Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1883: Kịch Bản Này Không Diễn Ra Theo Lẽ Thường

Chương 1883: Kịch Bản Này Không Diễn Ra Theo Lẽ Thường
“Điện thứ sáu thuộc Long Vương điện, bức tường bên trái trong chính điện ư?”
Ngư Kiều Kiều trầm ngâm suy nghĩ.
Bạch Long tỷ tỷ:
“Nhớ phải gõ liền ba mươi lần, đừng gõ nhiều hơn, cũng đừng gõ ít hơn. Nếu làm sai thì cách mười phút sau hãy gõ lại.”
“Ưm, thưa tiền bối...”
Ngư Kiều Kiều nói với giọng điệu ngại ngùng:
“Thật ra điện thứ sáu thuộc Long Vương điện đã sụp đổ trong một sự cố ngoài ý muốn vào hai trăm năm trước rồi.”
Bạch Long tỷ tỷ:
“...”
Linh Điệp Thánh Quân:
“...”
Bạch Long tỷ tỷ:
“Tại sao lại sụp đổ chứ?”
Chắc chắn không tự nhiên mà sập được, Long Vương điện chứ có phải công trình bã đậu(*) đâu, dù núi lửa dưới đáy biển phun trào cũng không phá hủy được nó dù chỉ một chút... Nói vậy là do con người gây ra ư?
Là ai dám phá nhà của ta? Có tin ta quay lại đào luôn cả phần mộ tổ tiên của nhà ngươi lên không hả?
“Chuyện cụ thể thế nào ta cũng không biết, chỉ biết từ khi ta tiến vào Long Vương điện học tập, điện thứ sáu đã là một đống phế tích rồi. Ta từng hỏi trưởng bối trong Long Vương điện, bọn họ chỉ nói là do một chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào hai trăm năm trước gây ra. Hơn nữa không biết tại sao sau khi điện thứ sáu bị hủy, đến giờ vẫn chưa được xây lại.”
Ngư Kiều Kiều trả lời:
“Ta nghĩ trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó.”
Bạch Long tỷ tỷ xót xa nhìn trời, một lúc lâu sau cô hỏi:
“Sau khi điện thứ sáu sụp đổ, đồ trong đó đã được chuyển đi đâu?”
“Để ta đi hỏi thử.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
Cô có linh cảm có lẽ cơ duyên thuộc về cô sắp đến rồi.
“Thôi, tạm thời cũng không gấp.”
Bạch Long tỷ tỷ thở dài:
“Điện thứ sáu bị hủy đến mức nào? Toàn bộ kiến trúc bên trên bị hủy hay ngay cả cả phần nền phía dưới cũng bị phá hủy?”
“Chỉ có kiến trúc bên trên bị phá hủy.”
Ngư Kiều Kiều trả lời.
Bạch Long tỷ tỷ:
“Vậy cô có thể tìm được vị trí của bức tường bên trái trong điện thứ sáu trước khi nó bị hủy không?”
“Không thành vấn đề.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
“Khi nào tìm được, cô hãy men theo góc tường đến vị trí trung tâm rồi đào xuống. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau khi đào sâu mười mét cô sẽ thấy hai chiếc hộp hình vuông, một trắng một vàng. Cô hãy gõ vào chiếc hộp màu vàng ba mươi lần.”
Bạch Long tỷ tỷ nói.
“Đã rõ thưa tiền bối, ta đi thử ngay đây.”
Ngư Kiều Kiều suy nghĩ một chút lại hỏi:
“Ta có thể hỏi tại sao tiền bối lại hiểu rõ Long Vương điện như vậy không?”
“Sau này cô sẽ biết.”
Bạch Long tỷ tỷ bình tĩnh nói.
Bây giờ sự tồn tại của cô tương tự như thân thể công đức, trong hình thái này cô xấu hổ không muốn nói cho hậu bối biết, chỉ đành phải làm ra vẻ thần bí.
“Vậy chào tiền bối nhé, ta đi đây.”
Ngư Kiều Kiều nói.
“Nhớ đừng gõ chiếc hộp màu trắng đấy.”
Bạch Long tỷ tỷ dặn dò.
Ngư Kiều Kiều:
“Ta nhớ rồi.”
...
Vũ Nhu Tử chớp mắt:
“Nếu là ta, khi nghe thấy câu này của bạch long tỷ tỷ, ta sẽ không nhịn được đi gõ vào chiếc hộp màu trắng.”
Lòng tò mò của con ngươi là một thứ rất kỳ diệu. Nếu bạch long tỷ tỷ không nhắc, có lẽ mọi người sẽ xem nhẹ chiếc hộp màu trắng, nhưng cố tình bạch long tỷ tỷ lại nhắc một câu.
Bạch Long tỷ tỷ:
“...”
Cô vội bổ sung một câu:
“Đừng gõ chiếc hộp màu trắng, chiếc hộp màu trắng có cơ chế phòng ngự, nếu gõ lung tung sẽ nổ đấy.”
Nhưng Ngư Kiều Kiều ở đầu bên kia đã cúp máy...
Bạch Long tỷ tỷ thử gọi lại, bên Ngư Kiều Kiều lại không có tín hiệu.
“Sức nổ của chiếc hộp màu trắng lớn đến mức nào?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Bạch Long tỷ tỷ suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu là ta gõ thì chắc sẽ không chết.”
“???”
Vũ Nhu Tử sững người.
Hy vọng Kiều Kiều sẽ không gõ chiếc hộp màu trắng.
“Yên tâm đi, Ngư Kiều Kiều không giống con.”
Linh Điệp Thánh Quân lại xách Vũ Nhu Tử lên, lùi ra sau một chút, bởi vì thực tại ảo quanh người Tống Thư Hàng lại bắt đầu mở rộng.
Vốn là hình thái khu Giang Nam thu nhỏ đột nhiên hóa thành một đại dương mênh mông, địa bàn của ảo ảnh lại mở rộng lần nữa. Cây Ma Thần trụ hóa hình kia không biến mất, vẫn bay lơ lửng bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng tiểu hữu không chỉ bận rộn ở hiện thực mà ngay cả lúc nằm mơ cũng không ngừng nghỉ.”
Hoàng Sơn Tôn Giả nói khẽ.
Từ lúc bắt đầu sinh ra thực tại ảo đến bây giờ, ảo ảnh dưới chân Tống Thư Hàng đã thay đổi ba lần, điều này có nghĩa là hắn đã đổi ba cơn ác mộng.
“Lần này sẽ biến ra thứ gì đây?”
Vũ Nhu Tử hiếu kỳ nói.
Mặt biển cuộn trào, không lâu sau có hai hòn đảo một lớn một nhỏ xuất hiện trên mặt biển.
Bạch tiền bối phân thân:
“Điền Thiên đảo và Lan Tây đảo?”
Thất Tu Thánh Quân:
“Dựa theo hình thái và vị trí, có lẽ đúng là hai hòn đảo này rồi.”
“Chắc không nằm mơ thấy liveshow của Tạo Hóa đạo hữu đấy chứ?”
Linh Điệp Thánh Quân nhớ lại mà vẫn còn sợ hãi.
Tống Thư Hàng nho nhỏ lại xuất hiện trên Điền Thiên đảo kia.
“Lần này hắn lại gặp ai đây?”
Tu sĩ anh tuấn nọ nói.
Vũ Nhu Tử:
“Ta đã đoán được tình tiết tiếp theo rồi. Tống tiền bối sẽ gặp một người quen trên Điền Thiên đảo. Ngay lúc hai người quay đầu lại nhìn nhau thì Ma Thần trụ sẽ chui ra, treo Tống tiền bối lên thiêu như xâu thịt dê ấy.”
Quả nhiên lại có một bóng người xuất hiện trên Điền Thiên đảo.
“Là Dược Sư... Ừ, Dược Sư hẳn là vị đạo hữu thứ hai tiếp xúc với Tống Thư Hàng tiểu hữu sau Vũ Nhu Tử.”
Hoàng Sơn Tôn Giả vừa liếc mắt đã nhận ra nhân vật thứ hai xuất hiện trong ảo ảnh là ai.
Giống kịch bản thứ nhất, Tống Thư Hàng và Dược Sư đang đi trên Điền Thiên đảo, ngay lúc hai người sắp gặp nhau thì trên bầu trời của Điền Thiên đảo bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Một con bạch mã oai phong bước ra từ trong khe nứt không gian, nhấc chân đạp Dược Sư lún xuống lòng đất.
“Kịch bản này không diễn ra theo lẽ thường!”
Vũ Nhu Tử bất mãn nói.
Xích Tiêu kiếm tâm ma:
“Phân biệt đối xử giữa nam và nữ?”
Bạch mã oai phong đáp xuống trước mặt Tống Thư Hàng.
Nó đứng lên như người nhưng chỉ đứng bằng chân sau bên phải, hai chân trước giang rộng ra.
“Bạch hạc giương cánh + kim kê độc lập!”
Vũ Nhu Tử tâm ma nhận ra tư thế này, đây là tư thế mà @#%× Tiên Tử và Tạo Hóa Tiên Tử thích dùng nhất!
“Một con ngựa bày ra tư thế như vậy... rất vất vả.”
Thất Tu Thánh Quân nói.
Tống Thư Hàng nho nhỏ trong ảo ảnh đần mặt nhìn bạch mã oai phong ra sân.
Sau khi Bạch mã bày tư thế xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm như người. Nó tiến lên một bước, cắn cổ áo của Tống Thư Hàng rồi tung vó lao nhanh, nhảy vào trong hư không.
Khe nứt không gian mở ra lần nữa, bạch mã mang theo Tống Thư Hàng chui vào trong đó.
Thực tại ảo lại biến hóa.
Ở vùng trời bên trên đại dương bỗng xuất hiện hai không gian khủng bố.
Một không gian là không gian khép kín, chúa tể của không gian này là một nam tử mặc áo trắng có mái tóc dài. Hai tay hắn đan xen vào nhau chống dưới cằm, trên mặt là thánh quang nồng đậm làm người ta không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Một không gian khác là một thế giới tương tự như ngày tận thế, trong đó có một người khổng lồ đang ngủ say. Trên thân thể người khổng lồ phát tán ra từng luồng ma niệm, hóa thành đầu lâu ác quỷ. Lại có một luồng chấp niệm sinh ra, hóa thành xúc tu.
Hai không gian khủng bố đứng song song với nhau.
Mấy hơi thở sau, hai không gian đột nhiên tan biến cùng một lúc.
Trong ảo ảnh, Tống Thư Hàng bị bạch mã ngậm đi sau đó ném xuống đất.
Bên dưới là một đại quân đông nghịt do đầu lâu ác quỷ và xúc tu tạo thành đang nghiến răng chờ Tống Thư Hàng sa lưới.
Chú thích:
(*)豆腐渣工程 (Tạm dịch là cộng trình bã đậu), tiếng anh là Tofu-dreg project, chỉ những công trình kém chất lượng do bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận