Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1896: Ở đây có cảm giác như được về nhà vậy, ta muốn ở lại đây

Chương 1896: Ở đây có cảm giác như được về nhà vậy, ta muốn ở lại đây
Lúc nói chuyện Bạch tiền bối phân thân sử dụng truyền âm nhâp mật, chỉ có mình Tống Thư Hàng nghe thấy giọng nói của hắn.
Nhìn trời, phải trả lời vấn đề đáng sợ này như thế nào đây?
Dưới khát vọng cầu sinh mạnh mẽ, suy nghĩ muốn ‘thái Bạch tiền bối phân thân ra làm Sashimi’ trước đó của hắn đã bị nhấn chìm xuống sâu trong đầu ngay khi vừa xuất hiện, suốt đời này nó cũng đừng hòng trồi lên. Tại sao bây giờ Bạch tiền bối phân thân lại nhắc tới chuyện ‘thái bản thân ra làm Sashimi’ vậy chứ?
Chẳng phải Bạch tiền bối phân thân không có bug pháp thuật như đọc tâm sao thuật?
Là trùng hợp hay là Bạch tiền bối phân thân đã đọc được suy nghĩ vụt qua của hắn?
Điều quan trọng là ta nên làm sao bây giờ?
Tống Thư Hàng vội động não, lớn tiếng đáp:
“Bạch tiền bối, ta lựa chọn sống sót!”
Tô thị A Thập Lục đứng bên cạnh nhìn sang Tống Thư Hàng với vẻ đầy nghi hoặc.
“Ừm.”
Bạch tiền bối phân thân vẫn tỏ ra lạnh lùng, không thể nhìn ra chút dao động nào trong lòng hắn.
Ngay sau đó, kẽ nứt không gian từ từ khép lại, bao trùm lên thân ảnh của Bạch tiền bối phân thân, Tô thị A Thập Lục, Hằng Hỏa Chân Quân và Tống Thư Hàng, biến mất hoàn toàn.
[A… Đúng rồi, Bá Toái!]
Tống Thư Hàng nhìn Điền Thiên Đảo dần biến mất, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc.
Bảo đao Bá Toái của hắn còn cắm trên bãi cát ở Điền Thiên Đảo, hắn vẫn chưa lấy nó về.
Bảo đao này vẫn luôn ở bên hắn kể từ khi hắn mới bước chân vào tu chân giới cho đến khi lên đến ngũ phẩm, có tình cảm sâu đậm với hắn.
Không ngờ hôm nay đi vội quá nên quên luôn rút nó về.
Trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác áy náy mãnh liệt.
Lát nữa đến khu Giang Nam, cách Điền Thiên Đảo cả vạn dặm, bảo đao Bá Toái sẽ nằm ngoài phạm vi ‘ngự đao thuật’ của Tống Thư Hàng, trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể sử dụng ‘ngự đao thuật’ để mang nó về.
Hết cách rồi, chỉ còn cách gửi tin nhắn cho Điền Thiên tiền bối, nhờ hắn thu hồi, cất bảo đao Bá Toái đi hộ.
Trong lúc suy tư, cảm giác như ngừng thanh máy truyền tới.
Mấy người Tống Thư Hàng xuất hiện phía trên đại học Giang Nam, họ được bao trùm trong một tầng huyễn thuật, người bình thường sẽ không phát hiện ra có điều gì khác thường.
Bạch tiền bối và Hằng Hỏa Chân Quân thả bước trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đám mây khổng lồ.
Khi Tống Thư Hàng bước trên không trung, những đóa hoa sen đen tự động xuất hiện. Ý niệm chợt lóe lên, Tống Thư Hàng ngưng tụ một đóa hoa sen lớn để Tô thị A Thập Lục có chỗ đặt chân.
Tiếp đó, hắn vươn tay tự nhéo mặt mình ròi lại sờ eo… [Ta vẫn còn sống mà rời khỏi thông đạo không gian à?]
Khi ở trong thông đạo không gian, Bạch tiền bối không làm khó hắn.
Chẳng lẽ… suy nghĩ tự thái bản thân ra làm Sashimi của Bạch tiền bối phân thân không phải là kết quả của thuật đọc tâm mà là suy nghĩ bộc phát của hắn hả? Nếu như thế thật, xét ở một góc độ nào đó, phân thân mặt than này của Bạch tiền bối đúng là quá đỉnh.
“Thanh Loan Tiên Tử đã tới chưa?”
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Cô ấy vẫn chưa liên lạc với ta, cô ấy đi từ thú giới đến đại học Giang Nam, nên chắc hẳn sẽ không nhanh bằng chúng ta.”
Hơn nữa, Thanh Loan Tiên Tử còn phải chuẩn bị linh thạch và một bộ ‘Thánh Viên Long Lực Thần Công’, có lẽ sẽ tốn thêm chút thời gian nữa.
“Chúng ta đến tòa nhà mà Dược Sư đã mua đi.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Đúng lúc bản thể của ta còn một hạng mục nghiên cứu vẫn chưa hoàn thành ở đó.”
“Hạng mục gì vậy?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Chẳng phải lần trước chúng ta đã bắt được một vài thành viên bên cánh nghiên cứu khoa học kỹ thuật à, bộ giáp trên người bọn họ rất thú vị. Cả kỹ thuật cải tạo cơ thể con người thành máy móc cũng hay nữa.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Ồ đúng rồi, là bọn họ.”
Trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng còn có một thiếu nữ tóc vàng có nửa người bị cải tạo thành máy móc, cô bị hắn đâm một đao ngủm củ tỏi, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn sống lại. Cũng không biết vận may của cô ấy thế nào, sẽ sống lại trong vòng một năm hay phải mất mười năm đây?
“Vậy chúng ta đi xuống trước đi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừm.”
Bạch tiền bối phân thân nhẹ giọng đáp, sau đó… không còn sau đó nữa.
Hằng Hỏa Chân Quân xoay người nhìn Bạch tiền bối phân thân, đột nhiên thốt lên:
“Tiêu rồi.”
Chẳng biết từ lúc nào, Bạch tiền bối phân thân đã rơi vào trạng thái trầm tư và thất thần.
“Đến cả phân thân cũng biết thất thần à, Hằng Hỏa tiền bối, giữ vững nhé.”
Tống Thư Hàng vội nói:
“Giờ chúng ta đang ở trên không, ngộ nhỡ Bạch tiền bối rơi xuống thì sẽ là tai họa đấy.”
Hai người một trái một phải, đỡ hai bên Bạch tiền bối phân thân, nếu như Bạch tiền bối phân thân thất thần ngã trên đất bằng, hai người có thể đỡ lấy hắn ngay lập tức, tránh để khu Giang Nam bên dưới gánh tai bay vạ gió.
Đồng thời, Tô thị A Thập Lục cũng cẩn thận khống chế đao quang, thi triển ngự đao phi hành, đỡ lấy Bạch tiền bối phân thân.
“Tạm thời an toàn rồi.”
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt của Bạch tiền bối phân thân vẫn không có tiêu cự, hình như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Sau đó, hắn giơ chân lên bước đi trong không trung.
Tô thị A Thập Lục vội vàng ngự đao, Bạch tiền bối phân thân bước một bước, độn quang của cô sẽ di chuyển theo một bước.
Cứ đi như vậy hơn mười bước, Bạch tiền bối phân thân đột nhiên tỉnh lại.
“Vừa nãy đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt than, thong thả nói.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, Bạch tiền bối, nếu sắp tới có vấn đề gì cần phải suy nghĩ thì đợi về đến nhà rồi nghĩ tiếp cũng chưa muộn.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Ừm.”
Bạch tiền bối phân thân gật đầu đáp.
Trong khi gật đầu, đột nhiên chân hắn trượt một cái, bổ nhào về phía trước như một quả đạn pháo.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Trong lúc nguy cấp, hắn nảy ra một ý.
“Thực tại ảo.”
Tống Thư Hàng khoát tay một cái, 99 ma thần trụ trải rộng ra bên cạnh hắn.
‘Sa mạc nóng bỏng’ xuất hiện, cuốn bản thân hắn và Bạch tiền bối phân thân vào trong.
Bùm ~
Bạch tiền bối phân thân ngã sấp xuống sa mạc.
Thế giới trong thực tại ảo rung chuyển, sa mạc bùng nổ kéo theo một trận bão cát… Thế nhưng, sa mạc khổng lồ cũng tiếp nhận uy lực ngã trên đất bằng của Bạch tiền bối một cách hoàn mỹ.
[‘Thực tại ảo’ của Bạch tiền bối chắc không phải có tác dụng chính là tiếp cú ngã trên đất bằng của hắn đấy chứ?]
Trong đầu của Tống Thư Hàng đột nhiên hiện lên suy nghĩ này.
Một lúc lâu sau, Bạch tiền bối phân thân chui từ dưới đáy sa mạc lên.
“Hay lắm.”
Sau khi đứng dậy, Bạch tiền bối phân thân mặt lạnh vỗ bốp vào lòng bàn tay mình một cái.
Tống Thư Hàng thộn mặt ra.
“Ta quyết định rồi.”
Bạch tiền bối phân thân thong thả nói:
“Từ nay về sau ta sẽ ở lại đây.”
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Vừa nãy ta suy nghĩ rất nhiều chuyện… Thân là phân thân, khi năng lượng cạn kiệt thì ta sẽ biến mất. Vậy có cách gì giúp ta để lại chút dấu ấn, chứng minh ta từng đến thế giới này không. Bây giờ ta đột nhiên phát hiện ra, ‘thực tại ảo’ này của ngươi rất giống với thế giới mà ta sống, ta có thể ở lại đây.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Nhưng nơi này là thực tại ảo, nó không tồn tại mãi. Khi ta thu lại ý niệm thì nó sẽ biến mất mà.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi quên Bích Thủy Các của Sở các chủ rồi à.”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối muốn ta giữ trạng thái thực tại ảo mãi mãi ư?”
“Không, ý của ta là thực ra ngươi thu lại ‘thực tại ảo’, nhưng trên thực tế, nó vẫn tồn tại bên cạnh ngươi dưới một cách thức đặc biệt.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Sau đó hắn đứng dậy đi tới chỗ ‘Tiểu Bạch’ bên cồn cát.
Bạch tiền bối phân thân vươn tay ra, từ từ đưa về phía ‘Tiểu Bạch’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận