Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1924: Tụ lý càn khôn

Chương 1924: Tụ lý càn khôn
Hằng Hỏa Chân Quân mời Tống Thư Hàng đến đây thì cũng ôm suy nghĩ muốn để hắn chuyển thử mảnh vỡ Thiên Đình vào trong tiểu thế giới riêng của hắn xem sao.
Vấn đề rốt cuộc là do mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, hay là ở thế giới Kim Liên nhà mình đây? Dù sao thì cũng phải thử mới biết được.
“Vậy thì để ta thử xem sao.” Tống Thư Hàng xoa xoa hai tay, đặt lên mảnh vỡ Thiên Đình này rồi nói: “Bạch tiền bối, có cách nào thu nhỏ mảnh vỡ Thiên Đình này lại một chút không?”
“Cắt ra đi, cắt thành từng khối, sau khi chuyển vào đó thì ghép lại sau.” Bạch tiền bối đáp.
“Đổi cách khác được không?” Tống Thư Hàng nói – đây là đồ của Nho gia chứ không phải của hắn, cắt ra thì kì lắm.
Bạch tiền bối phân thân nhìn mảnh vỡ Thiên Đình này một lúc, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Ta có một pháp thuật, chắc là sẽ có tác dụng. Đợi một lát...”
Nói xong, Bạch tiền bối phân thân đột nhiên biến mất tăm.
Thấy Bạch tiền bối đột nhiên biến mất nhưu thế, trái tim của Tống Thư Hàng nhảy tọt lên đến cổ họng!
Không phải Bạch tiền bối lại đang tránh hung xu cát nhờ vận may của mình đấy chứ?
Lần trước đã chết quá nhiều ở thế giới Kim Liên của Nho gia, nay quay về chốn cũ khiến thần kinh của Tống Thư Hàng cực kỳ mẫn cảm.
“Thư Hàng, ngươi không sao đấy chứ?” A Thập Lục thấy Tống Thư Hàng căng thẳng như thế thì vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Không sao, hôm nay ta là trung cát, chắc chắn sẽ không sao hết.” Tống Thư Hàng đáp.
Hắn tự nhắc nhở bản thân rằng hôm nay mình có vận may trung cát.
“Nếu căng thẳng quá thì hát một bài đi, có thể giảm bớt căng thẳng đấy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối đề nghị.
Xoẹt!
Tống Thư Hàng trở tay tung ngay một phát Dưỡng Đao thuật lên Xích Tiêu kiếm tâm ma.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “???”
Lần này nó tốt bụng nên đề nghị rất chân thành mà.
Nhưng mà... sướng quá đi.
“Ui cha cha ~ quả nhiên vẫn là cảm giác này sướng nhất.” Xích Tiêu kiếm tâm ma rên lên.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu, mới đó đã hết căng thẳng rồi.
Vèo!
Lúc này Bạch tiền bối lại xuất hiện.
Trong tay hắn đang cầm một quyển sách nhỏ.
Tống Thư Hàng thấy loáng thoáng trên bìa sách đề mấy chữ “Tụ lý càn khôn”.
“Ừm, đầu tiên là thế này, sau đó là thế này... tiếp theo là đạo ấn rồi lại vận chuyển kiểu này.” Bạch tiền bối phân thân vừa cúi đầu xem sách vừa giơ tay phải bấm đạo ấn.
Bạch tiền bối đang học ngay tại chỗ đấy ư?
Vừa học vừa làm, không gì là anh không biết – By: Bạch.
Bạch Hạc Chân Quân móc điện thoại ra, biến thành hình thái nhân loại thiên về phái nữ nhỏ nhắn, giơ điện thoại nằm nhoài ra đất nhích tới nhích lui, đang thử quay lại động tác của Bạch tiền bối.
Nhích một lúc thì nó lại đụng vào chân của Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng ngươi lượn qua một bên đi, cản đường cản lối quá.” Bạch Hạc Chân Quân thấp giọng làu bàu.
Tống Thư Hàng: “...”
Hắn và A Thập Lục nhích sang một bên, sau đó gọi khẽ: “Bạch Hạc tiền bối...”
“Đang mắc công chuyện rồi, dù có chuyện gì đi nữa thì cũng đừng làm phiền ta. Đây là thời khắc quan trọng nhất trong đời ta, không ai được làm phiền!” Bạch Hạc Chân Quân nói.
Tống Thư Hàng im lặng ngậm miệng lại, còn giơ tay làm động tác kéo khóa miệng – Hắn đang muốn nói với Bạch Hạc tiền bối là chức năng quay phim vẫn chưa mở. Nhưng nếu Bạch Hạc tiền bối đã bảo hắn câm miệng thì hắn sẽ câm ngay. Thân là hậu bối, Tống Thư Hàng rất tôn kính và nghe lời các tiền bối.
“Cũng hiểu hết rồi đấy.” Bạch tiền bối nói xong thì ném quyển sách đó qua cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đón lấy quyển sạch, lấy làm khó hiểu.
“Ta học xong rồi, không cần tới nữa.” Bạch tiền bối phân thân nói.
Nói cách khác là tặng cho ta đúng không?
“Cảm ơn Bạch tiền bối!” Tống Thư Hàng hớn hở mở quyển sách ra.
Pháp thuật bát phẩm – tụ lý càn khôn.
Huyền Thánh bát phẩm có thể tu luyện.
Quá trình tu luyện cực kỳ phức tạp, cần phải đến cảnh giới “tiếp xúc pháp tắc” thứ nhất của Huyền Thánh mới có thể học được.
“Nhưng ta là nghìn năm đệ nhất thánh, Bá Tống Huyền Thánh kia mà.”
Sau đó, Tống Thư Hàng lặng lẽ cất quyển sách này đi.
Hắn vẫn tự biết lấy thân, cái danh nghìn năm đệ nhất thánh này của hắn chỉ là mây bay. E là phải chờ đến khi hắn trở thành Huyền Thánh bát phẩm hàng thật giá thật mới có thể tu luyện pháp thuật này.
Quan trọng nhất là... hắn xem không hiểu.
Mặc dù nó được viết bằng tiếng Trung, mọi chữ trong đó tách ra Tống Thư Hàng đều biết cả, nhưng ghép với nhau xong thì hắn lại mít đặc.
Hắn cần phải cân nhắc một chút, nhân lúc Bạch tiền bối, Quy tiền bối, Sở các chủ, Xích Tiêu kiếm tiền bối đều ở bên cạnh mà tìm hiểu nội dung trong sách.
Sau đó đợi đến khi lên bát phẩm là có thể tu luyện ngay.
Bạch Hạc Chân Quân quỳ rạp trên đất nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng với ánh mắt u oán – quyển sách mà Bạch tiền bối đã chạm vào đó.
...
“Hằng Hỏa đạo hữu, ngươi có bộ quần áo nào có tay áo rộng một chút không?” Bạch tiền bối phân thân hỏi thử, hắn là phân thân, bộ đồ trên người cũng không phải món pháp khí có thể thiên biến vạn hóa của bản thể.
“Xin Bạch đạo hữu chờ một lúc.” Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười.
Chỉ lát sau.
Một đệ tử Nho gia đưa một bộ nho bào mới toanh tới dâng lên cho Bạch tiền bối.
“Bạch tiền bối định thay quần áo ư? Có cần giúp đỡ gì không?” Bạch Hạc Chân Quân nhảy dựng lên hỏi dồn.
“Không cần.” Bạch tiền bối cầm nho bào khoác thẳng lên người rồi giũ nhẹ vài cái.
Tống Thư Hàng giơ điện thoại lên, nhắm ngay Bạch tiền bối rồi mở chức năng quay phim. Bạch tiền bối phân thân sắp thi triển “Tụ Lý Càn Khôn” rồi, nhất định phải quay lại cảnh đó để dành học mới được.
Ừ, đúng vậy, để dành học.
Bạch tiền bối phân thân mặt liệt giơ tay trái lên bấm đạo ấn, tay áo bên phải thì chĩa về phía mảnh vỡ Thiên Đình rồi voay một vòng.
Một tia sáng lóe lên, mảnh vỡ Thiên Đình đã biến mất.
“Nặng quá, cảm giác như ống tay áo sẽ bị rách bất kỳ lúc nào ấy.” Bạch tiền bối phân thân lắc tay áo vài cái rồi nói: “Ừm, sau này khi dùng Tụ Lý Càn Khôn thì phải phối hợp với bộ đạo bào nào chất lượng một chút, hoặc là tìm thêm một thuật pháp thần thông khác để phối hợp với Tụ Lý Càn Khôn, hiệu quả sẽ tốt hơn nữa. Thư Hàng, mở cửa đi.”
“Tới ngay đây.” Tống Thư Hàng giơ tay mở cửa vào thế giới hạch tâm ra.
Bạch tiền bối đạp mạnh lên giữa không trung, bay vào trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng bấm ngừng quay phim, gật đầu đầy hài lòng. Cảnh tượng Bạch tiền bối thi triển Tụ Lý Càn Khôn đã được quay lại một cách hoàn mỹ.
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn Tụ Lý Càn Khôn đang nằm bò dưới đất rồi cười hề hề.
“Ngươi nhìn cái gì?” Bạch Hạc Chân Quân lấy làm khó hiểu.
Tống Thư Hàng cất điện thoại đi: “Lúc nãy ta chỉ muốn nói với Bạch Hạc tiền bối là ngươi chưa mở chức năng quay phim của điện thoại lên. Từ đầu chí cuối ngươi chỉ giơ màn hình chĩa về phía Bạch tiền bối thôi.”
Bạch Hạc Chân Quân: “!!!”
Nó vội vàng mở điện thoại ra xem, sau đó... nó chết điếng tại chỗ.
Mớ lông cánh dựng thẳng lên.
“Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?” Bạch Hạc Chân Quân quỳ rạp trên đất, khí lực toàn thân như bị rút cạn.
A Thập Lục che miệng bật cười: “Bởi vì chính Bạch Hạc tiền bối ngươi bảo Thư Hàng có chuyện gì cũng không được làm phiền mà.”
Bạch Hạc Chân Quân khóc một dòng sông.
“Ting~”
Lúc này điện thoại của nó đột nhiên nhận được một tin nhắn.
“Bá Tống gửi một video cho bạn.”
Bạch Hạc Chân Quân: “???”
“Đoạn cắt cảnh Bạch tiền bối thi triển Tụ Lý Càn Khôn đấy.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Bạch Hạc Chân Quân: “Đoạn cắt? Không có cảnh fuA Thập Lục à?”
“Bản fuA Thập Lục đương nhiên là có.” Tống Thư Hàng cười đến là hiền lành, cười thân thiết phúc hậu y hệt đại lão cái gì cũng có thể bán.
“Hứ, dù ta có ném linh thạch vào toilet cũng sẽ không mua video từ tay ngươi đâu... Bao nhiêu tiền hả? Ngươi ra giá đi.” Bạch Hạc Chân Quân cắn răng nói.
“Đùa thôi.” Tống Thư Hàng nắm tay của A Thập Lục, bước rồi thế giới hạch tâm rồi cười nói: “Ta gửi bản fuA Thập Lục cho ngươi đấy.”
Trong điện thoại của hắn không có phần mềm chỉnh video, hắn cũng không biết cắt video kiểu gì nên bản đã gửi cho Bạch Hạc Chân Quân đương nhiên là bản fuA Thập Lục rồi.
Bạch Hạc Chân Quân nhảy dựng lên, phủi bụi trên người đi rồi nối gót chui vào trong thế giới hạch tâm.
...
Bên trong thế giới hạch tâm.
Lần này vị trí cửa vào của thế giới hạch tâm là ở mép của nó.
Nơi này có một vùng đất bỏ trống rất lớn, là lãnh thổ mà thế giới hạch tâm mới khuếch trương ra sau khi hắn tinh lọc tà năng Cửu U thay cho các bệnh nhân ở thú giới lúc trước.
Sau khi thế giới hạch tâm ăn no thì hiện vẫn đang trong quá trình từ từ tiêu hóa, diện tích của mảnh đất này tạm thời vẫn còn đang trong quá trình mở rộng.
“Ta thả mảnh vỡ Thiên Đình ra đấy nhé.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ để ở đây là được.”
Đồng thời, tiểu trợ lý hạch tâm xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng, tiến hành điều khiển giúp hắn, tránh trường hợp mảnh vỡ Thiên Đình vừa rơi xuống đất thì đã bị thế giới hạch tâm dung hợp.
Bạch tiền bối phân thân vung tay áo lên.
Lại là một tia sáng lóe lên.
ầm!
Mảnh vỡ Thiên Đình khổng lồ đột nhiên xuất hiện, rơi ầm xuống đất.
Ngay khi mảnh vỡ Thiên Đình vừa rơi xuống đất thì thế giới hạch tâm đã vận chuyển theo bản năng.
Lớp đất bên trên biến thành bùn nhão, bao lấy phần đáy của mảnh vỡ Thiên Đình, cố gắng dung hợp nó với thế giới hạch tâm.
“Ngừng ngừng ngừng.” Tiểu trợ lý hạch tâm xua bàn tay nhỏ bé liên tục, phối hợp với Tống Thư Hàng ngăn cản quá trình dung hợp của thế giới hạch tâm.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tống Thư Hàng, bùn đất của thế giới hạch tâm rốt cuộc cũng dừng lại.
Đám bùn nhão kia bao lấy phần đáy của của mảnh vỡ Thiên Đình, không dám lấn lướt nữa.
Nhưng bùn nhão vẫn còn ngo ngoe trong phạm vi nhỏ liên tục... giống như đang liếm mảnh vỡ Thiên Đình vậy.
Không thể ăn thì liếm đỡ cũng được mà?
Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Liếm thì cứ liếm cho đỡ thèm đi, đừng ăn mất là được rồi.
“Xem ra tiểu thế giới của Thư Hàng tiểu hữu không sinh ra bài xích với mảnh vỡ Thiên Đình.” Hằng Hỏa Chân Quân thở dài, vậy là do thế giới Kim Liên của Nho gia bọn họ kén ăn quá rồi.
“Nó chẳng hề bài xích gì cả, hơn nữa thoạt nhìn thì thế giới hạch tâm của Thư Hàng tiểu hữu đúng là cái gì cũng ăn đấy.” Bạch long tỷ tỷ cười nói.
Tống Thư Hàng gật đầu nói tiếp: “Bạch tiền bối, ngài hãy thu nhỏ mảnh vỡ Thiên Đình này lại trước đi. Bằng không ta sợ thế giới hạch tâm sẽ nuốt chửng nó mất.”
Bạch tiền bối chĩa tay về phía mảnh vỡ Thiên Đình, ống tay áo lại phất lên. Ánh sáng lóe qua, mảnh vỡ Thiên Đình lại được thu vào trong tay áo.
Đám bùn nhão trên mặt đất của thế giới hạch tâm lưu luyến rụt về...
Bạch long tỷ tỷ giơ móng vuốt nhỏ xoa mặt – cứ cảm thấy lúc mảnh vỡ Thiên Đình bị thu hồi lại thì đã thiếu mất cái gì đó thì phải.
Là phần đáy của mảnh vỡ Thiên Đình mà lớp bùn nhão kia đã liếm mất ư? Hay là đã liếm mất thứ gì khác đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận