Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1915: Ta có một bí mật nhỏ, hôm nay sẽ nói cho ngươi

Chương 1915: Ta có một bí mật nhỏ, hôm nay sẽ nói cho ngươi
[Không, không thể nghĩ tiếp nữa.] Công Tử Hải nhanh chóng ngăn dòng suy nghĩ của mình lại.
Nếu cứ suy nghĩ tiếp thì hắn sợ rằng mình sẽ sinh ta tâm ma.
Sau khi chuyện này kết thúc, hắn nhất định phải tĩnh dưỡng một thời gian để vỗ về linh hồn rỉ máu.
[Tuy Hà Chỉ Ma Đế là mục tiêu của ta, nhưng hắn cũng là đối tượng mà ta muốn vượt qua. Tương lai của ta không chỉ giới hạn trong một cái ngôi ma đế cỏn con, dã tâm của ta phải lớn lao hơn nữa!] Công Tử Hải thầm nghĩ.
Hơn nữa Bá Tống Huyền Thánh giết Hà Chỉ Ma Đế cũng chẳng phải bằng sức của chính mình. Hắn dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa… mới làm được chuyện đó.
Từ việc Hà Chỉ Ma Đế kêu gào muốn quay lại báo thù cũng có thể thấy Hà Chỉ Ma Đế không hề e ngại Bá Tống Huyền Thánh. Rất có thể Bá Tống Huyền Thánh đã lợi dụng thời cơ để hãm hại hắn, hoặc là dựa thế một đại lão có máu mặt nào đó.
Cảm xúc của Công Tử Hải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Người như hắn sẽ không dễ bị đả kích hay đánh bại. Dù có bị dồn vào tuyệt cảnh, chỉ cần hắn còn một hơi thở thì vẫn có thể ngoan cường sống sót, và càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Haiiz, Hà Chỉ Ma Đế chạy mất rồi.” Tống Thư Hàng nói, sau đó về lại Hà Long Thần Hành chiến xa của mình.
Chạy rồi cũng tốt. Nói thật, nếu quần nhau với Công Tử Hải đang được Hà Chỉ Ma Đế phụ thân thì Tống Thư Hàng cũng không dám khẳng định kết quả sẽ thế nào.
Bản tôn Xích Tiêu Kiếm tiền bối đã rời đi, chỉ để lại Xích Tiêu Kiếm tâm ma, mà Xích Tiêu Kiếm tâm ma thì không thể phối hợp với Tống Thư Hàng để chém ra Phần Thiên Hỏa Diễm đao. So với hồi còn ở thế giới hắc long, chiến lực của Tống Thư Hàng đã suy giảm rất nhiều.
Nhìn Xích Tiêu Kiếm tâm ma trong tay, Tống Thư Hàng đột nhiên vung nó lên một chút.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “Làm gì thế?”
“Trước kia khi Xích Tiêu Kiếm tiền bối còn ở đây, tuy ngoài miệng nói không muốn nhưng lại chưa từng phản kháng khi mỹ nhân rắn công đức biểu diễn nuốt kiếm. Ta đang nghĩ có phải thực ra tiền bối rất hưởng thụ quá trình nuốt kiếm hay không? Hay là ta cũng học kĩ năng nuốt kiếm nhỉ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, chớp mắt.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “Nếu ngươi dám dùng ta để biểu diễn nuốt kiếm thì ta sẽ liều mạng với ngươi, nhất định ta sẽ đâm ngươi lòi ruột.”
Quy tiền bối: “Dù sao cũng là tâm ma, có một số sở thích sẽ trái ngược so với bản thể ấy mà.”
“Có lý.” Tống Thư Hàng dứt lời, trượt tay một phát, Dưỡng Đao Thuật đáp ngay xuống thân Xích Tiêu Kiếm tâm ma.
“Ôi ~ đã quá đi ~” Xích Tiêu Kiếm tâm ma cực kì thoải mái.
Tống Thư Hàng: “Nhưng xem ra một vài sở thích khác thì vẫn giống nhau.”
Quy tiền bối: “…”
“Có vẻ Công Tử Hải chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa.” bạch long tỷ tỷ nói.
Đợt bùng nổ vừa rồi khiến Công Tử Hải tiêu hao rất lớn.
Bùng nổ được một nửa thì Hà Chỉ Ma Đế chạy mất, thành ra mười phần sức lực của Công Tử Hải chẳng còn lấy một phần.
“Vậy thì đánh một chiêu cuối cùng đi.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Cô nhìn về phía hóa thân của Công Tử Hải: “Chỉ cần đỡ được chiêu này thì ngươi sẽ sống, không đỡ được thì phải chết.”
Công Tử Hải ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thị A Thập Lục.
A Thập Lục giẫm một chân trên độn quang, bày tư thế đánh quyền cực kì duyên dáng.
Nói cách khác, bây giờ chiêu thức mạnh nhất của cô không phải là đao pháp mà là quyền pháp.
“Ha ~” A Thập Lục thở ra một luồng khí trắng, nơi cổ cô có những mảnh linh lực biến thành vảy rồng hiển hiện, trông hệt như vảy thủy tinh đắt giá.
Sau lưng A Thập Lục, dị tượng xuất hiện.
Lôi điện cuồng bạo bao phủ thân thể cô, chân long quấn quanh cánh tay cô, trận pháp do phù văn viễn cổ tạo thành phù hiện dưới chân cô.
Cuối cùng, vô số ánh sao trời tạo thành tinh hà xuất hiện sau khuỷu tay của Tô Thị A Thập Lục, hư ảnh thiên hà kéo dài đến gần nghìn mét.
Trong thiên hà, mấy trăm con chân long như ẩn như hiện đang nô đùa.
Thiên hà chảy xiết, dòng nước thiên hà và sức mạnh của hàng trăm con rồng đổ dồn lên khuỷu tay của A Thập Lục, thôi động quyền mà cô sắp đánh ra.
“Ực.” Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước miếng.
Với hiệu ứng hoành tráng như vậy, quyền này mà đánh xuống thì chết người là cái chắc.
“Ha ha, không ngờ A Thập Lục đã học được cả quyền này rồi.” Quy tiền bối nói: “Năm đó tổ tiên Kim Long đã dùng quyền này đánh Tống đầu gỗ bay tuốt từ cực đông của Thiên Đình Viễn Cổ sang cực tây, làm hắn chảy một giọt nước mắt to bằng hạt đậu, ngầu lắm.”
Tống Thư Hàng: “…”
Lại là lịch sử đen bị đánh khóc của Tống đầu gỗ à?
Uỳnh!
A Thập Lục vung quyền.
Khi quyền này tung ra, hoàn cảnh xung quanh cũng biến hóa, bầu trời đổ xuống mưa to như trút, mặt biển thét gào chồm lên vô vàn con sóng lớn.
Công Tử Hải không tránh không né.
[Đến lúc kết thúc rồi.] Hắn nghĩ thầm.
Không cần giãy giụa nữa, mà lực lượng còn sót lại trong người hắn cũng không nhiều. Dù có chết cũng được rồi.
Lực quyền nện thẳng lên người hắn.
Xương cốt toàn thân Công Tử Hải đều bị nghiền nát.
Thân thể hắn văng ra xa.
Nhưng sau đó, lực quyền đáng sợ lại xuyên qua cơ thể, đánh ra một vòng xoáy khổng lồ trong biển rộng.
Thân thể Công Tử Hải như mảnh đá nảy trên mặt biển, rơi xuống… bắn lên… rơi xuống… bắn lên…
Cuối cùng, thân xác mềm nhũn của hắn trôi lập lờ trên mặt biển.
Thế mà không chết ư?
Bi kịch.
Hắn thà chết luôn đi để hoàn thành vở kịch của một hóa than còn hơn.
Công Tử Hải nhớ về một quyền của A Thập Lục vừa rồi, ở thời khắc cuối cùng, lực quyền xuyên qua cơ thể hắn, đánh vào mặt biển sau lưng, rõ ràng đó không phải thao tác sai mà là cố ý.
Đáng chết, tên khốn Bá Tống Huyền Thánh kia định bắt người sống à?
[Gay rồi!] Công Tử Hải nhíu mày.
Nếu bị Bá Tống Huyền Thánh bắt về thì nói không chừng đối phương sẽ phát hiện ra hắn là hóa thân.
Trong lúc suy tư, Công Tử Hải nhìn thấy hai bóng người đáp xuống bên cạnh hắn.
Đó là Tô Thị A Thập Lục mảnh khảnh xinh xắn và Bá Tống Huyền Thánh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Tống Thư Hàng lấy chiếc mũ trên đầu xuống, đội lên cho Tô Thị A Thập Lục: “Thập Lục, vất vả rồi.”
“Ừm, tiếc là trận này không được đánh cho sướng tay được.” Tô Thị A Thập Lục nói với vẻ tiếc nuối.
“Sẽ có cơ hội để cô đánh cho đã mà.” Tống Thư Hàng mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh Công Tử Hải: “Ngươi nói có phải không, Công Tử Hải đạo hữu, kẻ địch lớn cả đời của ta?”
Công Tử Hải nhắm mắt giả chết, trong đầu suy nghĩ phương án giải quyết.
“Lần sau hãy để A Thập Lục đánh với bản thể của ngươi một trận chân chính đi vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Công Tử Hải trợn trừng mắt: “!!!”
“Hóa thân chịu kiếp thay giống thật lắm, nếu không phải ta biết kế hoạch của ngươi ngay từ đầu thì có khi đã bị lừa rồi.” Tống Thư Hàng nói tiếp.
Công Tử Hải: “Ngươi… biết kế hoạch của ta?”
Làm sao có thể? Kế hoạch của ta chỉ có một mình ta biết, không hề nói cho bất cứ kẻ nào!
“Đúng vậy, biết từ đầu đến cuối.” Tống Thư Hàng nói: “Nói cho ngươi nghe một bí mật này, hết thảy những gì ngươi trải qua trong một tháng vừa rồi đều đã bị ta nắm gọn trong lòng bàn tay.”
Công Tử Hải chỉ thấy có một cảm giác không sao hình dung nổi đang cuộn trào trong tâm khảm.
Là tâm ma.
Nhất niệm đọa, tâm ma sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận