Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1914: Mùa đông này nước ấm kết thành băng

Chương 1914: Mùa đông này nước ấm kết thành băng
Có sự phối hợp của hóa thân Công Tử Hải, luồng ma khí cuồng bạo bốc lên nhanh chóng tiếp quản thân thể hắn. Ma khí dâng lên, cảm xúc hung hãn bá đạo cũng ngập tràn trong lòng hắn.
Công Tử Hải chủ động giấu ý thức của mình vào góc sâu của tâm linh như một người xem, thưởng thức màn diễn “Công Tử Hải tử vong”.
“A a hú ~” Công Tử Hải phát ra tiếng kêu như dã thú, ma khí trong thể nội tăng vọt phun ra qua từng lỗ chân lông, hóa thành một luồng ma vụ đen kịt quanh người hắn.
Ma vụ này mang đến cho Công Tử Hải cảm giác ấm áp kì lạ, như cá mập được thả vào biển cả, được nước biển bao quanh.
Ba đạo đao mang mà Tô Thị A Thập Lục chém tới đều sa vào ma vụ rồi biến mất không còn tăm tích.
“Bạo tẩu rồi?” Tô Thị A Thập Lục nói.
Bạch long tỷ tỷ: “Hắn thi triển kĩ năng bộc phát, đây là lĩnh vực mà công pháp ma môn thành thạo nhất.”
Thân là tu sĩ Ma môn mà không có mấy kĩ năng bùng nổ trên người thì còn mặt mũi đâu mà nói chuyện với người khác?
Dứt lời, bạch long tỷ tỷ vung vuốt đánh qua, đập vào người Công Tử Hải.
Viu ~
Ma vụ bao phủ thân thể Công Tử Hải bị đánh tan để lộ thân thể giăng đầy gân xanh. Ngay sau đó, Công Tử Hải bị một cú vả yêu của vuốt rồng đập rơi xuống biển.
Bọt nước nổi lên trắng xóa.
“Lúc rơi làm nổi nhiều bọt nước quá, thua một điểm.” Quy tiền bối bình luận.
Dưới đáy biển.
Công Tử Hải giãy giụa ép ra một luồng ma vụ lớn, sau đó cảm xúc cuồng bạo lại dâng lên ngập tràn đầu óc hắn.
[Quái lạ, chỉ có vậy thôi ư?] Ý thức sâu trong tâm hồn của Công Tử Hải lấy làm nghi hoặc.
Nếu như đây là cửa sau mà Ma Đế để lại trong truyền thừa… thì khi lực lượng của Ma Đế tiếp quản thân thể hóa thân này, phải tiến thêm một bước, đưa hình chiếu tới, giáng lâm trong thân thể ấy mới đúng chứ!
Chẳng lẽ đây không phải là cửa sau, mà chỉ là cơ hội bùng nổ sức mạnh mà Ma Đế để lại cho người thừa kế thôi ư?
Hay bản thân Ma Đế đã gặp chuyện gì bất trắc, cho nên mới không thể sử dụng “cửa sau” này từ xa được?
Khi Công Tử Hải còn đang nghi hoặc thì ma vụ quanh người hắn đã ngưng tụ ra một hư ảnh Ma Thần trụ.
[Người thừa kế của ta, ngươi có khát vọng sức mạnh không?] Hư ảnh Ma Thần trụ truyền một ý niệm vào đầu óc Công Tử Hải.
“Có chứ! Mau cho ta mượn sức mạnh của ngài đi, đại đế!” ý thức của Công Tử Hải trả lời.
[Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để trả một cái giá đắt chưa?] Hư ảnh Ma Thần trụ lại truyền một ý niệm khác.
Công Tử Hải suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Sẵn sàng.”
Hóa thân này vốn là vật hi sinh, chẳng có gì là không bỏ được.
[Tiếp nhận lực lượng của ma đế, hãy cảm nhận sức mạnh vĩ đại của ma đế đi!] Hình chiếu Ma Thần trụ dung hợp với hóa thân của Công Tử Hải.
Trên bầu trời.
Tô Thị A Thập Lục điểm mũi chân trên độn quang, nhìn xuống mặt biển phẳng lặng: “Vẫn chưa ra.”
“Yên tâm đi, hắn trốn không thoát đâu.” bạch long tỷ tỷ khóa chặt vị trí của Công Tử Hải, không cho hắn có cơ hội chạy trốn: “Xem ra hắn sắp bạo tẩu hoàn toàn. Khi hắn bùng nổ hoàn toàn mới là khiêu chiến thật sự đối với ngươi.”
“Chính hợp ý ta!” Tô Thị A Thập Lục nói.
Cô đang cần một đối thủ thích hợp kích thích mình để đề cao cảnh giới đây.
Ầm!
Mặt biển nổ tung, Công Tử Hải phiên bản bành trướng phóng lên từ đáy biển.
Thân hình hắn biến lớn, toàn thân trên dưới nổi đầy gân xanh, phong cách công tử đẹp trai biến thành thanh niên cơ bắp, ngay cả cái bụng phình to trông cũng khiêm tốn hơn.
Công Tử Hải phiên bản bành trướng cất tiếng cười quái dị: “Để ta xem thử, ai là đối thủ của ta nào?”
Ánh mắt hắn đảo qua Tô Thị A Thập Lục rồi quét đến Tống Thư Hàng đang đứng trên chiến xa Hà Long Thần Hành.
Ánh mắt của Công Tử Hải phiên bản bành trướng ngưng lại, thân thể cứng ngắc một lát, ngay cả ma vụ cuồn cuộn bốc lên quanh người cũng lắng lại.
Ý thức của Công Tử Hải đang ở sâu trong tiềm thức: “???”
“Bá… Tống!!!” Công Tử Hải phiên bản bành trướng khàn giọng gào lên.
Trong tiếng kêu kia mang theo nỗi oán hận vô tận.
Nếu mỗi tia oán hận trong giọng nói của hắn có thể biến thành một cục gạch thì toàn bộ niềm oán hận này có thể xây dựng nên một Vạn Lý Trường Thành thứ hai.
Khi Tống Thư Hàng nhìn thấy Công Tử Hải phiên bản bành trướng, chẳng hiểu sao trong đầu lại nhớ đến ngữ điệu khi Bạch tiền bối two trả lời hắn, bật thốt ra: “Gì đây?”
Công Tử Hải phiên bản bành trướng thở gấp dồn dập, thân hình hơi khòm xuống: “Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay vặn đầu ngươi xuống.”
“Ờ.” Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp.
“Ta muốn treo đầu ngươi trên Ma Thần trụ của ta, cắm ở nơi bắt mắt nhất trong ma quốc của ta!” Công Tử Hải phiên bản bành trướng gằn giọng.
“Ồ, giọng điệu này… không phải là của Công Tử Hải?” Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên: “Hạp Tử Ma Đế đấy à?”
Hắn vẫy tay một cái, Xích Tiêu Kiếm tiền bối bay vào tay hắn, mỹ nhân rắn công đức hiển hiện bao phủ thân thể hắn, Tạo Hóa Tiên Tử hiện thân, giương cao tì bà, bắt đầu gảy lên.
Bốn mươi chín hư ảnh thánh viên liên tục xuất hiện sau lưng hắn.
“Khỏi cần chờ “một ngày nào đó”, hôm nay ông đây sẽ rút mày ra treo trong thế giới hạch tâm.” Tống Thư Hàng nói.
Quy tiền bối: “Để ý ngôn từ, nhã nhặn chút đi, đừng có côn đồ như nhân vật phản diện thế.”
“Ta cứ ở đây, không muốn nhúc nhích, ai muốn chém đầu địch thì xông lên đi.” Tống Thư Hàng biết sai bèn sửa.
Quy tiền bối: “…”
Công Tử Hải phiên bản bành trướng dồn hết sức lực, gầm lên: “Lần sau gặp lại chính là ngày chết của ngươi!”
Gầm xong, thân thể Công Tử Hải co lại như quả bóng bị xì hơi…
Ma năng bành trướng trong thể nội tán đi, suy nghĩ ngông cuồng tiêu tan, ngay cả một tia ý niệm mỏng manh của Hà Chỉ Ma Đế cũng biến mất.
Công Tử Hải ngơ ngác đứng ngây ra như phỗng giữa không trung.
Bên cạnh hắn vẫn có ma vụ bồng bềnh.
Nhưng lúc này, luồng ma vụ ấy cũng không thể mang lại cảm giác ấm áp cho hắn được nữa.
Luồng ma vụ ấm áp ấy rét lạnh như băng.
Rõ ràng mới có tháng mười một mà Công Tử Hải lại cảm thấy ngày đông giá rét đang phủ xuống.
Hắn nhớ lại một hình ảnh.
Ngày đó trong truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế, Bá Tống Huyền Thánh thiếu niên lơ lửng trong truyền thừa, thong dong nói: “Hà Chỉ Ma Đế vô cùng cường đại, ngày ấy phải có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ta mới nổ chết được hắn.”
Nổ chết…
Chết…
Hà Chỉ Ma Đế chết…
Công Tử Hải cứ tưởng rằng đó là thí luyện của bí cảnh truyền thừa, nhằm thử thách độ bền nội tâm của hắn.
Nhưng bây giờ xem ra đó không phải là thí luyện, mà là cơn ác mộng mang tên Bá Tống kiếp.
Hà Chỉ Ma Đế thực sự đã bị nổ chết.
Bởi vậy nên ý thức của Ma Đế phụ thân hắn mới oán hận đến thế, bởi vậy nên nó chỉ ném lại một câu đe dọa rồi vội vàng cắp đuôi bỏ chạy.
Cõi lòng Công Tử Hải bị bao phủ bởi một bóng ma lớn trước nay chưa từng có.
Mục tiêu cuộc đời hắn là trở thành Hà Chỉ Ma Đế thứ hai, dù không có tư chất nghịch thiên chín long văn thì cũng phải dùng cố gắng của mình để chứng trường sinh chi đạo, lên ngôi Ma Đế.
Nhưng hắn vừa mới cất bước trên con đường hướng tới mục tiêu thì nó đã vỡ vụn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận