Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1918: Sở tiền bối, ta mới tu hành chưa lâu nhưng cô cũng đừng lừa ta chứ

Chương 1918: Sở tiền bối, ta mới tu hành chưa lâu nhưng cô cũng đừng lừa ta chứ
[Vị đạo hữu này có duyên với ta.]
Khi nghe thấy Xích Tiêu Kiếm tiền bối tâm ma nhắc nhở, trong lòng Tống Thư Hàng lập tức hiện lên suy nghĩ này.
Lôi kiếp tấn thăng tam phẩm và tâm ma kiếp đều là đồ tốt cả.
Chỉ có điều thu thập hơi phiền phức.
Lôi kiếp cần Bạch tiền bối phong ấn… Hiện giờ Tống Thư Hàng chỉ biết vặn lôi kiếp chứ chưa biết phong ấn. Hắn vẫn phải học tập phương pháp phong ấn lôi kiếp với Bạch tiền bối.
Về phần tâm ma kiếp, hiện giờ trong chư thiên vạn giới vẫn chưa có cách gì để rút tâm ma của người khác ra ngoài.
“Bao giờ Đinh Cam tiểu đạo hữu độ kiếp thế?”
Tống Thư Hàng mỉm cười hỏi.
Không ngờ Bá Tống Huyền Thánh lại quan tâm đến ngày hắn độ kiếp, Đinh Cam được yêu quý mà lo sợ, đáp:
“Thưa Bá Tống tiền bối, vãn bối định tiến hành độ kiếp vào ngày 22 tháng này, đúng ngày tiểu tuyết.”
“Ừm, đó là một ngày lành.”
Tống Thư Hàng đáp.
Đinh Cam vui vẻ nói:
“Vãn bối cũng nghĩ như thế.”
Dứt lời, hai tay hắn nâng quà đưa về phía Tống Thư Hàng, hy vọng Bá Tống Huyền Thánh có thể nhận quà thăm viếng của họ.
Tống Thư Hàng mỉm cười, vươn tay gõ nhẹ lên hộp quà, dịch chuyển nó vào trong thế giới hạch tâm.
[Thủ… thủ đoạn không gian? Hay là pháp khí không gian đây?]
Đây là lần đầu tiên Đinh Cam nhìn thấy thủ đoạn không gian, hắn chỉ được nghe nói đến thủ pháp này qua lời miêu tả của các sư huynh, sư tỷ trong môn phái mà thôi.
“Bá Tống tiền bối, vậy chúng vãn bối xin cáo từ.”
Nại Kỳ Tiên Tử hành lễ với Tống Thư Hàng.
“Ba vị tiểu đạo hữu chờ một lát đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Ba tiểu tu sĩ nhìn Bá Tống tiền bối với ánh mắt nghi hoặc.
“Chờ một chút, ta đi hỏi một vị tiền bối khác chút chuyện đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn mời ba vị tiểu đạo hữu vào trong sân, để họ nghỉ ngơi chốc lát.
Sau đó ý thức của hắn đi vào trong thế giới hạch tâm, bước tới vị trí ‘suối nguồn sự sống’.
Công Tử Hải hóa thân nằm thoi thóp trên bờ, tứ chi của hắn bị các ‘phong ấn’ cố định, khiến hắn không thể động đậy được.
Trên thực tế, cho dù tứ chi không bị phong ấn, Công Tử Hải hóa thân cũng không dám động đậy, vị tiên tử ở dưới hồ nước này có thực lực quá đáng sợ. Khi ở bên cạnh tiên tử, hắn cảm thấy đến thở cũng khó khăn. Hắn mơ hồ cảm ứng được, vị tiên tử này có lẽ là tồn tại khủng bố có cùng cảnh giới với Hà Chỉ Ma Đế.
Đầu của Sở các chủ chìm nổi trong hồ nước, thỉnh thoảng một lọn tóc đen của cô lại đâm vào người Công Tử Hải. Mỗi lần bị đâm Công Tử Hải lại kêu lên thảm thiết.
“Sở tiền bối, có cách nào lấy được tâm ma trong người Công Tử Hải ra không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở các chủ lắc đầu, hiện giờ vai và xương quai xanh của cô đã mọc ra, cũng coi như có thể thực hiện được động tác lắc đầu tiêu chuẩn:
“Hiện giờ ta chỉ có thể dùng pháp thuật để chiếu tâm ma của hắn ra, nhưng nếu như muốn rút luôn tâm ma của người khác thì quá khó. Qúa trình này giống như rút hình chiếu của một người từ trong gương ra vậy, khó lắm… Hiện giờ ta đang đối chiếu với thủ đoạn ‘hóa thân tâm ma’ của Vũ Nhu Tử để thử nghiệm xem sao.”
“Sở tiền bối cố lên.”
Tống Thư Hàng nói. Vốn hắn còn nghĩ, nếu như Sở tiền bối có cách lấy tâm ma thì hắn có thể rút nó ra khỏi người tiểu đạo hữu ‘Đinh Cam’ kia. Coi như là quà đáp lễ bọn họ.
Thật đáng tiếc.
“Còn nữa, ta còn một cách nghĩ khác.”
Sở các chủ nói:
“Khi chịu thiên kiếp, hình thái của tâm ma sẽ bị thay đổi, khi những tâm ma bình thường hoàn thành quá trình biến đổi, hóa thành tâm ma kiếp, có một khoảnh khắc bọn chúng sẽ cụ thể hóa. Kết hợp thủ đoạn của ta và hóa thân tâm ma chi pháp của Vũ Nhu Tử, có lẽ sẽ có cách rút tâm ma kiếp ra. Nhưng cần phải thử nghiệm, lần sau ngươi độ kiếp, nếu như sinh ra tâm ma, chúng ta có thể thử xem.”
“Đúng rồi, bây giờ chỗ ta đang có một vị tiểu đạo hữu tấn thăng lên tam phẩm. Trên người hắn có hạt giống tâm ma kiếp, nhưng tâm ma của hắn ẩn nấp rất sâu, e rằng đến bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hắn sắp độ kiếp à?”
Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Ngày 22 là độ kiếp rồi, vốn ta còn đang nghĩ xem có cách gì lấy tâm ma ra giúp hắn không.”
“Để ta xem thử, ngươi phối hợp với ta.”
Sở các chủ nói.
“Không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng bổ sung:
“Sở các chủ, nếu như có thể thì chúng ta giúp vị tiểu đạo hữu này đi. Đó là ba vị tiểu đạo hữu rất lịch sự.”
Ai mà chẳng thích những đứa trẻ lễ phép lịch sự.


Ý thức của Tống Thư Hàng trở về.
Trên đỉnh đầu của hắn truyền đến dao động không gian, một mái tóc đen dài chui ra khỏi thế giới hạch tâm, ‘mọc’ luôn ra từ đầu Tống Thư Hàng.
Mái tóc này dài quá, nếu như cứ để mặc cho nó xõa xuống thì đủ để lấp đầy cả gian phòng luôn.
Mái tóc dài đen nhánh không xõa xuống, sau khi mọc ra, nó lại bay lên.
Trong mắt ba vị tiểu đạo hữu, tóc của Bá Tống tiền bối đột nhiên mọc ra một cách điên cuồng, cuối cùng phải dài tới bảy tám mét. Mái tóc này cứ bay ngược lên, hoàn toàn bất chấp lực hấp dẫn của trái đất.
Trong trạng thái này, Bá Tống Huyền Thánh giống như ma vương giáng thế vậy.
Ba tiểu đạo hữu không nhịn được mà run lên. Thế nhưng không phải bị hình ảnh của Bá Tống Huyền Thánh dọa sợ mà là vì trên mái tóc có một uy áp khủng bố, khiến cho ba người không thể hít thở được, chỉ hận không thể khuỵu xuống đất.
Đây là chênh lệch đẳng cấp cực lớn, mà Sở các chủ đã cố gắng hết sức thu lại khí tức của bản thân rồi đấy. Nếu như Sở các chủ hoàn toàn giải phóng ‘vầng sáng Trường Sinh Giả’ của mình, mắt của ba đứa nhóc này sẽ không thừa nhận nổi pháp tắc có trong ‘trường sinh chi đạo’, mù ngay lập tức.
“Là ba người này à?”
Giọng nói véo von của Sở các chủ vang lên.
“Đúng, chính là bọn họ. Những đứa trẻ rất lịch sự.”
Tống Thư Hàng mỉm cười đáp.
Mái tóc dài của Sở các chủ cảm ứng trạng thái của cả ba tiểu đạo hữu, sau đó cô truyền âm với Tống Thư Hàng:
“Những đứa trẻ rất lịch sự? Thằng nhóc bất lịch sự nhà ngươi, gọi ca ca tỷ tỷ mau lên.”
Tống Thư Hàng: “…”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma:
“Ha ha ha ha.”
Nó không bị chặn khỏi truyền âm của Sở các chủ.
[Vị tiểu đạo hữu nào có tâm ma?]
Sở các chủ lại truyền âm hỏi.
“Là Đinh Cam tiểu đạo hữu này.”
Tống Thư Hàng vẫy tay với ‘Đinh Cam ca ca’.
Đinh Cam liều mình từ từ tiến lại gần Tống Thư Hàng.
Sở các chủ vươn một lọn tóc ra, nhẹ nhàng điểm lên trên người hắn.
‘A’
Trên người Đinh Cam đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm.
Đinh Cam: “???”
Đây không phải tiếng của hắn.
“Tiểu đạo hữu, ngươi có tâm ma.”
Sở các chủ nói thẳng.
“Tâm ma?”
Đinh Cam đần mặt ra.
“Thư Hàng, lấy ít nước cho ta.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng ý niệm chợt động, vòi nước trong sân tự động mở ra, dòng nước bị ý niệm dẫn dắt, rơi xuống trước mặt Sở các chủ.
Tóc của Sở các chủ chạm vào nước, nước liền hóa thành một tấm gương, chiếu vào Đinh Cam.
Trong gương, một đống xúc tu như xúc tu mực hiện lên.
“Nhìn đi, đây chính là tâm ma của ngươi.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Đây là loại tâm ma gì thế?”
“Đây là yêu.”
Sở các chủ thong thả đáp.
Sở các chủ, tuy thời gian tu hành của ta không lâu nhưng cô cũng đừng lừa ta chứ, yêu lại là một đống xúc tu mực vặn vẹo như thế này hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận