Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1940: m Ảnh Thánh Địa

Chương 1940: m Ảnh Thánh Địa
Dù gì cũng là tâm ma.
Tốt xấu gì ‘thiên kiếp kho tàu’ còn có công đoạn xử lý phức tạp, thơm nức mũi, khiến người ta thèm chảy cả nước miếng. Còn tâm ma này thì thái lát sống luôn… Ngộ nhỡ ăn vào bị ngộ độc thì sao?
Bạch Hạc Chân Quân nói:
“Nếu như có thể, ta thấy nướng tâm ma lên một chút thì sẽ hợp với khẩu vị của chúng ta hơn.”
“Thời gian cấp bách, chúng ta không có thời gian để nướng tâm ma.”
Tống Thư Hàng đáp.
Tô thị A Thập Lục:
“Vậy chúng ta đợi m Ảnh Lãnh Chúa tiền bối tới kiểm định xong rồi lại nói.”
Tống Thư Hàng cầm lấy chiếc ly màu đen, bắt đầu triệu hoán m Ảnh Lãnh Chúa.
Sau khi phát tín hiệu không lâu, bên trên chiếc ly màu đen bắt đầu xuất hiện một cánh cửa không gian to như thùng nước, một bóng đen chui ra khỏi cửa, chỉ trong chớp mắt liền lấp đầy toàn bộ không gian trong ‘tâm ma động’.
“Bá Tống đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
m Ảnh Lãnh Chúa lên tiếng.
“Đúng thế, tiền bối, chúng ta lại gặp rồi. Không gian triệu hoán lần này hơi nhỏ, tiền bối à, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
Tống Thư Hàng nói.
Sau khi bị cơ thể của m Ảnh Lãnh Chúa bao phủ, cả ‘tâm ma động’ tối om không nhìn rõ năm ngón tay, không thấy được bất cứ thứ gì hết.
“Đúng là không gian này nhỏ thật, lần sau đạo hữu hãy cố gắng triệu hoán ta ở những nơi rộng rãi ấy. Vì bản thể của ta to lớn thế này, ở chỗ nhỏ bị kẹt thì khó chịu lắm.”
m Ảnh Lãnh Chúa cười khà khà nói
Dứt lời, hơn một nửa bóng tối bắt đầu rút lại vào trong ‘cửa không gian’, chỉ để lại thể tích bao phủ nửa tâm ma động.
Vị đại lão yêu thích ‘thiên kiếp thịnh yến’ này có tính cách rất bình dị gần gũi.
“Nơi này chắc là Nho gia nhỉ, thảo nào ta cứ thấy khó chịu. Thuộc tính của Nho gia trái ngược với ta.”
m Ảnh Lãnh Chúa cười hỏi:
“Lần này Bá Tống đạo hữu triệu hoán ta tới là vì lại có sản phẩm gì mới rồi đúng không?”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Tâm ma Sashimi, mời tiền bối bình phẩm. Nhưng mà trong công thức ‘thiên kiếp thịnh yến’ mà ta nhận được bị thiếu khâu ‘thực thể hóa’ tâm ma, vì thế có lẽ hương vị sẽ hơi khác với bản gốc.”
“Tâm ma Sashimi này là món ăn đã qua cải tiến à?”
m Ảnh Lãnh Chúa cười nói:
“Ta thích ‘thiên kiếp thịnh yến’, lại càng thích sáng tạo. Chỉ cần phương hướng cải tiến đúng, ngon hơn hoặc đặc sắc hơn ban đầu thì ta đều thích cả.”
Tống Thư Hàng đưa một đĩa ‘Tâm ma Sashimi tới, lại phối thêm ba loại nước tương có hương vị khác nhau.
m Ảnh Lãnh Chúa huyễn hóa ra năm cánh tay, hai tay cầm đĩa, một tay nhận lấy nước tương, hai tay khác cầm dao nĩa.
Dưới ánh mắt của đám người Tống Thư Hàng, m Ảnh Lãnh Chúa nếm thử một miếng ‘Tâm ma Sashimi’.
Một lúc lâu sau.
m Ảnh Lãnh Chúa thốt lên đầy hài lòng:
“Ừm, hương vị nằm ngoài tưởng tượng của ta, ngon lắm.”
Trong khi nói chuyện, hắn đã thử liền tù tì cả ba loại nước tương.
“Tiền bối, so với bản gốc thì hương vị của món ăn này thế nào?”
Tống Thư Hàng thử hỏi, hắn muốn biết hiệu quả của phương án thứ sáu mà bọn họ thảo luận như thế nào.
“Nói sao nhỉ… hoàn toàn không thể so sánh.”
m Ảnh Lãnh Chúa lên tiếng.
Tống Thư Hàng: “?”
Là so mình làm quá kém sao?
“Bởi vì nguyên liệu nấu ăn khác hẳn nhau.”
m Ảnh Lãnh Chúa nói:
“Lúc nãy ta đang thấy nghi hoặc, tại sao ‘Tâm ma Sashimi’ các ngươi làm ra còn có một khâu ‘thực thể hóa tâm ma’, hóa ra là các ngươi dùng luôn tâm ma làm nguyên liệu nấu ăn. Bá Tống đạo hữu, đây là lần đầu tiên ta thấy thủ pháp như của ngươi đấy. Rút tâm ma từ trong người tu sĩ ra, sau đó thực thể hóa rồi lại thái lát nó. Nếu như nắm vững kỹ thuật này, e là tu sĩ trong toàn thiên hạ đều phải nhờ cả vào ngươi rồi.”
Tô thị A Thập Lục lập tức hiểu được hàm ý của m Ảnh Lãnh Chúa, cô hỏi ngay:
“Tiền bối, điều đó tức là nguyên liệu của ‘Tâm ma Sashimi’ bình thường nhất định phải là ‘tâm ma kiếp’ trong trạng thái thiên kiếp à?”
“Đúng. Tuy rằng ta không biết ban đầu vị đạo hữu sáng tạo ra ‘Tâm ma Sashimi’ làm thế nào để làm được chuyện đó, nhưng đúng là hắn đã phong ấn luôn ‘tâm ma kiếp’ trong trạng thái thiên kiếp của tu sĩ. Tâm ma kiếp trong trạng thái thiên kiếp vừa là tâm ma vừa là thiên kiếp, hơn nữa khi tâm ma kiếp sinh ra, nó sẽ thực thể hóa trong một khoảnh khắc. Phải dùng tâm ma kiếp trong trạng thái này cơ.”
m Ảnh Lãnh Chúa thong thả đáp.
Tống Thư Hàng uể oải nói:
“Thất bại rồi.”
“Nếu như theo đúng như giao hẹn của chúng ta lúc trước, quả thật lần này Bá Tống đạo hữu đã thất bại. Thứ ngươi tạo ra hoàn toàn không phải là ‘Tâm ma Sashimi kiếp. Thế nhưng ‘Tâm ma Sashimi’ của ngươi lại rất hợp với khẩu vị của ta. Vì thế lần này là ngoại lệ, ta giao dịch với Bá Tống đạo hữu một lần. Đương nhiên, giá trị của vật phẩm giao dịch chắc chắn không bằng thiên kiếp thịnh yến rồi.”
m Ảnh Lãnh Chúa nói.
Dứt lời, hắn lại nhắc nhở thêm:
“Mặt khác, ta không khuyến khích Bá Tống Huyền Thánh ăn trực tiếp ‘Tâm ma Sashimi’ trong tay ngươi. Đây là Sashimi được làm từ tâm ma, nếu ăn trực tiếp sẽ không có lợi cho cơ thể của các ngươi đâu.”
“Ừm… ngon lắm.”
Trong khi nói chuyện, giọng nói của Bạch tiền bối lại vang lên.
Tống Thư Hàng vội vàng quay đầu lại:
“Bạch tiền bối, đừng ăn nữa, ‘Tâm ma Sashimi’ này không hợp với chúng ta đâu.”
“Thân thể này của Bạch Thánh là phân thân à? Nếu như là phân thân thì có thể nếm thử xem sao, dù sao cũng chẳng tổn hại gì đến bản thể mà.”
m Ảnh Lãnh Chúa cười nói.
Tống Thư Hàng nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy Bá Tống Huyền Thánh, ngươi có muốn thứ gì không?”
m Ảnh Lãnh Chúa vừa ăn vừa hỏi.
“Ừm, thực ra ta triệu hoán tiền bối tới là có việc muốn nhờ.”
Tống Thư Hàng nói.
m Ảnh Lãnh Chúa:
“Đạo hữu cứ nói.”
“Tiền bối có hứng thú đánh nhau với Thiên Đế không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
m Ảnh Lãnh Chúa:
“Thế này thì không ngang giá đâu nhé, Bá Tống đạo hữu. Tuy rằng bây giờ Thiên Đế vẫn chưa ở trạng thái hoàn chỉnh nhất, nhưng nếu như gây sự với cô ấy thì sau này sẽ phiền phức lắm. Hơn nữa nếu như bây giờ mà ra tay đối phó với Thiên Đế thì có vẻ như ta đang thừa nước đục thả câu. Nếu như thật sự muốn đánh một trận thì cũng phải đợi cô ấy khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cái đã.”
Sự kiêu ngạo và tự tin của cường giả đập thẳng vào mặt.
“Nhưng với tư cách một giao dịch, ta có thể cho Bá Tống đạo hữu mượn một đạo cụ thú vị. Nơi đây là ‘Nho gia’, chắc hẳn đạo cụ này sẽ phát huy hiệu quả rất tốt. Đạo cụ này quý lắm đấy, Bá Tống đạo hữu đừng dùng thô bạo quá nhé.”
m Ảnh Lãnh Chúa nói.
Tống Thư Hàng:
“Rất quý... tức là rất đắt tiền ư?”
“Ừm, nếu đổi thành linh thạch bát hay cửu phẩm thì đủ để xếp thành một ngọn núi nhỏ luôn.”
m Ảnh Lãnh Chúa đáp.
Vậy chẳng phải là một đạo cụ bảo vật có đẳng cấp như mũ Bình Thiên của ‘mỹ nhân rắn công đức’ à? Chỉ cần có đủ năng lượng, mũ Bình Thiên có thể giúp mỹ nhân rắn công đức phát huy được lực chiến cửu phẩm.
m Ảnh Lãnh Chúa đưa một chiếc vòng tay ra:
“Tên của nó là m Ảnh Thánh Địa. Nó có thể dẫn dắt ra chấp niệm mà các cường giả để lại ở một vùng đất nào đó, chuyển hóa chấp niệm thành bóng đen phụ thể. Cường giả càng mạnh, chấp niệm để lại càng mạnh thì sức mạnh mà m Ánh Thánh Địa có thể phát ra cũng càng mạnh theo. Nơi đây là Nho gia, từng có Thánh Nhân Nho gia và mười ba Kiếp Tiên, ta có thể cảm nhận được chấp niệm còn sót lại trên mảnh đất này vẫn chưa biến mất hẳn. Nếu như có thể kích hoạt, hiệu quả của nó chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận