Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1913: Quá vô nhân đạo

Chương 1913: Quá vô nhân đạo
Cái vuốt rồng này ở đâu ra vậy?
Uy lực này ở đâu ra vậy?
Khi bị vuốt rồng túm cổ, Công Tử Hải không hề có năng lực phản kháng, hệt như một con kiến bị người bắt trong tay… thậm chí đến con kiến cũng không bằng.
Đó chỉ là một cú ném bình thường, nhưng Công Tử Hải không chống cự nổi, cứ thế bị ném bay thẳng lên trời.
Vuốt rồng này chính là nguyên nhân khiến Bá Tống Huyền Thánh dám để Tô Thị A Thập Lục một mình quyết đấu cùng với hắn sao?
Cái vuốt rồng này là thứ gì? Là hóa hình của công đức chi thân? Là linh hồn của thần thú? Hay là vị nào trong long tộc đang phụ thân lên cô ta?
“Đạp!” Công Tử Hải bị quăng lên không trung dùng một tay kết đạo ấn, nhanh chóng thi triển pháp thuật loại hình trói buộc. Dưới chân hắn, một cây cầu ngập tràn ma khí hiện lên.
Công Tử Hải giẫm lên mặt cầu, cưỡng chế thân mình dừng lại.
Ngay khi hắn vất vả lắm mới ổn định lại được thân hình, Tô Thị A Thập Lục đã áp sát ngay phía trước hắn.
Nhanh quá!
Tốc độ này nhanh đến mức hóa thân của Công Tử Hải cũng không phản ứng kịp.
Sau đó, Tô Thị A Thập Lục chân đạp độn quang, vung thiết quyền nhỏ bé đấm thẳng về phía Công Tử Hải. Lần này cô không dùng đao. Trên hai nắm đấm nhỏ xinh, ánh điện rung động xoèn xoẹt hòa cùng tiếng rồng ngâm mơ hồ.
Mỗi quyền đều mang theo quỹ tích vận mệnh, khiến cho người ta không biết phải tránh né ra sao.
Đây là một loại quyền pháp cực kì thâm ảo, luận về phẩm cấp, có lẽ còn cao hơn Thiên Đao Táng Tinh Hải của Tô Thị A Thất. Chẳng phải Tô Thị A Thập Lục theo Tô Thị A Thất học đao sao? Cô ta tu luyện được quyền pháp mạnh mẽ này khi nào thế?
Hắn chỉ bế quan có vài tháng ngắn ngủi mà sao cảm thấy cả thế giới đều thay đổi thế này?
Đùng, đùng, đùng, đùng!
m thanh trầm muộn như tiếng mưa rơi dồn dập nện lên mái ngói.
Đó là âm thanh vang lên khi nắm đấm nhỏ bé của Tô Thị A Thập Lục điên cuồng giáng lên người Công Tử Hải.
Chỉ trong giây lát, Tô Thị A Thập Lục đã sượt qua người Công Tử Hải.
Sau đó, toàn bộ pháp thuật và pháp khí phòng ngự trên người Công Tử Hải đều sụp đổ, vỡ vụn. Trên phần áo trước bụng hắn in hằn bốn dấu tay nhỏ xinh cháy đen.
Trong khoảnh khắc sượt qua Công Tử Hải, Tô Thị A Thập Lục đã giáng liên tục mười sáu đòn.
Mười hai đòn trước đấm sập hệ thống phòng ngự của Công Tử Hải, bốn đòn sau đấm thẳng vào người hắn không chút nể nang, để lại bốn dấu ấn ngay trước bụng hắn.
Khuôn mặt của hóa thân Công Tử Hải trắng bệch, miệng há hốc ra, mãi không khép lại được, tiếng kêu rên đau đớn kẹt lại trong cổ họng nhưng không thể thốt được thành lời, bởi vì nỗi đau quá lớn.
Chuyện đau khổ hơn cả mang thai, chính là sau khi dính chưởng mang thai còn ăn quyền vào bụng.
Ở một phía khác, ánh sáng trên đao ý khôi giáp quanh người Tô Thị A Thập Lục cũng hơi tối đi, bởi vì khi cô tấn công Công Tử Hải thì Công Tử Hải cũng đánh lại hai chiêu.
Nhưng hai chiêu này bị đao ý khôi giáp của Tống Thư Hàng ngăn lại hoàn toàn. Đao ý khôi giáp nhìn có vẻ ảm đạm, nhưng thực ra nó đang lặng lẽ tích lũy lực lượng để phản kích.
A Thập Lục xoa nhẹ lên đao ý khôi giáp, sau đó quay người lại, há miệng ra, gầm lên một tiếng với Công Tử Hải đang “đau đớn không rên lên được”.
Khi chiến đấu phải tranh thủ từng khoảnh khắc.
Không để cho kẻ địch có thời gian ngơi nghỉ.
Oành!
Một quả pháo sáng có long lực, lôi điện và cả khí tức thiên kiếp hùng dũng bắn ra.
Công Tử Hải đau đến cong người, phòng ngự toàn thân bị phá sạch, chỉ có thể dùng nhục thân gánh chịu chiêu này. Hắn bị nổ bay ra xa, lộn nhào mấy vòng giữa không trung.
Trên Hà Long Thần Hành chiến xa.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối nói: “Hay lắm! A Thập Lục nắm tiết tấu cực kì tốt!”
“Quyền pháp của A Thập Lục là…” Ánh mắt của Tống Thư Hàng sáng ngời lên.
“Đừng có mơ, đó là quyền pháp của Kim Long Thủy Tổ, nếu không có huyết mạch long tộc thì cùng lắm ngươi chỉ học được cái hình thức thôi, không đánh ra được hiệu quả phá phòng, cũng không có tiếng rồng ngâm tăng khí thế đâu.” Quy tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng: “Ta không có ý đó, ta chỉ cảm thấy quyền pháp đó rất ngầu thôi.”
“Đây nhất định là bệnh chung của người Hoa. Cứ cái gì liên quan đến rồng là thấy ngầu, mà cái gì liên quan đến rùa thì lại thấy cùi bắp.” Quy tiền bối nói: “Đây là bệnh tâm lý đấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Các ngươi chú ý đi đâu thế.” Lúc này, Xích Tiêu Kiếm tâm ma chậm rãi nói: “Trong trận giao phong ngắn ngủi ban nãy, cái cần chú ý nhất là bốn quyền mà A Thập Lục giáng lên người Công Tử Hải kia kìa. Làm thế nào để phát huy hiệu quả của Ánh nhìn mang thai lên mức cao nhất mới là phương thức chiến đấu mà Tống Thư Hàng ngươi cần nghiên cứu. Sau này, ngươi thi triển Ánh nhìn mang thai với kẻ địch rồi xông lên nện thật lực vào bụng hắn cũng là một ý tưởng hay đấy.”
“Quá vô nhân đạo.” ,Quy tiền bối bình luận: “Quá trình chiến đấu mà tàn bạo quá là sẽ bị làm mờ đấy nhé.”
“Đó là Cường Giả Giám Định thuật.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Tấn công vào bụng kẻ địch sau khi thi triển Ánh nhìn mang thai… nghĩ thôi đã lạnh sống lưng rồi.
Nhưng tấn công vào bụng kẻ địch sau khi thi triển Cường Giả Giám Định thuật thì nghe có vẻ bình thường hơn nhiều lắm.
Khi đôi bên giao chiến, tấn công vào bụng mềm mại là phương thức chiến đấu hữu hiệu nhất mà.

Cùng lúc đó, Tô Thị A Thập Lục giẫm trên độn quang, dũng mãnh xông lên.
Lưỡi đao hiển hiện bóng dáng bạch long.
Nắm đấm thép có tiếng rồng ngâm hòa nhịp.
Chỉ pháp sắc bén như răng nanh của rồng.
Đôi sừng rồng nho nhỏ không ngừng khiên dẫn lực lượng trong thiên địa.
Mỗi khi Công Tử Hải có ý đồ lẩn trốn thì lại bị một cái vuốt rồng màu trắng đột ngột nhô ra bắt về.
Mỗi khi Công Tử Hải tranh thủ thời gian định tung đòn phản kích thì lại bị một cái đuôi rồng đột ngột thò ra quật ngã.
Công Tử Hải tuyệt vọng sâu sắc.
Tuy rằng theo kịch bản, hóa thân chắn kiếp này vốn chính là vật hi sinh dùng để chết thay.
Nhưng bị Tô Thị A Thập Lục đè ra đánh đến mức không còn đường phản kháng lại khiến Công Tử Hải cảm thấy vô cùng ấm ức.
Kết thúc kịch bản vẫn như cũ, song quá trình này lại khó chịu tột cùng.
Thậm chí khi hắn thay số liệu của bản thể vào để tính toán thì phát hiện… dù bản thể có ở đây thay thế cho hóa thân, kết cục cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy.
Bóng hình bạch long sau lưng Tô Thị A Thập Lục là một sự tồn tại không thể nào phá giải được.
Trừ khi hắn có thể khiên dẫn lực lượng của Hà Chỉ Ma Đế, dùng lực lượng của Hà Chỉ Ma Đế để đối phó với bạch long kia, sau đó vương đấu với vương, tướng quần với tướng, hắn đánh với một mình Tô Thị A Thập Lục thì may ra mới có phần thắng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hóa thân của Công Tử Hải thì ma khí đã sôi trào trong thân thể hắn.
Công Tử Hải đã sử dụng phương pháp trong truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế, lấy xác ngoài đã lột của nhục thân và một phần tạp chất hồn phách, kết hợp với cách luyện hóa Ma Thần trụ để ngưng tụ thành hóa thân kia.
“Lực lượng của Hà Chỉ Ma Đế?” Hóa thân Công Tử Hải nhíu mày.
Quả nhiên, truyền thừa của đại đế Ma môn luôn để lại cửa sau.
Lần này, lực lượng của Hà Chỉ Ma Đế đến thật đúng lúc.
Công Tử Hải cười nhạt.
Hắn chủ động buông lỏng sự hạn chế của hóa thân để khiên dẫn ma khí bốc lên, đồng thời từ bỏ cả ý thức của hóa thân để lực lượng của Hà Chỉ Ma Đế làm chủ thân thể này.
Hãy để lực lượng của Hà Chỉ Ma Đế biểu diễn cảnh hạ màn cho cái chết của Công Tử Hải đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận