười hì hì.
“Ta nghĩ ra rồi, căn cứ vào ghi chép trên kinh văn Nho gia mà ta từng xem… Đám sinh linh kỳ quái này quả thật đang tìm một cô gái. Mà lúc Thánh Nhân biết cô gái chúng nó muốn tìm là ai thì lập tức ra tay đánh chết một đám trong số chúng nó không chút do dự.” Hằng Hỏa Chân Quân sờ cằm nói.
Thì ra không chỉ là đánh một trận mà còn đánh chết một đám.
Thánh Nhân trâu bò, quả nhiên chỉ có tên đặt sai chứ không có biệt danh đặt sai, Thánh Nhân trâu bò đúng là quá sức trâu bò.
Đồng thời, trong đầu Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng nhớ ra nguyên nhân vì sao hắn lại cảm thấy cái tên ‘Wein’ này nghe quen tai rồi. Là hắn, gã đàn ông rất giống Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối kia. Sau đó, hắn cũng lập tức đoán ra nguyên nhân mình bị ngộ nhận thành ‘Wein’.
Trên người hắn có một lần cơ hội ‘Long Phù Chuyển Sinh’, mà cơ hội Long Phù Chuyển Sinh này lại có nguồn gốc từ Long Nhãn bảo thạch. Ngọn nguồn của Long Nhãn bảo thạch lại dính dáng đến Wein.
[Thánh Nhân Nho gia đã không còn nữa rồi.] Đám đầu lâu ác quỷ kia đột nhiên gào lên lần nữa: [Lúc này không ai có thể ngăn cản bọn ta được nữa.]
“Thánh Nhân Nho gia đã không còn à? Ha ha ha, đúng là đám ngây thơ.” Tống Thư Hàng vươn tay che mắt trái của mình.
@#%× Tiên Tử vọt về phía sau Tống Thư Hàng, đuôi cô dựng thẳng tắp, kim kê độc lập + bạch hạc giương cánh, cơ thể hơi nghiêng về phía bên trái: “Thế nào là hiếu?”
Tạo Hóa Tiên Tử vội nhảy tới, đứng một bên kia của Tống Thư Hàng, cũng là kim kê độc lập + bạch hạc giương cánh, thân thể nghiêng về bên phải: “Thế nào là yêu?”
Sau đó, hai vị Tiên Tử liếc nhau, còn thiếu một người. Đúng rồi, Vũ Nhu Tử da đen đi đâu rồi? Lời thoại thứ ba vốn là do cô ấy nói mà.
Vì vậy, hai vị Tiên Tử xoay người nhìn Tô Thị A Thập Lục chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
A Thập Lục: “…”
Phải… phải lên thật ư?
“Có biết tình mẹ vĩ đại thế nào không?” Cuối cùng, câu lời thoại thứ ba đành do chính Tống Thư Hàng nói ra.
Hắn vươn tay trái của mình ra.
‘Ánh nhìn mang thai’ trong mắt trái bắn chíu chíu.
Nếm thứ uy lực ánh nhìn mang thai của Thánh Nhân Nho gia đi nào!
Xoẹt!
Trên bầu trời, đám đầu lâu ác quỷ kia không hề tránh né, bị ánh nhìn mang thai trực tiếp bắn trúng.
[Ha ha, vô dụng vô dụng, vô dụng thôi.] Đám đầu lâu ác quỷ kia hét lớn, thực lực của bọn chúng đủ để miễn dịch với ánh nhìn mang thai.
“Không xong, là cường giả tuyệt thế. Lùi lại thôi.” Tống Thư Hàng vươn tay nắm lấy chuôi kiếm của Xích Tiêu Kiếm đen kịt rồi nói: “Xích Tiêu Kiếm tiền bối, Phần Thiên Hỏa Diễm Đao!”
“Xin… xin lỗi. Ta còn chưa được nạp năng lượng.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma đen kịt ngượng ngùng nói. Nó là tâm ma, lại vừa sinh ra. Còn chưa kịp để Xích Tiêu Tử đạo trưởng bổ sung năng lượng cho nó.
Tống Thư Hàng: “…”
Ting ~ Lúc này, Tạo Hóa Tiên Tử sau lưng Tống Thư Hàng nâng đàn gảy lên.
Tiếng tỳ bà như giáo vàng ngựa sắt, đằng đằng sát khí.
Một chùm ánh trăng xuyên qua sương mù đầu lâu ác quỷ, rơi lên Điền Thiên đảo.
Trong ánh trăng, một nam tử cơ bắp cuồn cuộn, hai bàn tay chặp lại chợt hiện ra.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, từng sợi trong mái tóc dài dựng thẳng lên một cách ngầu lòi.
“Chào mọi người, ta có một ca khúc mới muốn mang đến cho mọi người đây.”
Tạo Hóa Tiên Tử nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống phía sau Tạo Hóa Pháp Vương.
Tạo Hóa Pháp Vương: “Ca khúc có tên là: Chết không hối tiếc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận