Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1970: Người Ngoài Há Có Thể Hiểu Được Niềm Vui Tu Luyện?

Chương 1970: Người Ngoài Há Có Thể Hiểu Được Niềm Vui Tu Luyện?
Hiệu quả thủ pháp cắt đầu của Bạch tiền bối two vượt xa tưởng tượng của Tống Thư Hàng.
Dù đã thi triển hình thức hóa thân sương mù ngụy bất hủ dính đầu về, nhưng sau khi khôi phục nhục thân thì đầu vẫn đứt. Lúc ngửa cổ lên trời thét dài, nó không dính liền được nữa.
Đây không phải là “kỵ sĩ không đầu” theo vật lí mà còn dính đến cấp độ pháp tắc.
Thế là Tống Thư Hàng đang thét dài miên man bỗng nhiên bặt tiếng. Đâu thể để đầu dính ở lưng mà thét tiếp được đúng không?
Hắn lặng lẽ vươn tay bưng đầu, ấn về dính lại lên cổ trước con mắt kinh ngạc trợn tròn ngây ngốc của đệ tử Nho gia.
Một sự im lặng chết chóc.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, Tống Thư Hàng lại tiếp tục ngửa cổ lên trời thét dài, thét nốt tràng ban nãy mới bị phanh gấp.
Không phải để làm màu cho xong. Bởi vì lúc đầu hắn rụng xuống thì đi tong hết màu mè rồi.
Hắn thét tiếp chỉ để giải tỏa cảm giác sảng khoái sinh ra đồng thời trong thể nội mà thôi. Không hét cho hết thì bức bách khó chịu quá.
Tu luyện đúng là một chuyện vô cùng thoải mái.
Vì sao tu sĩ bế quan suốt tám năm, mười năm lại có thể chịu đựng được cô đơn?
Thế mà cũng phải hỏi sao?
Vì tu luyện thoải mái quá chứ còn sao nữa!
Đừng tưởng rằng bế quan tu luyện là chuyện gì buồn khổ, trên thực tế, người ngoài làm sao mà tưởng tượng được cái vui vẻ của việc bế quan kia chứ!
Nhưng lần này để đề phòng việc ngửa cổ lên hét một cái lại rơi đầu, Tống Thư Hàng phải điều chỉnh góc độ ngửa cổ của mình một chút.
Đồng thời mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử đồng thời xuất hiện, mỗi người một tay đỡ đầu Tống Thư Hàng từ phía sau để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ nhìn cảnh tượng ấy thôi đã thấy đẹp đẽ và ấm áp rồi.

Sau hơn nửa ngày chìm trong im lặng, đột nhiên một vài đệ tử Nho gia thông minh bắt đầu vỗ tay cật lực.
Để làm dịu đi không khí lúng túng.
Bá Bá Tống là chuyển thế của Thánh Nhân, đừng nói đến rụng đầu dính lại tiếp tục thét dài, dù hắn có dùng cổ hay bộ phận khác trên thân thể để hét thì đệ tử Nho gia cũng phải cổ vũ.
Như trò chơi domino, sau khi một nhóm nhỏ bắt đầu vỗ tay, tất cả đệ tử xung quanh đều ngộ ra chân lý, ai nấy đều vỗ tay hoan hô Bá Tống Huyền Thánh cực kì nhiệt liệt.
Hằng Hỏa Chân Quân: “…”
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Bạch Hạc Chân Quân: “Chúng ta có cần vỗ tay không?”
“Thôi đừng, dở hơi lắm.” Bạch long tỷ tỷ nói.
“Chẹp, phần lớn vật sống chỉ cần bỏ đầu đi là ăn được. Bá Tống thì không cần bỏ, đầu tự rụng luôn rồi.” Cha rùa đột nhiên nói.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt sang nhìn nó với vẻ kinh dị.
“Thôi đừng ăn Bá Tống.” m Ảnh Lãnh Chúa xin xỏ thay Tống Thư Hàng: “Ta đề cử món ăn thiên kiếp do Bá Tống chế biến, ăn ngon lắm. Ngươi ăn mất đầu bếp chính là mổ gà lấy trứng, phải giữ Bá Tống lại mới được ăn ngon về lâu về dài.”
“Đúng đúng đúng, gà rất đáng yêu. Đừng ăn Bá Gà!” Bạch Hạc Chân Quân tán đồng.
Hằng Hỏa Chân Quân lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trời. Dân trí thức, không muốn nói gì hết.
Trong không gian chiến đấu.
Tống Thư Hàng thét xong, vừa lòng thỏa ý, bèn tiến nhập trạng thái nội thị, nhìn bảy mệnh luân mới đản sinh trong cơ thể mình.
Kết cấu của mệnh luân liên quan đến kim đan, pháp khí và Thiên Cương.
Hình thái ban đầu của nó là hình bánh xe, chi tiết cụ thể sẽ biến hóa theo công pháp và kim đan của tu sĩ.
Linh hồ thứ nhất của Tống Thư Hàng là do tiểu kim đan chín long văn biến thành, diễn đồ kim đan là Thánh thành không bao giờ thất thủ.
Mệnh luân trên linh hồ là một đao luân do tám thanh đại đao răng cưa nối liền nhau tạo thành. Trên mỗi thanh đao, một mặt vẽ Thánh thành không bao giờ thất thủ, một mặt vẽ người khổng lồ hủy diệt vạn vật.
Đao luân răng cưa nhìn cực kì khí thế, thuộc loại hình mệnh luân công kích.
Linh hồ thứ hai do yêu đan bảy màu biến thành, diễn đồ kim đan là thánh kiếm Chung Yên, mệnh luân trên linh hồ tương xứng với diễn đồ kim đan, là kiếm luân do tám thanh kiếm bản rộng hướng mũi kiếm ra ngoài tạo nên.
Tám thanh kiếm này có thể gỡ ra.
Là kiếm!
Tám thanh kiếm này là kiếm thật hơn vàng thật!
Mỗi khi khoe kiếm luân này chẳng khác nào khoe liền một lúc tám thanh phi kiếm, ngầu như trái bầu!
Diễn đồ kim đan cũng được vẽ trên thân mỗi thanh kiếm đó.
Linh hồ thứ ba là quả cầu công đức, diễn đồ kim đan là Thánh Nhân giảng pháp. Mệnh luân là một “hiệt luân” do tám trang sách kim loại xếp thành hai hình dẻ quạt.
Linh hồ thứ tư do hạch tâm Huyết Ma hóa hình mà thành, diễn đồ là Bích Thủy Các.
Mệnh luân của linh hồ này hơi đặc biệt. Nó là “cầu luân” do tám thanh kiếm xoắn ốc nối với nhau thành một hình cầu tạo nên.
Linh hồ thứ năm do lò phản ứng hạch tâm ngưng tụ nên, diễn đồ là Sáng tạo và hủy diệt chi tinh vẽ theo phong cách truyện tranh bốn khung. Mệnh luân cực kì hòa hợp với phong cách ấy, là một cái “Xỉ luân” do tám bánh răng sắc bén chồng lên nhau tạo thành.
Nguyên hình của linh hồ thứ sáu là Cổ Vu thần huyết, cũng là một hạch tâm vô cùng quan trọng đối với Tống Thư Hàng, bởi vì diễn đồ kim đan của nó chính là hình vẽ mã QR.
Mệnh luân của nó là mệnh luân bát giác rất bình thường, tạm thời chưa nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Linh hồ cuối cùng là do Cổ U Long Phách trong thế giới Hắc Long biến thành. Nó và linh hồ kim đan thứ sáu mã QR kết hợp với nhau, bởi vì diễn đồ của nó chính là “thế giới bị kết nối” – một tấm lưới bạc do mỹ nhân rắn công đức tạo ra.
Mệnh luân của nó là “quyển luân” do tám sợi tơ sắc bén cuốn lại thành từng vòng mà thành.
Sau khi nội thị một vòng, Tống Thư Hàng gật đầu hài lòng. Hai vị tiên tử vẫn vươn tay đỡ đầu cho hắn.
Sau khi có mệnh luân, cuối cùng thì thủ đoạn tấn công của hắn cũng phong phú hơn nhiều.
Từ hôm nay trở đi, rốt cuộc hắn cũng có thể đánh ra những đòn lục phẩm chân chính rồi.
Tống Thư Hàng hơi chuyển động ý nghĩ, bảy cái mệnh luân phá thể mà ra.
Đao luân răng cưa, kiếm luân ngầu lòi, hiệt luân vàng chói, cầu luân kiếm xoắn ốc, xỉ luân chồng lên nhau, mệnh luân bát giác và quyển luân cuốn vòng.
Tu sĩ khác chỉ có một mệnh luân, mà Tống Thư Hàng thì có đến bảy cái.
Đã thế, trừ mệnh luân bát giác thì sáu mệnh luân còn lại của hắn đều gỡ ra được.
[Ha ha, ta lật tay một phát là có bốn mươi chín đạo công kích từ mệnh luân, các ngươi có sợ không?] Tống Thư Hàng vô cùng hài lòng. Điều tiếc nuối duy nhất là linh hồ bản mệnh không thể sinh ra mệnh luân, nếu không thì chỉ cần một cái là đủ năm mươi rồi.
“Thăng cấp kết thúc, chúng ta đi kiểm chiến lợi phẩm thôi!” Tống Thư Hàng vung tay ra hiệu cho hai vị tiên tử đuổi theo, xem sau khi chết thì đại lão quả cầu béo hóa thân có để lại bảo vật gì không.
Nhặt bảo bối xong hắn phải bế quan để củng cố cảnh giới.
“Tống ~ A ngốc ~” Tạo Hóa Tiên Tử cất tiếng hát: “Còn chưa kết thúc đâu ~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận