Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1984: Trung gian Tống Thư Hàng không ăn chênh lệch

Chương 1984: Trung gian Tống Thư Hàng không ăn chênh lệch
“Hóa ra là ngươi à.”
Hóa ra tất cả đều là lỗi của Bá Tống.
Dưỡng Đao thuật là cái gì? Đây là bí pháp mà cô chưa từng nghe thấy bao giờ.
Theo lý thuyết, sau khi thực lực đạt đến cảnh giới của cô thì các tu sĩ sẽ thông thạo hàng vạn pháp thông. Có một số pháp thuật cô chỉ cần nhìn qua hoặc cảm ứng một lần là có thể hiểu được bảy tám phần nguyên lý của nó.
Nhưng cô lại hoàn toàn không hiểu nguyên lý của ‘Dưỡng Đao thuật’ này.
Khó khăn lắm mới khôi phục lại bình thường, Thiên Đế đứng dậy, hoạt động thân thể một chút.
Tuyệt đối không thể để Tống Thư Hàng phát hiện chuyện khi hắn thi triển bí pháp lên người ‘Vũ Nhu Tử da đen’ thì bản thân cô cũng bị ảnh hưởng. Nếu không, Tống Thư Hàng sẽ nắm được nhược điểm của cô, về sau khi đối mặt với hắn thì cô sẽ bị động lắm.
“Hơn nữa còn phải nghĩ cách để khắc phục ảnh hưởng của bí thuật này mới được. Ít nhất thì không để người khác phát hiện ra mình bị ảnh hưởng.”
Thiên Đế xoa huyệt thái dương, khổ não nói.
Mấy chuyện như phá vỡ số mệnh thế này không đơn giản như hô khẩu hiệu.
Pháp tắc của vận mệnh và thời gian là thứ khó suy xét nhất.
Cho dù ‘đạo’ của cô là Quang m (thời gian) Đại Đạo thì cũng vậy.
Quang m chi đạo trước giờ không phải là nắm giữ.
Không ai có thể nắm giữ thời gian… Chỉ có thể giấu diếm và qua mặt.
“Nên ta vẫn tin là mình có thể giấu diếm trạng thái của bản thân.”
Thiên Đế nói.
Ít nhất khi chịu đựng tác dụng của ‘Dưỡng Đao thuật’ thì cô vẫn tự tin sẽ không để lộ ra bất cứ dấu vết nào, giữ vững bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiệu quả mát-xa của ‘Dưỡng Đao thuật’ này rất tốt, chỉ cần chống đỡ đến khi nó hết tác dụng thì cô sẽ cảm thấy bản thân mình và ‘linh quỷ’ của Vũ Nhu Tử trở nên hòa hợp hơn.
Lúc khống chế linh quỷ sẽ càng thuận lợi hơn nữa.
Nếu như có thể giảm bớt lực sát thương trong tích tắc khi tiếp nhận bí thuật thì có thể xếp ‘Dưỡng Dao thuật’ này vào trì dũ thuật.
….

Ở phía bên kia, Hằng Hỏa tiền bối gọi điện lại cho Tống Thư Hàng.
Tô thị A Thập Lục một tay ôm đầu Tống Thư Hàng, tay còn lại nhận điện thoại, kề sát vào tai hắn.
“Thư Hàng tiểu hữu, giao dịch mà ngươi nói là gì thế?”
Hằng Hỏa Chân Quân cười khổ nói:
“Thực ra tình hình của bọn ta bên này hơi căng.”
Tình hình hiện giờ của Nho gia không ổn, hắn và các gia trưởng của Nho gia đã loạn hết cả lên rồi.
“Có người muốn dùng kim thân của mười ba Kiếp Tiên Nho gia… để đổi lấy mảnh vỡ Thiên Đình.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hằng Hỏa Chân Quân sững sờ.
Một lát sau, hắn hỏi lại:
“Ai cơ?”
“Chính là người đang đánh nhau với các ngươi đấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
Khóe miệng của Hằng Hỏa Chân Quân co giật mạnh.
Tâm trạng của Chân Quân bây giờ rất vi diệu, khó mà tả được.
Thư Hàng tiểu hữu đúng là lắm đường thật đấy.
Mới khi nãy hắn còn đứng cùng chiến tuyến với Nho gia, chọi nhau với các Trường Sinh Giả của Thiên Đình viễn cổ, còn phong ấn Trường Sinh Giả của đối phương, gần như không chết thì không ngừng.
Bây giờ hắn lại làm người trung gian cho Thiên Đình và Nho gia, thúc đẩy hai bên giao dịch.
Rốt cuộc đây là quan hệ kiểu quái gì thế hả?
Nhưng… quả thật Thiên Đình đã đưa ra một giao dịch mà Nho gia khó mà từ chối.
Kim thân của mười ba Kiếp Tiên.
Đối với Nho gia thì chúng có ý nghĩa biểu tượng rất lớn.
“Hằng Hỏa tiền bối cứ quyết định đi, không cần băn khoăn đến ta.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở:
“Ta chỉ là một cái loa truyền lời thôi, thực ra ta và Thiên Đế cũng chẳng phải bạn bè, thậm chí còn thiên về quan hệ ‘đối địch’ nữa. Các ngươi cứ đứng trên lập trường của mình mà suy nghĩ là được.”
Khi mới xuất hiện thì Thiên Đế hoàn toàn mang hình tượng của nhân vật phản diện.
Sau khi cướp mất ‘linh quỷ’ của Vũ Nhu Tử, lập trường của cô ấy lại mơ hồ không rõ ràng.
Không biết là cô ấy cô tình sắp xếp như thế hay là bị tính cách của Vũ Nhu Tử ảnh hưởng nữa?
Tóm lại, nếu như bình tĩnh mà định vị, trước mắt Thiên Đế vẫn không được xem là ‘phe bạn bè’.
“Ta hiểu rồi, bọn ta cần một chút thời gian để thảo luận.”
Hẳng Hỏa tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng đáp:
“Không thành vấn đề, nếu như tiền bối quyết định muốn giao dịch thì có thể đến Tâm Ma động một chuyến.”
**************
Cuối cùng Nho gia vẫn quyết định giao dịch với Thiên Đế.
Nói đúng hơn thì Nho gia quyết định giao dịch với Tống Thư Hàng.
Bọn họ sẽ chuyển những ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ còn lại cho Tống Thư Hàng, sau đó lấy lại bốn kim thân của mười ba Kiếp Tiên Nho gia từ chỗ hắn.
Thực ra, số lượng ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ còn sót lại ít hơn tưởng tượng của Tống Thư Hàng một chút.
Một là có không ít mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ được ‘thế giới hạch tâm’ của Tống Thư Hàng xử lý, sau khi chuyển về ‘thế giới Kim Liên’ thì đã bị ăn vào rồi, chắc chắn sẽ không nhả ra nữa.
Hai là một phần ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ đã bị Thiên Đế lặng lẽ lấy đi mất ngay trong quá trình vận chuyển.
Ba là… thực ra còn một số mảnh vỡ Thiên Đình chưa kịp chuyển đến trung tâm Nho gia. Chúng bị Nho gia giấu ở nhiều nơi trong hiện thế, thậm chí là trong các đại giới của chư thiên vạn giới.
Trong thời gian ngắn thì các mảnh vỡ Thiên Đình đang được ẩn giấu này sẽ không xuất hiện trước mắt người đời nữa.
Bởi vì hiện giờ Tống Thư Hàng chỉ còn một cái đầu, nên dưới sự giúp sức từ thần thông của đại sư Kim Cương tự, tất cả các mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ đều được thu nhỏ thành hình dáng của một quả bong rồi chuyển vào thế giới hạch tâm của hắn.
Tâm Ma động cũng bị đưa vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng luôn một thể… Đây là thù lao của Bạch tiền bối, tạm thời gửi ở chỗ của Tống Thư Hàng.
Mặt khác, Nho gia còn tặng một ‘mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ’ khác cho Tô thị A Thập Lục… đây là thù lao họ đã nói sẽ trả cho A Thập Lục trước đây. Nói đúng hơn thì là tặng cho Bạch long tỷ tỷ sau lưng A Thập Lục.
Mảnh vỡ Thiên Đình tặng cho A Thập Lục không còn là đồ của Nho gia nữa, không nằm trong phạm vi giao dịch lần này.
Đó là mảnh vỡ của ‘Điện Trọng Lực’.
Bởi vì không phải là Điện Trọng Lực hoàn chỉnh, vì thế chỉ thích hợp cho tu sĩ dưới lục phẩm tu luyện. Nhưng đúng lúc nó là mảnh vỡ mà Tống Thư Hàng cần.


Sau khi trao đổi các ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ dùng để giao dịch với Nho gia, Tô thị A Thập Lục lập tức mang đầu của Tống Thư Hàng ngự đao bay lên không trung, đi hoàn thành giao dịch với ‘Thiên Đế’.
Lúc này Thiên Đế đang ngồi trên một thuyền tiên to lớn như một tòa cung điện.
Trên thuyền tiên chỉ có một mình cô.
Các thành viên của Thiên Đình viễn cổ mà cô mang theo đều tạm thời rút lui.
“Không ngờ Tống tiền bối lại có thể khuyên được mấy con mọt sách của Nho gia.”
Thiên Đế lấy tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tống Thư Hàng.
Ánh mắt của cô vừa nguy hiểm vừa sắc bén.
Nhưng Tống Thư Hàng cứ cảm giác… cô đang che giấu điều gì đó, hoặc là… cô đang chột dạ!
Chẳng lẽ trong tay Thiên Đế không có kim thân của mười ba Kiếp Tiên Nho gia, định gạt lấy ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ từ chỗ hắn ư?
Trong lòng Tống Thư Hàng bỗng hụ còi cảnh giác.
Dù sao Thiên Đế cũng có tiền án rồi.
Đến cả đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’ cũng bị cô lừa nữa mà.
Đúng là không phải ai cũng có thể làm thương nhân được.
Không có chút mưu trí thì chỉ có nước lỗ nặng.
“Kim thân của mười ba Kiếp Tiên có ý nghĩa rất lớn đối với Nho gia, nên ta chẳng đòi công lao gì cả.”
Tống Thư Hàng lên tiếng:
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng đi.”
“Ta cũng đang có ý đó đây.”
Thiên Đế gật đầu lia lịa.
Sau đó, cô lấy bốn kim thân trong mười ba Kiếp Tiên ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận