Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1888: Sức Tưởng Tượng Lớn Bao Nhiêu, Thế Giới Sẽ Lớn Bấy Nhiêu

Chương 1888: Sức Tưởng Tượng Lớn Bao Nhiêu, Thế Giới Sẽ Lớn Bấy Nhiêu
Ý nghĩ này vừa mới nhú lên đã bị Tống Thư Hàng đè xuống, trấn áp chết nó để nó mãi mãi không được siêu sinh.
Hôm nay đã chết 99 lần trong ảo ảnh, vậy nên bây giờ dục vọng muốn sống của hắn vô cùng mãnh liệt.
Từ lúc gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 đến giờ, hắn luôn nhớ kỹ một đạo lý... Người tìm chết thì sẽ chết, không tìm chết sẽ không dễ gì chết.
Hắn đã chết quá nhiều rồi, ít nhất hôm nay hắn không muốn chết nữa.
Muốn chơi ngu cũng phải đợi ngày mai điều chỉnh trạng thái xong rồi tính… cái con khỉ!
Bây giờ điều may mắn duy nhất đối với hắn là Bạch tiền bối phân thân hẳn là không biết độc tâm thuật.
Nghĩ đến đây, hắn lén liếc nhìn Bạch tiền bối phân thân.
Nhưng vị Bạch tiền bối phân thân này lại là mặt than, không thể đọc được suy nghĩ của ngài ấy qua vẻ mặt... Mặt than hay thật đấy.
“Chiêu Chưởng Tâm Lôi Hỏa thiên kiếp này được đấy, phù hợp với song thuộc tính lôi hỏa của Thư Hàng tiểu hữu.”
Thất Tu Thánh Quân gật đầu:
“Nhưng chỉ một thiên kiếp thì còn lâu mới đủ, không thể phát huy hoàn toàn thiên phú song thuộc tính lôi hỏa của ngươi. Thực tại ảo của ngươi còn cần cải tiến.”
Hoàng Sơn Tôn Giả nói:
“Nhưng ít ra cũng xem như xây dựng được một hình thức ban đầu.”
Có hình thức ban đầu rồi, sau này dựa trên hình thức ban đầu tiến hành cải tạo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Linh Điệp Thánh Quân đề nghị:
“Tống tiểu hữu có thể xem xét việc cải tiến sa mạc. Thật ra sa mạc cũng cất giấu thuộc tính hỏa, ngươi chỉ cần tăng nhiệt độ của sa mạc lên, hoặc cũng có thể biến ra biển lửa trong sa mạc. Thực tế ảo là do ý niệm và ý chí của tu sĩ biến thành, có thể vượt quá lẽ thường.”
Sức tưởng tượng lớn bao nhiêu, thực tại ảo có thể phức tạp bấy nhiêu... Tất nhiên, phức tạp cũng không có nghĩa là lực sát thương và cường độ. Thực tại ảo mạnh bao nhiêu vẫn do trình độ thâm hậu về mặt linh lực, cường độ thần thức và cảnh giới của tu sĩ quyết định.
“Cũng có nghĩa là ở trong thực tại ảo, dù Newton có bật nắp quan tài sống dậy cũng vô ích, nghĩ thế nào thì là thế đó?”
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
“Đúng vậy đấy.”
Linh Điệp Thánh Quân đáp.
“Cải tiến thực tại ảo không phải chuyện ngày một ngày hai ngày, ngươi tham khảo thực tại ảo của Bạch đạo hữu xây dựng ra hình thức ban đầu, đây xem như là một chiêu trò nhỏ. Nhưng thứ tham khảo suy cho cùng vẫn không phải thứ của mình, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Thất Tu Thánh Quân nhắc nhở.
“Cảm ơn các tiền bối.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Vậy làm sao thu hồi thực tại ảo đây? Sau khi thu hồi, lần sau lúc ta thả nó ra thì nó vẫn là thế này ư?”
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh trả lời:
“Thực tại ảo là do ý niệm của tu sĩ thực thể hóa mà ra, vậy nên chỉ cần ngươi thu hồi ý niệm của bản thân, tự nhiên nó sẽ biến mất thôi.”
“Thì ra là vậy.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ, ngay sau đó, thực tại ảo dưới chân hắn bắt đầu thu hồi. Giống như một món đồ bị cất vào trong hộp, thế giới thực tại ảo lặn xuống mặt đất, hiện ra nền móng 99 cây Ma thần trụ.
99 cây Ma thần trụ này chui vào cái bóng của Tống Thư Hàng rồi biến mất.
Tống Thư Hàng:
“Ơ, không giống lúc Bạch tiền bối thu hồi thực tại ảo.”
“Ừ, bởi vì thực tại ảo của ngươi bây giờ là dựa vào 99 cây Ma thần trụ hiển hóa ra, còn chưa phải dựa hoàn toàn vào sức mạnh của chính ngươi.”
Bạch tiền bối phân thân giải thích.
Có thể xem 99 cây Ma thần trụ này là một món pháp khí đặc biệt, có thể khuếch đại sự ảnh hưởng của ý niệm thuộc về Tống Thư Hàng đối với thế giới thực, từ đó đạt được hiệu quả thực tại ảo.
Vũ Nhu Tử:
“Vậy sau khi thu hồi, lẽ nào thực tại ảo của Tống tiền bối không thể thả ra hoàn chỉnh nữa ư?”
“Để ta thử xem.”
Tống Thư Hàng lại nhắm mắt, chuẩn bị thả ra thực tại ảo.
“Tống tiền bối đợi đã, để ta đi vào thể nghiệm thực tại ảo này một chút, xem thử hiệu quả thế nào.”
Vũ Nhu Tử kêu lên.
“Không được, uy lực của Chưởng Tâm Lôi Hỏa thiên kiếp mà Tống tiểu hữu ngưng tụ ra trong ảo ảnh trước đó không thể xem thường được.”
Linh Điệp Thánh Quân vội kéo cô con gái ngứa tay muốn thử lại.
Với tu vi của Vũ Nhu Tử, chẳng may bị thiên kiếp mang thuộc tính lôi hỏa hỗn hợp đánh trúng, rất có thể sẽ bị thương nặng.
“Vậy... Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng. Quái Lệ Lục Đậu Phượng, cô có muốn thử không?”
Vũ Nhu Tử lại nhìn vào cái bóng của Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử da đen ló đầu ra, lắc đầu nguầy nguậy. Dù bị sét đánh cô cũng không sợ nhưng cô sợ mình bị treo lên cây cột sỉ nhục giống như Tống Thư Hàng, nếu bị nhục như vậy thì đúng là sống không bằng chết.
“Ai có con rối phân thân thì ném vào thử xem.”
Lệ Chi Tiên Tử đề nghị.
“À, hình như ta có.”
Bạch tiền bối phân thân lên tiếng:
“Các ngươi đợi một chút.”
Bạch tiền bối phân thân thi triển năng lực không gian, biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau hắn lại xuất hiện, trong tay cầm một chiếc hộp lớn, bên trong toàn là con rối phân thân.
“Còn nhớ cách đây rất lâu, chính ta thử học tập chế tạo con rối phân thân, đống này đều là vật thí nghiệm, có hiệu quả tương tự như đống con rối phân thân bán ở chợ.”
Bạch tiền bối phân thân giới thiệu.
Những con rối phân thân này không có sức chiến đấu, chỉ có thể làm ngũ cảm tương thông với người sử dụng, đi thăm dò một số nơi nguy hiểm thay người sử dụng. Hơn nữa trong lúc dùng con rối phân thân, bản thể của người sử dụng phải đưa ý thức vào trong đó, nếu không có năng lực nhất tâm nhị dụng thì bản thể không thể hoạt động được.
Bạch tiền bối phân thân phát cho mỗi thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 có mặt ở đây một con rối phân thân.
Dù sao đều là tác phẩm luyện tập lúc trước, để đó cũng chỉ chật kho hàng.
Tống Thư Hàng cũng được phát cho một con con rối phân thân...
Một lúc sau.
Các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 cùng kích hoạt con rối phân thân trong tay... ngoại trừ Tống Thư Hàng.
“Sẵn sàng chưa nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử:
“Đã sẵn sàng rồi thưa sếp!”
“Xuất phát!”
Tống Thư Hàng hô.
Các thành viên trong nhóm khống chế con rối phân thân, vây kín Tống Thư Hàng bản thể. Hết cách rồi, bây giờ diện tích mở rộng của thực tại ảo thuộc về Tống Thư Hàng rất nhỏ, chỉ có thể ở trong phạm vi 99 cây Ma thần trụ.
Thực tại ảo mở ra.
Tất cả con rối phân thân bị cuốn vào trong ảo ảnh.
Sa mạc màu vàng hiện ra trước mặt mọi người.
Đồng thời tất cả mọi người đều cảm ứng được, con rối hóa thân của bản thân thay thế cho... bạch mã mà thiếu niên áo xanh dắt theo.
Sao lại là bạch mã chứ?
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, vốn dĩ cứ tưởng sau khi mọi người tiến vào thực tại ảo sẽ trở thành tiểu Bạch hoặc là thiếu niên áo xanh.
Hơn nữa... thực tại ảo của Tống Thư Hàng không thể tách ra từng cảnh nhỏ giống ảo ảnh của Bạch tiền bối. Con rối phân thân của tất cả mọi người đều bị nhét vào trong một cảnh.
Vậy nên thiếu niên áo xanh dắt theo một đám bạch mã xuất hiện.
Vốn là màn xuất hiện rất ngầu, cuối cùng lại rớt cấp, biến thành thiếu niên bán ngựa.
Một đám bạch mã bị thiếu niên cưỡng ép kéo đến bên cạnh tiểu Bạch.
Mọi người xem trận chiến giữa tiểu Bạch với thiếu niên theo góc nhìn thứ ba.
Sau đó lại thấy tiểu Bạch và thiếu niên ngồi xuống tán gẫu.
“Đừng nói tiếp theo chính là cảnh sấm sét đánh xuống nhé, hay là chúng ta chạy trước?”
Một con bạch mã nói.
Bởi vì mọi người đều biến thành bạch mã nên cũng không biết ai đang nói chuyện.
“Dù sao cũng là con rối phân thân, chi bằng ở lại nếm thử uy lực của sấm sét?”
“Ta cũng nghĩ vậy, con rối phân thân có bị hủy cũng chẳng sao.”
Ầm~~
Trong lúc mọi người nói chuyện, sấm sét đánh xuống, bao trùm tất cả bạch mã.
“A a a a~~”
Cùng lúc đó tiếng hét thảm thiết của Tống Thư Hàng vang lên.
Đám bạch mã đần mặt ra.
Bọn ta còn chưa hét mà, Thư Hàng tiểu hữu hét cái gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận