Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1921: Không thể nhây như Đậu Đậu được

Chương 1921: Không thể nhây như Đậu Đậu được
Trong tay Hằng Hỏa Chân Quân hãy còn cầm linh thạch: “Ơ, tiền cũng không lấy ư?”
Tống Thư Hàng nhìn linh thạch trong tay Hằng Hỏa Chân Quân, lại phát hiện một con đường làm giàu khác: “Hằng Hỏa tiền bối, lát nữa ngài gửi app lái thuê này qua cho ta với nhé, để ta đăng kí tài khoản. Sau đó sẽ dành thời gian ra để tập lái thuyền tiên với tiên toa. Nói không chừng có thể tranh thủ chạy vài đơn ấy chứ.”
Tạo Hóa Tiên Tử giơ tay, kéo thân thể Tống Thư Hàng đứng thẳng rồi đặt xuống đất – Nhưng do dùng sức hơi mạnh nên chân của Tống Thư Hàng cũng bị cắm thẳng xuống đất.
“Ngươi đừng có nằm mơ nữa Thư Hàng ạ.” Quy tiền bối đứng thẳng người dậy, chi trước vỗ nhẹ lên vai Tống Thư Hàng: “Ngươi vừa sợ độ cao lại sợ tốc độ thì lái phi toa kiểu gì hả? Quan trọng nhất là ngươi không có thời gian để nhận đơn đâu, tin ta đi. Ngươi cứ tập trung khai thác thế giới hạch tâm của mình, hợp tác làm hạng mục công viên trò chơi với ta cho thật tốt đi. Trên đời này chỉ có tiền của phụ nữ với trẻ con là dễ kiếm nhất, công viên trò chơi bảo đảm sẽ là hạng mục dễ kiếm tiền nhất.”
“Chờ sau khi phân thân của ta quay về thì ta sẽ để phân thân đi lái thuê.” Tống Thư Hàng xoa cằm nói.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “Đừng có mơ hão mà hao mỡ, không có thời gian đâu. Nếu rảnh thì thà ngươi đi làm thuê cho các đại lão còn hơn, có khi còn kiếm được nhiều tiền hơn ấy chứ.”
Tống Thư Hàng: “...”
Nhưng nghĩ kỹ thì đúng là trong tay hắn đang nắm rất nhiều hạng mục có thể kiếm linh thạch.
Thứ hắn thiếu không phải cách kiếm tiền mà là thời gian.
“Này này, các ngươi chú ý sai trọng điểm rồi.” Bạch long tỷ tỷ sau lưng A Thập Lục thở dài: “Vị tu sĩ lái thuê này có vấn đề đấy. Vừa đến Nho gia thì đã biến mất tăm. Các ngươi không sợ hắn lẻn vào trong Nho gia phá hoại à?”
Vừa rồi bạch long tỷ tỷ cũng không chú ý đối phương biến mất lúc nào, điều này không khỏi khiến cô cảnh giác hơn.
Hằng Hỏa Chân Quân đột nhiên nói: “Vị tu sĩ lái thuê khi nãy cũng là đệ tử Nho gia. Tuy hắn đã cố gắng che giấu, nhưng ta vẫn có thể cảm ứng được khí tức Nho gia trên người hắn.”
Chân Quân cất linh thạch đi: “Chúng ta đi thôi, để ta đưa mọi người vào nơi nghỉ chân của Nho gia trước đã. Hoan nghênh mọi người đã đến Nho gia làm khách lần nữa nhé.”
“Bạch tiền bối vẫn còn thất thần... Bạch tiền bối ngẩn người cũng đẹp qúa xá.” Thông Nương nói.
“Cứ để đó cho ta.” Tống Thư Hàng bước tới khiêng hẳn phi toa lên: “Để ta vác nó vào.”
Nói tới... Lần trước đến Bạch Vân thư viện Nho gia thì hình như Bạch tiền bối cũng ở trong trạng thái ngủ say, nằm lười trong cái kén không chịu dậy. Cuối cùng vẫn là Tống Thư Hàng vác cái kén đó tới Bạch Vân thư viện.
Lịch sử cứ hay lặp lại một cách đáng sợ như thế đấy.
...
Hằng Hỏa Chân Quân dẫn mấy người Tống Thư Hàng đi vào trong Bạch Vân thư viện, đến Bạch Vân thành.
Lần này không có nguy cơ tà ma Cửu U tấn công như lúc trước, bên trong Bạch Vân thành cũng không sắp xếp con rối phòng ngự, cũng chẳng cần hạn chế phi kiếm bay nữa.
Hơn nữa phần lớn đệ tử Nho gia lúc này đều chuyển hết vào trong thế giới Kim Liên, số lượng người qua lại trong Bạch Vân thành cũng giảm đi nhiều, trông có vẻ hơi đìu hiu.
Những đệ tử Nho gia gặp phải trên đường did dều hành lễ với Hằng Hỏa Chân Quân trước tiên.
Hiện nay Hằng Hỏa Chân Quân là người chấp chưởng thế giới Kim Liên, có tiếng tăm cực lớn trong Nho gia.
Lúc đoàn người đi vào quảng trường, Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn về phía mười ba bức tượng Kiếp Tiên Nho gia ở đó.
Mười ba bức tượng Kiếp Tiên này đều có khí chất khác hẳn nhau, có ôn văn nho nhã, có quân tử nhu trúc, có thần thái ngút cao, hào phóng tự tại, cũng có trẻ trung tuấn dật, ngọc thụ lâm phong.
Mỗi bức tượng đều dùng chất liệu khác nhau tạo thành. Có bức thì dùng ngọc thạch, cũng có bức dùng đá xanh bình thường, có bức thì toàn thân đỏ rực, cũng có bức trắng noãn không chút tì vết.
Cũng giống như lần trước, ánh mắt của Tống Thư Hàng nhìn về phía pho tượng toàn thân như lưu ly, trong suốt từ trong ra ngoài kia.
Chính là vị thư sinh thủy tinh này đã mượn linh quỷ của hắn, một đi không trở lại. Ánh mắt của Tống Thư Hàng lại đảo một vòng quanh mười ba Kiếp Tiên để tìm kiếm, nhưng mãi mà không thấy tượng của Tạo Hóa Tiên Tử đâu.
Tiên tử không phải một trong mười ba Kiếp Tiên ư?
Cuối cùng, ánh mắt của hắn chuyển đến trên bức tượng Kiếp Tiên đứng đầu.
“Ơ?” Tống Thư Hàng nhíu mày.
Gương mặt của bức tượng Kiếp Tiên đứng đầu đã bị xóa đi.
Nhưng hắn nhớ rõ lần trước mình tới Nho gia thì bức tượng Kiếp Tiên này vẫn có mặt. Tuy trông cụ thể ra sao thì hắn không nhớ nữa, nhưng hắn dám khẳng định là lần đầu tiên mình nhìn thấy bức tượng Kiếp Tiên này thì nó vẫn có mặt.
“Hằng Hỏa tiền bối, vị Kiếp Tiên đứng đầu kia là ai?” Tống Thư Hàng đánh tiếng hỏi dò.
Hằng Hỏa Chân Quân cười khổ: “Bọn ta cũng không nhớ nữa.”
Tống Thư Hàng: “Hửm??”
Đây là Kiếp Tiên của Nho gia các người mà!
“Tất cả những ghi chép về vị Kiếp Tiên đứng đầu đều bị xóa sạch. Bọn ta cũng không nhớ rõ tên của hắn, chẳng có chút ấn tượng nào cả.” Hằng Hỏa Chân Quân trả lời.
“Phòng tối thiên đạo!!” Tống Thư Hàng bất giác nói.
Hiệu quả thế này đúng là của phòng tối thiên đạo rồi.
“Sau này bọn ta đã suy đoán rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến khả năng này.” Hằng Hỏa Chân Quân thở dài nói.
Nhưng hắn mong là không phải như thế...
Bạch long tỷ tỷ cũng nhìn bức tượng đứng đầu này rồi nheo mắt lại, không biết tại sao, bỗng nhiên cô lại nghĩ tới vị tu sĩ lái thuê khi nãy.
Ngay cả Tạo Hóa Tiên Tử cũng ngơ ngác nhìn bức tượng Kiếp Tiên đứng đầu kia, dường như đã nhớ ra điều gì đó.
Hồi lâu sau.
Tạo Hóa Tiên Tử lấy đàn tỳ bà ra, cô ôm đàn, ngón tay thon dài khẩy nhẹ từng phím.
Tiếng đàn du dương vang lên.
Tạo Hóa Tiên Tử mở miệng, dùng ngôn ngữ viễn cổ hát thành lời.
Trên mười ba bức tượng Kiếp Tiên Nho gia lại có ánh sáng ngưng tụ lại. Sức mạnh chính khí của riêng Nho gia hội tụ lại trên người mười ba bức tượng Kiếp Tiên.
Trong mơ hồ, dường như có một thân ảnh xuất hiện trên mỗi bức tượng Kiếp Tiên, bọn họ mỉm cười ôn hòa, cúi đầu nhìn Tạo Hóa Tiên Tử với ánh mắt chan chứa yêu thương.
Vài giây sau.
Tiếng hát và tiếng đàn của Tạo Hóa Tiên Tử dần kết thúc, hư ảnh và sức mạnh chính khí hội tụ trên mười ba bức tượng Kiếp Tiên cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tạo Hóa Tiên Tử ôm đàn, bóng dáng nhỏ bé đứng bên dưới nhìn lên mười ba bức tượng Kiếp Tiên lạnh lẽo như băng kia, thốt nhiên có cảm giác cô đơn khó tả bằng lời.
Dưới lớp mặt nạ tinh nghịch thường ngày của cô chính là nỗi đau vô bờ khi Thánh Nhân tử trận, mười ba Kiếp Tiên chết hơn phân nửa, Nho gia bị đánh tan. Trận chiến tranh giành thiên đạo vô cùng tàn khốc.
Tống Thư Hàng đứng phía xa nhìn Tạo Hóa Tiên Tử, lúc này không thích hợp an ủi Tạo Hóa Tiên Tử.
Cứ để cô yên tĩnh một mình thì hơn.
Trong lúc đang suy nghĩ thì Tạo Hóa Tiên Tử đột nhiên cử động.
Cô ôm đàn tỳ bà nhảy lên thật cao, đáp xuống đỉnh đầu của bức tượng Kiếp Tiên Nho gia đứng đầu.
Sau đó cô giơ hai tay lên cao, xoay người lại khập khiễng đi tới mép đỉnh đầu của bức tượng Kiếp Tiên, bày ra tư thế xoay người nhảy bungee.
Tống Thư Hàng chợt có dự cảm chẳng lành.
Tạo Hóa Tiên Tử hất tay phải, ném tỳ bà lên cao. Sau đó thân thể nhảy ngược ra sau rồi xoay tròn, lộn mèo với tư thế tuyệt đẹp.
Xoẹt!
Trong ánh nhìn của mọi người, thân thể cô đáp thẳng vào trong người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “...”
“Wow, tư thế hạ cánh này cực kỳ đẹp mắt.” Quy tiền bối vỗ chân trước.
Đám đệ tử Nho gia cũng vỗ tay ầm ầm.
Trên bầu trời, đàn tỳ bà rơi xuống. Cánh tay của Tạo Hóa Tiên Tử vươn ra từ trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng bắt lấy đàn tỳ bà rồi huơ cật lực như đang huơ cúp vô địch.
Đã diễn thì phải diễn cho trót.
Tiếng hoan hô lại càng nhiệt liệt hơn.
Tống Thư Hàng đành phải vác phi toa của Bạch tiền bối lên, dùng nó để ngăn cản ánh mắt nồng cháy của các đệ tử Nho gia.
...
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười dẫn đường cho mấy người Tống Thư Hàng đi vào khu vực nghỉ ngơi dành để chiêu đãi khách của bạch vân thư viện.
Hắn vốn định sẽ chiêu đãi Tống Thư Hàng ở tiểu viện riêng của mình, nhưng bên đó còn chưa sửa sang lại... Chỉ toàn sách với đủ thứ lộn xộn. Hắn định lặng lẽ qua đó dọn dẹp xong, đợi qua buổi cơm chiều thì lại chiêu đãi mấy người Tống Thư Hàng ở tiêu viện riêng sau.
“Đúng rồi, Hằng Hỏa tiền bối này. Vân Tước Tử tiền bối đến Nho gia rồi à?” Tống Thư Hàng chợt hỏi.
Lúc ở Điền Thiên đảo, Vân Tước Tử có nói qua điện thoại với Tam Lãng là cô định tới Nho gia mượn một món đồ trước khi vào thế giới Cửu U.
“Vừa rồi ta đã truyền âm hỏi thăm mấy vị đệ tử phụ trách quản lý thư viện, nhưng Vân Tước Tử đạo hữu vẫn chưa tới bạch vân thư viện.” Hằng Hỏa Chân Quân lại nói: “Ta đã sai đệ tử đi hỏi thăm mấy thư viện Nho gia khác, để xem người ở những thư viện khác có tiếp đãi Vân Tước Tử hay không.”
“Mong là Vân Tước Tử tiền bối đừng kích động quá.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn luôn có dự cảm chẳng lành.
“Ê, Thư Hàng... Kia là tu sĩ của nhà chủ nhóm Hoàng Sơn đúng không. Biệt Ly Câu gì đấy?” Thông Nương đột nhiên lên tiếng, cô đang ngồi trên mai của Quy tiền bối, còn Quy tiền bối thì nằm bên cửa sổ.
Tống Thư Hàng nhìn theo hướng Thông Nương chỉ thì thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cười cười nói nói trong hành lang đối diện.
“Là Chu Ly.” Tống Thư Hàng cười nói: “Đạo hiệu của hắn là Tàng Thiên Câu chứ không phải Biệt Ly Câu.”
Như thế thì vị tiên tử đi cùng với Chu Ly chính là vị u Dương Viện dạy ngọc cầm rồi nhỉ? Đây là một vị tiên tử Nho gia điển hình, trên người tràn ngập khí tức tài nữ.
Sau khi trải qua không ít trắc trở, cuối cùng đôi này cũng thuận lợi đến được với nhau. Nguyên nhân chủ yếu là do gần đây Đậu Đậu không thể nào hành xác Chu Ly được nữa, vì nó đang bị Hoàng Sơn tiền bối quản rất chặt.
Giống như cảm ứng được ánh mắt của Chu Ly bất giác xoay đầu lại, mắt đối mắt với Tống Thư Hàng.
Sau đó Chu Ly như thấy được ánh sáng lóe lên trong cơn ngươi bên trái của Tống Thư Hàng – con mắt Thánh Nhân.
Gương mặt của Chu Ly tái mét, dè dặt tránh né tầm mắt của Tống Thư Hàng, sau đó lại run rẩy sờ bụng của mình.
Tống Thư Hàng: “...”
Chu Ly huynh, dù gì chúng ta cũng quen biết đã lâu, ngươi phản ứng thế này làm ta buồn lắm đấy.
Hề hề hề, nhưng nếu ngươi càng tránh thì ta càng muốn nhào lên bám riết lấy người!
Tống Thư Hàng đứng dậy, định xáp lên.
Nhưng vừa đứng dậy thì hắn lại thở dài: “Không được, mình chứ có phải Đậu Đậu đâu.”
Đậu Đậu có thể thỏa sức làm bậy, bởi vì nó là Đậu Đậu. Hắn không thể nhây như Đậu Đậu được.
“Ta còn tưởng là ngươi nhịn không được mà muốn nhào lên giỡn nhây ấy chứ.” Giọng của Bạch tiền bối phân thân đột nhiên vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu lại thì thấy Bạch tiền bối đã lấy lại tinh thần tự lúc nào, tay cầm một thanh phi kiếm dùng một lần chợt vào eo mình.
Tống Thư Hàng mướt mồ hôi.
“Bởi vì trước kia ta đã hứa là sẽ làm mai cho Chu Ly đạo hữu và tiên sinh ngọc cầm này rồi, khó khăn lắm tình cảm của bọn họ mới khắng khít như thế. Ai mà muốn phá như Đậu Đậu thì ta sẽ tống cổ người đó lên sao Hỏa.” Bạch tiền bối phân thân nói rất nghiêm túc.
Tống *giữ được một mạng* Thư Hàng.
“Đúng rồi, có quẻ thăm không?” Bạch tiền bối nói: “Tự dưng ta muốn tính một quẻ cho mối tình của bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận