Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1882: Lúc Bế Quan Xin Hãy Để Điện Thoại Ở Chế Độ Im Lặng Hoặc Chế Độ Máy Bay

Chương 1882: Lúc Bế Quan Xin Hãy Để Điện Thoại Ở Chế Độ Im Lặng Hoặc Chế Độ Máy Bay
Xích Tiêu kiếm đã từng chiến đấu trực diện với Hà Chỉ Ma Đế ở thế giới hắc long nên hiểu khá rõ về thần thông Ma Thần trụ của hắn ta.
Thần thông Ma Thần trụ của Đại Đế Ma môn Hà Chỉ Ma Đế xuất thần nhập hóa, nghe đâu chỉ cần Ma Thần trụ cắm chỗ nào, chỗ đó chính là ma vực của hắn.
Lúc này cây Ma Thần trụ nho nhỏ bay lơ lửng bên cạnh Tống Thư Hàng thoạt nhìn rất giống thần công Ma Thần trụ của Hà Chỉ Ma Đế.
Chỉ là kích thước hơi nhỏ, Ma Thần trụ của Hà Chỉ Ma Đế người ta lại cao vút tầng mây, so ra cây Ma Thần trụ bên cạnh Tống Thư Hàng chỉ lớn hơn bảo kiếm một chút xíu mà thôi.
Vũ Nhu Tử:
“Trước đó Tống tiền bối đã đạt được truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế còn gì? Mặc dù là truyền thừa về tiên trù nhưng biết đâu trong đó lại cất giấu một số pháp môn về Ma Thần trụ thì sao?”
“Cứ xem như trong truyền thừa đó có chứa pháp môn Ma Thần trụ đi, nhưng loại truyền thừa Ma môn này đâu phải thứ chỉ cần nhìn một cái là có thể học được đâu?”
Xích Tiêu kiếm tâm ma không cho là đúng.
Hơn nữa công pháp Tống Thư Hàng tu luyện cũng không phải công pháp Ma môn, hoàn toàn không có căn bản tu luyện của Ma môn, làm sao tu luyện Ma Thần trụ chứ?
“Cây Ma Thần trụ này là vật hư ảo, là vật phẩm giả tưởng không có gốc rễ.”
Lúc này, Thất Tu Thánh Quân lên tiếng.
Linh Điệp Thánh Quân tiếp lời:
“Có lẽ một luồng ý niệm của Tống tiểu hữu đã hóa ra hình thái Ma Thần trụ trong ác mộng, sau đó luồng ý niệm này lại lấy thực tại ảo làm cơ sở để huyễn hóa ra Ma Thần trụ.”
Mà Tống Thư Hàng cũng không hiểu lý luận và phương pháp tu luyện của Ma Thần trụ. Suy cho cùng, vật ngưng tụ ra trong ảo ảnh vẫn không phải thứ chân thực, chờ thực tại ảo của Tống Thư Hàng biến mất thì Ma Thần trụ này cũng sẽ tan thành mây khói.
“Tóm lại... thật ra cây Ma Thần trụ này cũng chỉ là một phần của thực tại ảo thôi đúng không?”
Vũ Nhu Tử tổng kết lại.
“Đúng vậy.”
Bạch tiền bối phân thân đáp:
“Nhưng nếu có cách giữ lại cây Ma Thần trụ này thì nói không chừng sẽ rất thú vị đấy.”
Rất nhiều cách thoáng qua trong đầu Bạch tiền bối phân thân, tất cả những thứ mới lạ đều có thể khơi dậy sự hứng thú của hắn.
“Bạch tiền bối có thể sử dụng cách cũ, đập bẹp cây Ma Thần trụ này rồi giữ lại không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Bạch tiền bối phân thân lắc đầu:
“Vật ảo không giống vật thật.”
Đúng lúc này, trên người Tống Thư Hàng bỗng vang lên một đoạn nhạc êm tai.
“Ơ? Thực tại ảo của Tống tiền bối có phát cả BGM à?”
Vũ Nhu Tử quay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Linh Điệp Thánh Quân:
“Khụ, không phải BGM, là nhạc chuông điện thoại của Tống Thư Hàng tiểu hữu.”
“Nguy rồi, tiếng nhạc chuông điện thoại sẽ không làm gián đoạn quá trình cảm ngộ thực tại ảo của Tống tiền bối đấy chứ?”
Vũ Nhu Tử nói.
Lúc này đáng lẽ phải tắt điện thoại giúp Tống Thư Hàng mới đúng... Nhưng vấn đề là bây giờ khu vực xung quanh Tống Thư Hàng đang nằm trong thực tại ảo, nếu tiến vào trong đó có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh bên trong.
“Vậy mới nói lúc bế quan nhất định phải để điện thoại ở chế độ máy bay.”
Linh Điệp Thánh Quân nói.
Thất Tu Thánh Quân lắc đầu:
“Nếu để ở chế độ máy bay, ngộ nhỡ có người gửi tin nhắn đến lại không nhận được. Ta nghĩ mọi người nên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tắt luôn chế độ rung, như vậy điện thoại vừa có thể nhận được tin nhắn lại không ảnh hưởng đến việc bế quan. Đương nhiên, lúc bế quan chuyên sâu thì ta đề nghị nên đưa điện thoại cho người khác quản lý. Dù sao điện thoại ở chế độ im lặng vẫn có sóng điện từ, một khi sơ ý sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả bế quan. Lúc nào bế quan chuyên sâu ta cũng giao điện thoại cho Lục Tu giữ.”
Vũ Nhu Tử:
“Tạm thời đừng bàn về đề tài này nữa, trước hết phải nghĩ cách lấy được điện thoại của Tống tiền bối để tắt máy cái đã.”
“Để ta làm cho.”
Thất Tu Thánh Quân xung phong nhận nhiệm vụ.
Sau khi hắn tấn thăng cảnh giới bát phẩm, thực tại ảo bình thường không còn ảnh hưởng quá lớn đến hắn. Nhưng khi lấy điện thoại thì hắn phải thật cẩn thận, không được làm ảnh hưởng đến thực tại ảo yếu ớt của Tống Thư Hàng.
Thất Tu Thánh Quân cẩn thận đưa tay lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo của Tống Thư Hàng.
Thánh Quân mở điện thoại ra xem, người gọi đến là Ngư Kiều Kiều. Trước hết hắn tắt chuông điện thoại đi.
“Ngư Kiều Kiều... à, là con gái của Giao Bá Chân Quân, bộ phim lần trước mà nhóm chúng ta đóng là do cô ấy tổ chức quay thì phải? Ở đây có ai thân với cô ấy không?”
Thất Tu Thánh Quân hỏi.
Bạch tiền bối phân thân đưa tay ra:
“Để ta nghe điện thoại cho, ta từng tiếp xúc với Ngư Kiều Kiều một thời gian.”
Thất Tu Thánh Quân bèn đưa điện thoại cho Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối bắt máy:
“Alo, Ngư Kiều Kiều, có chuyện gì không?”
“Bạch tiền bối đấy à? Tống Thư Hàng không có đó sao?”
Giọng nói đáng yêu của Ngư Kiều Kiều truyền ra từ trong điện thoại.
Nói thật là cô rất hâm mộ Tống Thư Hàng, ngày nào cũng được ở chung với Bạch tiền bối. Mặc dù Bạch tiền bối không có sừng, không phù hợp với gu thẩm mỹ của Long tộc nhưng ngài ấy thật sự rất đẹp trai!
“Thư Hàng đang ở trạng thái đốn ngộ, không thích hợp nghe điện thoại.”
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh trả lời.
“Ơ? Không đúng lúc rồi, sao hắn cứ đốn ngộ hoài thế nhỉ?”
Ngư Kiều Kiều nói.
Muốn đốn ngộ phải xem duyên, nếu có duyên có khi một ngày đốn ngộ đến mấy lần, nếu không có duyên, có khi mười năm cũng chưa đốn ngộ được một lần. Đi theo Bạch tiền bối sướng thật đấy, có thể hưởng ké rất nhiều may mắn.
“Có chuyện gì không?”
Bạch tiền bối phân thân lại hỏi.
“Có, ta đã giải ra đoạn mật mã Thần Binh Kỳ Giám mà Tống Thư Hàng đăng lên nhóm lúc trước, nhưng ta cứ cảm thấy còn thiếu một phần, không thể ghép thành đoạn hoàn chỉnh. Nên ta muốn hỏi Tống Thư Hàng xem có phải còn đoạn mật mã Thần Binh Kỳ Giám khác hay không?”
Ngư Kiều Kiều trả lời nhanh.
Bạch tiền bối:
“Vậy chờ Tống Thư Hàng đốn ngộ xong thì ta sẽ nói chuyện này lại cho hắn.”
“Vâng, đến lúc đó ngài bảo Tống Thư Hàng gọi điện lại cho ta nhé.”
Ngư Kiều Kiều nói:
“Tín hiệu ở chỗ ta bây giờ không tốt lắm, nếu gọi không được thì thì cứ gọi thêm mấy lần.”
“Được.”
Bạch tiền bối gật đầu đáp.
“Vậy... cứ thế nhé?”
Ngư Kiều Kiều nói.
Bạch tiền bối phân thân:
“Ừ.”
Sau đó Ngư Kiều Kiều ở đầu bên kia im lặng.
Chừng một lúc sau, Ngư Kiều Kiều hỏi:
“Bạch tiền bối, hôm nay tâm trạng của ngài không tốt hay sao vậy?”
Cô có cảm giác hôm nay giọng điệu của Bạch tiền bối thật lạnh lùng, cứ bình bình chẳng có dao động lên xuống gì.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Bây giờ ta là phân thân, giọng điệu nói chuyện của phân thân chính là như vậy đấy.”
“Vậy thì tốt.”
Ngư Kiều Kiều ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy ta cúp máy đây.”
“Xin chờ một chút.”
Lúc này bỗng có một giọng nói dịu dàng vang lên.
Bạch tiền bối phân thân hơi nghiêng người qua một bên thì thấy con rồng trắng bám vào sau lưng Tô thị A Thập Lục không biết đã bay đến bên bờ cát lúc nào. Lúc này rồng trắng lại đến gần rồi lên tiếng.
“Các ngươi đang nghiên cứu Thần Binh Kỳ Giám à?”
Giọng của bạch long tỷ tỷ vẫn dịu dàng như trước.
“Xin chào, xin hỏi vị nào đấy ạ?”
Ngư Kiều Kiều hỏi.
Bạch tiền bối phân thân đưa điện thoại qua, bạch long tỷ tỷ dùng chân cầm điện thoại rồi dịu dàng nói:
“Vừa rồi ở đằng xa ta nghe thấy mấy chữ Thần Binh Kỳ Giám nên đến xem thử. Ngư Kiều Kiều, bây giờ cô vẫn đang ở Long Vương điện đúng không?”
“Đúng vậy thưa tiền bối.”
Ngư Kiều Kiều trả lời.
“Cô hãy đi vào điện thứ sáu thuộc Long Vương điện, đến bức tường bên trái trong chính điện, sau đó gõ liền ba mươi lần vào chính giữa.”
Bạch Long tỷ tỷ mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận