Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 19: Quỷ đăng tự 50 năm trước

Chương 19: Quỷ đăng tự 50 năm trước
Ban đầu Tống Thư Hàng còn sửng sốt, nhưng khi nhìn rõ cậu thanh niên trên xe máy rồi, hắn lại vui sướng kêu lên:
“Ba Tử, sao mày cũng ở đây?”
Cậu thanh niên đẹp trai này chính là một trong ba đứa bạn cùng phòng của hắn, Ba Tử. Ba Tử có một cái tên quê mùa chẳng xứng ngoại hình đẹp trai gì cả, cậu ta họ Lâm, tên đầy đủ là Lâm Thổ Ba.
Cái tên này khiến Ba Tử u sầu suốt mười mấy năm, cậu cảm thấy nó quá là quê mùa. Vì cái tên đó mà cậu đấu tranh quyết liệt với bố không biết bao nhiêu năm rồi. Thậm chí có lần, cậu còn mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư lên cơ quan phụ trách để đổi tên, nhưng bị bố phát hiện, kéo về nhà quất te tua.
Vậy nên, Ba Tử bảo người khác gọi là A Ba, Tiểu Ba, hoặc là Ba Tử.
Thực ra, Thư Hàng thấy tên Thổ Ba cũng bình thường mà. So với Vương Nhị Đản, Lưu Cẩu Nhi hay gì gì đó thì hay hơn nhiều. Đừng tưởng cái tên Cẩu Đản là tên đùa người ta bịa ra trong phim thôi nhé, ở quê Thư Hàng có người tên như vậy thật — chẳng qua người nọ họ Vương, nên gọi đầy đủ là Vương Cẩu Đản.
Vương Cẩu Đản luôn cho rằng mình không phải con ruột của bố, thậm chí còn cho rằng bố có thù gì với mình, chứ nếu không thì sao lại đặt tên con trai như thế chứ?
Vòng về chuyện chính, Tống Thư Hàng hoàn toàn chẳng ngờ lại là gặp được Ba Tử ở đây.
“Ông ngoại tao ở thành phố J, tuần này cả gia đình về nhà ông chơi. Còn mày đấy, sao lại tới thành phố J vậy?”
Đương nói thì Ba Tử liếc mắt nhìn thấy cô nàng chân dài miên man đứng cạnh thằng bạn nên vỗ bộp hai tay một cái — cậu hiểu rồi, ra thằng Thư Hàng này đi chơi với gái!
“Chậc chậc, Thư Hàng à, không ngờ đấy, cái thằng hũ nút như mày, tán được một cô xinh thế này từ bao giờ đấy, mai nhớ phải mời tao ăn đấy nhé.”
Ba Tử cười he he đầy gian trá.
Trước câu đùa này của Ba Tử, mặt Tống Thư Hàng vẫn bình tĩnh vô cùng:
“Đừng có nói lung tung, là bạn gái tao thật thì đã tốt, nhưng cảm ơn trời đất rồi, đây là chị tao, Vũ Nhu. Chị ấy tới thành phố J để tìm Quỷ Đăng Tự nhưng không biết đường, nên tao đi cùng để tìm giúp.
“Thật à?”
Ba Tử nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Hắn nhún vai, Vũ Nhu Tử đứng bên cười ngọt ngào.
“Ha ha, được rồi, mày nói chị gái thì là chị gái.”
Ba Tử cũng không phải người lắm chuyện,
“Mày bảo đang tìm chùa à, thế đã tìm thấy chưa?”
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Tìm trên mạng mãi mà không ra, nên mới tới khu La Tín để hỏi xem có ai biết không. Nhưng người ở khách sạn cũng không biết chỗ đó, không biết là bị đổi tên hay bị phá mất rồi. Vậy nên tao định tìm mấy cụ già là người địa phương để hỏi xem. Biết đâu lại có tin gì mới.”
“Thế hả... Thế hay qua bên tao chơi đi? Tiện hỏi ông ngoại tao xem. Ông ngoại tao là người gốc ở khu La Tín của thành phố J, không chừng lại biết chùa Quỷ gì gì đó. Ha, cái tên xấu thật, có tên như vậy thì chắc chẳng có mấy người tới cúng bái, chắc chắn là đóng cửa rồi!”
Lâm Thổ Ba nói, cậu là người cực kỳ chú ý đến chuyện tên tuổi đó nhé.
Dù Tống Thư Hàng đang vui lắm nhưng vẫn hỏi trước:
“Không làm phiền mọi người nghỉ ngơi chứ?”
“Yên tâm đi, ông ngoại tao hiếu khách lắm. Còn bố thì chỉ mong tao ở bên các bạn cùng trường để chăm chỉ học bài, đừng có suốt ngày làm chuyện linh tinh. Lên đại học rồi mà còn bắt học bài học bài học bài suốt, điên lên mất.”
Lâm Thổ Ba cười he he.
Đừng nhìn cái điệu bực dọc này của cậu ta mà hiểu lầm, mối quan hệ giữa Lâm Thổ Ba và bố mình không tệ, chẳng qua là bố cứ thích đánh cậu ta thôi. Bố của Thổ Ba quan niệm rằng có roi vọt thì con mới ngoan, câu cửa miệng của ông là: ngày mưa dầm phải cầm roi quất con, dù sao thì cũng chẳng có việc gì làm. Điều này làm Thổ Ba có chút thốn thốn.
Cuối cùng, Lâm Thổ Ba hỏi:
“Thư Hàng, mày biết đi xe máy không?”
“Biết, nhưng không có bằng.”
Hắn đáp.
“Không sao, chỗ khỉ ho cò gáy thế này ai rỗi hơi đi kiểm tra bằng lái xe máy của mày chứ?”
Lâm Thổ Ba cười ha ha, rồi quay đầu lại hô:
“A Dũng, mượn xe mày một chút, mày ngồi chung xe với người khác đi!”
“OK!”
Một người thanh niên lưng hùm vai gấu bước xuống, dắt xe tới trước mặt Tống Thư Hàng.
“Cám ơn.”
Tống Thư Hàng cười nói.
A Dũng phất tay đầy tiêu sái rồi lên ngồi chung xe với đứa bạn.
Chỉ một loáng, đám người kia đã rồ ga phóng đi.
Tống Thư Hàng ngồi lên chiếc xe đen bóng, thử thử để làm quen, chân ga vừa đạp khẽ một cái, cả thân xe đã chạy phốc về trước.
“Tuyệt thật, xe này độ lên rồi hả?”
Hắn phanh lại, cười hỏi.
“Xe của cái nhóm đấy đều được tao tự tay sửa lại hết, động lực lớn lắm.”
Lâm Thổ Ba cười hắc hắc.
Quên mất cái thằng này là dân kỹ thuật, lại còn khéo nghĩ khéo làm. Dù đồ cậu ta làm chưa đến mức tuyệt diệu quá, nhưng thi thoảng vẫn chế ra mấy thứ máy móc thú vị.
“Vũ Nhu Tử, lên xe.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại, hô với Vũ Nhu Tử.
May mà cô nàng cất vali trong khách sạn rồi, chứ không thì với cái xe máy con con này sao có thể chở được chứ?
Vũ Nhu Tử ngồi sau lưng Thư Hàng, bờ ngực mềm mại bất ngờ đụng tới lưng hắn, khiến bỗng nhiên cô cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Ở đằng trước, Ba Tử cười ha ha, gọi:
“Theo tao!”
Trong tiếng động cơ gầm rú, hai chiếc xe nối đuôi nhau đi về phương xa...
*
Ông ngoại của Ba Tử là một cụ ông vô cùng thời thượng, còn thích nghịch máy móc. Cái sở thích của Ba Tử xem chừng được kế thừa từ ông.
Bởi ông thời thượng, nên rất dễ làm thân với đám trẻ tuổi.
“Quỷ Đăng Tự? Giờ mấy đứa thanh niên còn có người biết chỗ đó hả?”
Ông ngoại của Ba Tử cười lên sang sảng.
Nghe vậy, Tống Thư Hàng liền biết có tin tức rồi!
Hắn vội hỏi:
“A gia, ông có biết Quỷ Đăng Tự ở đâu không ạ?”
‘A gia’ là cách gọi ông ở vùng Giang Nam, hoặc vài vùng lân cận thành phố J.
“Giờ chẳng mấy ai biết chỗ đó nữa, đều là chuyện của sáu mươi năm trước. Người biết phần lớn đã vào quan tài rồi, vậy nên mấy đứa trẻ phần lớn đều chưa được nghe về ngôi chùa ấy.”
Ông ngoại của Lâm Thổ Ba đưa mọi người ra sân trước, chỉ về phía đông:
“Hai đứa cứ đi về hướng đông, đi chừng hơn bảy trăm mét sẽ thấy một cánh rừng, đi vào trong đó sẽ thấy một ngôi mộ lớn, đấy chính là Quỷ Đăng Tự khi xưa.”
“Mộ ạ? Quỷ Đăng Tự là một ngôi mộ sao ông?”
Theo bản năng, Tống Thư Hàng hỏi ra một câu vô cùng ngốc nghếch.
“Quỷ Đăng Tự bị phá rồi sao?”
Vũ Nhu Tử trợn tròn mắt, cô đã nghe hiểu mọi chuyện.
“Đúng vậy, hơn sáu mươi năm trước nó bị người ta san bằng, bởi người kia muốn xây một ngôi mộ lớn cho mình.”
Ông ngoại của Lâm Thổ Ba nói.
Ra là chuyện của sáu mươi năm trước, khi ấy đến TV còn chưa được phổ cập, không giống thời đại internet của bây giờ, chuyện bé tin hin thế nào cũng đều có thể loan ra cho bàn dân thiên hạ được biết.
Do đó mà không có chút thông tin nào về Quỷ Đăng Tự, thanh niên ở địa phương không biết, chỉ còn vài cụ ông cụ bà là rõ chuyện năm ấy thôi.
“Nhưng theo cháu được biết thì Quỷ Đăng Tự là tài sản tư nhân mà? Có người mua nó từ lâu lắm rồi.”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Cô bé này biết nhiều thật.”
Ông ngoại của Lâm Thổ Ba nhớ lại:
“Thực ra, đất của Quỷ Đăng Tự vốn thuộc về một tên bóc lột họ Hoàng, chính là chủ của ngôi mộ lớn kia, Hoàng Đại Căn. Hơn sáu mươi năm trước, lão ta bán lại Quỷ Đăng Tự cho người khác. Nhưng trước khi bán, lão ta vốn đã định ủi sập chùa để tự xây mộ cho mình, đúng lúc lão định làm thế thì lại có người tới mua đất. Hoàng Đại Căn liền tiện thể bán luôn. Mấy năm sau, thấy người kia không quay về, lão lại yên tâm mà phá Quỷ Đăng Tự, xây mộ cho mình như cũ.”
“Vô liêm sỉ thế cơ ạ?”
Tống Thư Hàng nói.
Ông ngoại của Lâm Thổ Ba thở dài:
“Tên bóc lột đó đúng là vô sỉ, không biết bao nhiêu người giàu có bị hắn lừa rồi. Biết làm sao được chứ, người ở vùng khác tới toàn kẻ vừa ngốc vừa lắm tiền.”
Tống Thư Hàng lặng lẽ nhìn Vũ Nhu Tử, hắn đoán, người mua trọn Quỷ Đăng Tự rất có thể là người lớn trong nhà Vũ Nhu Tử.
Nhưng lạ là trên gương mặt cô chẳng hề lộ vẻ giận dữ, ngược lại cô chỉ thở dài:
“Vậy cái tên họ Hoàng đó, chắc là chết rũ xương rồi nhỉ?”
Lời này khiến người khác nổi cả da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận