Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1878: Cút ra đây cho ta!

Chương 1878: Cút ra đây cho ta!
Giọng nói này nghe quen quen. Nhưng đám rùa tai ương khổng lồ nhìn cứ na ná nhau, Tống Thư Hàng không thể phân biệt nổi.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, hắn và con rùa tai ương khổng lồ này từng gặp nhau nhiều hơn một lần.
Trên thế giới này có biết bao là rùa tai ương khổng lồ, số lần hắn triệu hồi chúng qua các phần thân thể của Vân Tước Tử tiền bối chưa đến mười lần, thế mà trong số chưa đến mười ấy lại từng gặp con cự quy này mấy bận, đúng là duyên số mà!
Khéo lần sau mình lại gặp nó nữa.
Vậy hay là lần này nhớ mặt nó chút, lần sau gặp lại còn chào hỏi cho quen?
Hơn nữa....nãy con cự quy này còn bảo sẽ triệu hồi cha nó thì phải?
Trước giờ Tống Thư Hàng vẫn nghĩ rùa tai ương khổng lồ là chủng tộc cyborg - nửa là máy, nửa là cơ thể sống, chắc là sản phẩm của vị đại năng nào đó - giống như cái hành tinh mọc mắt vậy.
Nhưng giờ xem ra thì...chúng nó sinh sản được à?
Trong hư không, "xúc tu ý chí" kia cuộn bàn tay trắng nõn lên, mở cánh cửa không gian toan bỏ trốn.
"Có giỏi thì đừng chạy!" rùa tai ương khổng lồ hô lên, cùng lúc ấy, trên mai nó hiện ra những phù văn kỳ quái, dễ đến hơn vạn cái. Tiếp đó, từng ký hiệu biến thành chùm sáng có tính công kích, vọt về phía "xúc tu ý chí".
Những chùm sáng ấy có sức mạnh vô cùng đáng sợ, hệt như đòn tấn công ánh sáng trong phim Space Battleship Yamato, hơn nữa, chúng còn sin sít với nhau. Chỉ cần khoác lên cái vỏ chiến hạm thì con rùa tai ương khổng lồ này có thể đi đóng phim khoa học viễn tưởng luôn được rồi.
"Vốn cái mai cải tạo này được để dành đến khi gặp Bá Tống, nhưng giờ cứ cho nhà ngươi nếm thử mùi lợi hại của nó trước." rùa tai ương khổng lồ gào lên.
Tống Thư Hàng: "..."
Bảo sao mấy lần gặp trước, đám rùa tai ương khổng lồ đều không có chiêu này, ra là vũ khí mới được cố tình cải tạo và cường hóa.
Con rùa này thù dai thật.
Bùm bùm bùm ~~ Chùm sáng lao về phía "xúc tu ý chí" như mưa sa, hơn vạn chùm như thế phủ kín nó.
Dư âm của chúng không dừng ở đó, những chùm sáng rơi tiếp về bãi biển của Điền Thiên đảo.
rùa tai ương khổng lồ.... Chúng nó tồn tại để thu hồi những bộ phận cơ thể có khí tức bất hủ của Vân Tước Tử. Phương pháp thu hồi của chúng vô cùng lỗ mãng, vậy nên trong lúc thu hồi các vật phẩm chứa bất hủ khí tức, chúng thường gây ra rất nhiều thiệt hại.
Đó chính là nguyên do giống loài này có cái tên như vậy. Mỗi khi chúng xuất hiện đều đem tới tai họa lớn.
Trận pháp bảo hộ của Điền Thiên đảo chủ động hiện ra, ngăn chùm sáng lại.
Nhưng chỉ trụ được hai nhịp thở thì đã bị bắn thủng, trận pháp bảo hộ bị bắn lỗ chỗ hơn ngàn lỗ thủng.
"Pháp khí tổ hợp tam thập tam thú- thánh thành không bao giờ thất thủ!" Ngay vào thời khắc mấu chốt ấy, Tống Thư Hàng dựa vào găng tay "chúc phúc Tổ Vu" ở tay trái, di chuyển tức thời đến bờ cát của Điền Thiên đảo.
Thánh thành không bao giờ thất thủphát động, xuất hiện phía sau Tống Thư Hàng.
Bản thể của Tống Thư Hàng che trước thánh thành.
42 con thánh viên hiện ra ở phía sau hắn, tay cầm kinh văn Nho gia. Lần này, sắc mặt của chúng vô cùng nghiêm trọng.
Sức tấn công của những chùm sáng này đâu có nhỏ.
Trên hư không, rùa tai ương khổng lồ bỗng vui vẻ ra mặt.
Bùm bùm bùm bùm ---
Chùm sáng phủ kín cả Tống Thư Hàng và thánh thành không bao giờ thất thủ.
Sau một nhịp thở, hơn vạn chùm sáng biến mất.
Tống Thư Hàng giữ nguyên tư thế cầm thuẫn, không lùi lại nửa bước. Phía sau hắn, thánh thành không bao giờ thất thủ cũng cầm cự được đến giây phút cuối cùng!
Tùa tai ương khổng lồ cảm thấy mỹ mãn, ánh mắt nó chuyển qua vị trí của con "quái vật xúc tu" kia.
Con quái vật này thực quỷ dị, e rằng những chùm sáng của nó không thể tiêu diệt thứ này.
Quả nhiên, y như những gì nó đoán.
Con quái vật xúc tu kia không chết, đầu của bộ xương nó nhập vào rạn tới độ như sắp nát đến nơi, nhưng năng lượng xúc tu của nó lại càng trở nên mạnh mẽ.
Một phần xúc tu bảo vệ chặt chẽ bàn tay trắng nõn kia, một bộ phận khác vươn dài, ra vẻ như muốn vồ tới.
"Chết đi chết đi!" giọng nói giận dữ vang lên từ người xúc tu quái.
Sau đó, một phần xúc tu bắn về phía rùa tai ương khổng lồ, một bộ phận khác hộ tống bàn tay trắng nõn kia, đưa nó vào hầm không gian, mất hút.
"Cha ơi ~~ Đến mau đi!" Tan nạn cự quy gầm lên, vật vã tránh né đám xúc tu.
Đám xúc tu này thi thoảng lại xuyên qua không gian để tấn công rùa tai ương khổng lồ.
rùa tai ương khổng lồ cũng sử dụng pháp thuật không gian bẩm sinh xuất sắc của mình để né tránh.
Bóng dáng của xúc tu và cự quy cứ lóe ra rồi biến mất, lóe ra rồi lại biến mất giữa không trung.
Không gian trên bầu trời Điền Thiên đảo bị khuấy cho loạn tùng phèo.
"Grào!!!" Bấy giờ, bỗng nổ ra một tiếng rồng ngâm giữa trời.
Một đầu rồng chui ra từ hư không, đúng như cách "rùa tai ương khổng lồ" xuất hiện.
Trong miệng nó cắn một vật thể rắn trong suốt màu đen - trong vật thể ấy có một đoạn xúc tu cùng với bàn tay trắng nõn kia.
"Cha của rùa tai ương khổng lồ sao?" Tống Thư Hàng nghểnh cổ nhìn lên trời, lặng lẽ thi triển Trình Lâm Tự Dũ Pháp phối hợp với suối nguồn sự sống để chữa lành các vết thương trên cơ thể.
Đầu rồng chui ra từ hư không, cơ thể nó lại là một thân rùa khổng lồ.
Miệng nó cắn một mẩu "không gian."
Không gian bị ngậm trong miệng cha của rùa tai ương khổng lồ dễ như ngậm kem vậy!
Cấp bậc của cha rùa tai ương khổng lồ đáng sợ đến thế sao?
Sau khi lên sàn với hình ảnh siêu ngầu như vậy, cha của rùa tai ương khổng lồ đưa mắt nhìn con quái vật xúc tu đang nhập vào đầu ác quỷ kia.
"Gầm gừ~" Nó chửi thề một câu bằng thứ tiếng Tống Thư Hàng không nghe hiểu.
Sau đó, nó nhanh chóng bay tới bên cạnh rùa tai ương khổng lồ, túm lấy con rồi bay vọt vào trong cánh cửa không gian, mất tăm mất tích.
"Cha à, đánh cái thứ kia trước đã." rùa tai ương khổng lồ kêu lên.
"Đánh cái đầu nhà mày, đấy là chấp niệm của "Bất Diệt Chi Chủ", nó là một tia ma niệm của Bất Diệt Chi Chủ... Là thứ vô cùng phiền toái. Đừng có sớ rớ vào nó, không thì cả đời cũng chẳng quăng đi nổi. Bảo sao cái xúc tu này nhìn quen thế." Cha rùa đầu rồng đáp.
Rùa tai ương khổng lồ và cha nó đi mất hút.
Đến cha của rùa tai ương khổng lồ - người ngậm không gian như ngậm kem, cũng phải kiêng dè Bất Diệt Chi Chủ.
Tống Thư Hàng có linh tính chẳng lành... cả đời cũng không quăng đi nổi? Mè xửng à?
"Trả lại cho ta!" Quái vật xúc tu - chấp niệm của Bất Diệt Chi Chủ - gào lên, nhảy vào không gian, đuổi theo cha của rùa tai ương khổng lồ.
Về phần Tống Thư Hàng, hắn bị quẳng một bên không ai thèm để ý.
Ngay khi xúc tu quái biến mất, trạng thái đóng băng thời gian cũng được giải trừ.
"Tống tiền bối, ta mang Bạch tiền bối tới phân thân tới rồi đây." Từ phía xa, Vũ Nhu Tử da đen bay nhanh tới, vừa bay vừa nói.
Tống Thư Hàng quay lại, thấy Vũ Nhu Tử khiêng Bạch tiền bối phân thân.
Hình như Bạch tiền bối phân thân....đang ngủ?
"Không có gì, mọi chuyện xong xuôi rồi." Tống Thư Hàng đáp.
Vừa nói xong thì chân hắn bủn rủn, Tống Thư Hàng gục xuống, mặt cắm xuống đất.
Phân thân vốn đang được Vũ Nhu Tử khiêng bỗng mở mắt.
Hắn nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc, sau đó nhoáng một cái liền đứng bên Tống Thư Hàng.
"Có chuyện gì xảy ra?" Bạch tiền bối phân thân nói, dứt lời, hắn đặt tay lên người Tống Thư Hàng, giật mạnh một cái, "Cút ra đây cho ta!"
"Đau đau đau, Bạch tiền bối ~ nhẹ thôi." Tống Thư Hàng kêu la thảm thiết.
Roẹt ~ Tiếng thịt rời khỏi thân thể vang lên.
Kế đó, Bạch tiền bối phân thân rút từ cơ thể Tống Thư Hàng một thứ có hình dạng giống "xúc tu", quăng qua quăng lại như quăng một con rắn.
Mặt Tống Thư Hàng trắng bệch - cái thứ này chui vào cơ thể hắn từ bao giờ vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận