Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1897: Để mọi gia đình đều hoàn chỉnh

Chương 1897: Để mọi gia đình đều hoàn chỉnh
Trong thực tại ảo, hình như Tiểu Bạch đã phát hiện ra nên từ từ quay đầu lại.
Cũng như lần trước, gương mặt của ‘Tiểu Bạch’ trong ‘thực tại ảo’ rất mơ hồ, không thể thấy rõ ngũ quan.
Bạch tiền bối phân thân tung một chưởng về phía Tiểu Bạch của thực tại ảo, Tiểu Bạch ung dung giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên để đối chưởng với Bạch tiền bối phân thân.
Hai bàn tay một lớn một nhỏ chạm vào nhau.
Tóc của Đại Bạch và Tiểu Bạch cùng phất phơ trong gió, đẹp như tranh vẽ.
“Ừm, chính là cảm giác này.”
Bạch tiền bối phân thân gật đầu, thu tay lại.
Tiểu Bạch trong thực tại ảo cũng xoay đầu, tiếp tục ngồi ngẩn người bên cồn cát.
Giao lưu xong rồi ư?
“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
“Xong rồi ư?”
Chẳng phải Bạch tiền bối phân thân muốn ở lại trong ‘thực tại ảo’ à, sao đột nhiên lại đổi ý thế này, tính cách của Bạch tiền bối phân thân mặt than đúng là khó đoán mà.
“Ừm, xong hết rồi. Ở lại đây tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta ra ngoài thôi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn vung tay lên, thu ‘thực tại ảo’ lại.
Hai người lại xuất hiện ở bầu trời phía trên đại học Giang Nam.
Ngay trong khoảnh khắc khi Tống Thư Hàng thu ‘thực tại ảo’ lại, gương mặt của ‘Tiểu Bạch’ đang ngồi yên bên cồn cát trong thế giới ảo đột nhiên trở nên rõ ràng, ngũ quan của hắn hiện lên, hóa thành hình dáng của Bạch tiền bối khi còn nhỏ, da dẻ trắng nõn, tinh xảo vô song.
Chỉ là gương mặt của ‘Tiểu Bạch’ lạnh tanh, không có biểu cảm gì.

….
Bầu trời phía trên đại học Giang Nam.
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối phân thân xuất hiện, Tô thị A Thập Lục lập tức ngự đao lên phía trước, dùng độn quang đón lấy hai người:
“Thư Hàng, Bạch tiền bối, hai người không sao chứ?”
“Không sao, hoàn toàn không có thương tích gì. Thật không ngờ ‘thực tại ảo’ lại có thể phát huy tác dụng nhanh như thế.”
Tống Thư Hàng cười ha ha đáp.
Bạch tiền bối phân thân không thất thần nữa, cả bốn chụp huyễn thuật lên người rồi đáp xuống tòa nhà Dược Sư đã mua.
Trong tòa nhà của Dược Sư.
Đã lâu không về, tòa nhà của Dược Sư bây giờ đã phủ đầy bụi bặm.
“Tịnh Trần Thuật.”
Hằng Hỏa Chân Quân vẫy tay, bụi bặm trong phòng được quét sạch, bụi ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ, bị Chân Quân ném vào trong bồn hoa.
Tống Thư Hàng:
“Đôi khi tu chân đúng là tiện lợi.”
Có một số pháp thuật rất thực dụng trong cuộc sống thường ngày. Nếu không, chỉ riêng chuyện quét dọn tòa nhà to đùng này cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Tống Thư Hàng còn nhớ lúc bé, mỗi khi đến Tết, nhà hắn lại phải tổng vệ sinh. Lúc đó không thuê ai dọn dẹp được, cả nhà hắn phải cùng bắt tay vào làm, sau khi quét dọn xong nguyên căn nhà thì lưng hắn mỏi đến mức không thể đứng thẳng được.
Nếu ngay từ bé mình đã được tiếp xúc với tu chân, ném một phát ‘Tịnh Trần Thuật’ ra thì cả ngôi nhà sẽ sạch bong sáng bóng, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
“Pháp thuật này có trong nội thư mục chung trong nhóm đấy.”
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười nói:
“Tam Lãng đạo hữu đã từng tổng hợp những tiểu pháp thuật trong cuộc sống thành một văn bản, Thư Hàng tiểu hữu rảnh rỗi thì có thể xem thử.”
Tô thị A Thập Lục nói:
“Tuy rằng đã biết Tam Lãng tiền bối thật sự rất cẩn thận, có tài phát minh pháp thuật nhưng mỗi khi nghe thấy hắn tạo ra một số tiểu pháp thuật thực dụng hay làm một số việc tỉ mỉ nào đó thì ta vẫn luôn có cảm giác khó mà tin.”
Tống Thư Hàng:
“Cùng cảm nhận.”
“Ở phương diện này thì đừng xem thường Tam Lãng đạo hữu.”
Hằng Hỏa Chân Quân cười nói.
“Lát nữa ta sẽ tải vản bản đó xuống, để xem có học được tiểu pháp thuật gì không. Đợi một thời gian nữa trở về nhà, nói không chừng chúng lại cần dùng tới cũng nên.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Nhắc tới đề tài này thì hắn lại nhớ đến ba mẹ mình.
Hắn lấy di động ra, tiện tay gọi điện cho ba mẹ, đã lâu không gọi cho họ rồi, không biết họ có khỏe không.
“A lô, Thư Hàng, con quên gì à?”
Giọng nói ôn hòa của ba Tống truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Tống Thư Hàng:
“Không ạ, tự nhiên con muốn gọi cho ba mẹ thôi. Mẹ con vẫn khỏe chứ ạ?”
“Không phải chúng ta vừa gặp nhau à, sao con lại hỏi lạ thế?”
Ba Tống nghi hoặc hỏi lại.
Tống Thư Hàng: “?”
Vừa gặp nhau… Tiêu rồi, chẳng lẽ ba hắn đã đến đại học Giang nam và gặp ‘Khinh Vũ’ đang giả dạng thành hắn rồi ư?
Tống Thư Hàng tưởng tượng ra cảnh tượng Khinh Vũ gặp ba mẹ hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an… Sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì đấy chứ. Ví dụ như liệu Khinh Vũ có bất cẩn thể hiện sức quyến rũ của nữ yêu trước mặt ba mẹ hắn hay không?
“Mẹ con bây giờ chạy được nhảy được, khỏe lắm. Bây giờ ba mẹ đang đón xe rời khỏi đại học Giang Nam đây. Đợi một thời gian nữa ba mẹ trở lại thì sẽ tiện đường đến thăm con luôn.”
Ba Tống mỉm cười nói:
“Dạo này con thay đổi nhiều quá, ba nghe bạn cùng phòng của con nói dạo gần đây tự nhiên con rất giỏi chăm sóc cho người khác rồi.”
Là vì biết sắp có em gái hoặc em trai nên mới học chăm sóc cho người khác đây mà, trước giờ Thư Hàng vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, làm ba mẹ rõ là yên tâm.
“Ha ha, ha ha.”
Tống Thư Hàng cười gượng.
“Có rảnh thì gọi cho ba nhiều hơn nhé, nếu hết tiền thì gọi nói cho ba sớm một chút.”
Ba Tống lại dặn dò, ông từng nghe bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng nói, đợt trước tự nhiên Thư Hàng lại thích trồng cây nuôi hoa, đặt mua bao nhiêu thứ trên mạng, có lẽ cũng tốn kha khá rồi đây.
Chẳng mấy khi con mình có hứng thú với việc trồng cây, người làm ba như ông tất nhiên phải ủng hộ nó rồi.
“Yên tâm đi ba. Tạm thời con không thiếu tiền, nếu như hết tiền thật thì con sẽ gọi điện xin ba.”
Tống Thư Hàng đáp… Ừm, hắn không thiếu tiền bình thường mà là thiếu linh thạch cơ.
Nói chuyện với ba mình thêm một lúc nữa thì Tống Thư Hàng cúp máy.
Hắn vốn còn định nhân cơ hội này tiết lộ một chút về thế giới ‘tu chân’ cho ba mẹ mình, để họ chuẩn bị tâm lý trước.
Hiện giờ hắn đã có cảnh giới lục phẩm, có danh tiếng nhất định trong tu chân giới, không cần phải lo sợ đám tôm tép nữa.
Nếu như có thể, hắn còn muốn hẹn gặp ba mẹ, biểu diễn một số pháp thuật phổ thông cho họ xem, để hai người dễ tiếp nhận thế giới ‘tu chân’ hơn.
Không ngờ ba mẹ hắn lại gặp ‘Khinh Vũ’ trước một bước, đảo lộn kế hoạch của hắn.
Khó xử quá.
“Vậy thì cứ tạm hoãn lại thêm mấy tháng nữa đi vậy.”
Tống Thư Hàng quyết định.
Sau khi em trai hoặc em gái của Tống Thư Hàng ra đời rồi lại giới thiệu kỹ hơn về thế giới tu chân cho ba mẹ biết. Không nên để thai phụ chịu kích thích quá lớn thì hơn.
Đúng lúc nhân mấy tháng này, hắn có thể sắp xếp lại động phủ ở hiện thế của mình cho tử tế… Trong các động phủ mà Nho gia tặng cho hắn trước đây, ngoại trừ mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ ra vẫn còn một động phủ bình thường.
Đến lúc đó, có thể đón ba mẹ đến động phủ đó ở.
Dù sao thì mấy tháng cũng sẽ qua nhanh thôi.
“Thư Hàng vẫn chưa nhắc tới chuyện ‘tu chân’ với bác trai bác gái à?”
Tô thị A Thập Lục cuộn người trên sô pha rồi hỏi.
Tống Thư Hàng mỉm cười đáp:
“Ừ, dù gì thì ta cũng chỉ mới tu luyện có vài tháng. Lúc trước không có cơ hội nhắc chuyện này với họ… Đợi vài tháng nữa đi vậy, chờ sau khi em trai hoặc em gái của ta ra đời lại để họ tìm hiểu về cuộc sống của tu sĩ, tránh tạo ra kích thích quá lớn cho thai phụ.”
Tô thị A Thập Lục chớp mắt như có điều suy nghĩ. Tống Thư Hàng đã lên đến lục phẩm rồi… với tiết tấu hiện giờ của hắn, chắc hẳn sẽ nhanh chóng lên đến thất phẩm thôi nhỉ?
Tống Thư Hàng ngồi xuống cạnh Tô thị A Thập Lục, tiện tay bật TV lên.
Trên màn hình TV hiện lên hình ảnh chữ thập, một giọng nam trầm vang lên: “Tin vui cho những người không thể mang thai, để mỗi gia đình đều hoàn chỉnh, chào mừng đến với bệnh viện XX, nơi có kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm cao nhất cả nước.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn đổi liền vài kênh, sau đó lấy đĩa kim loại tròn dùng để liên lạc với Thanh Loan Tiên Tử ra.
Tính thời gian thì chắc hẳn tiên tử đã đến rồi đây.
Hôm nay, kẻ không có lấy một viên linh thạch như hắn rốt cuộc cũng kiếm được một khoản linh thạch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận