Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1987: Ta vẫn muốn cứu chữa chút nữa

Chương 1987: Ta vẫn muốn cứu chữa chút nữa
Tống Thư Hàng mở một lối nhỏ đi vào ‘thế giới hạch tâm’ rồi nhắc nhở Thiên Đế:
“Nơi đây là bí mật lớn nhất, cũng là lá bài tẩy hộ mệnh của ta, sau khi cô đi vào thì đừng có phá hủy nó đấy.”
Thực ra vì lực lượng cứu viện lớn nhất của thế giới hạch tâm là ‘Bạch tiền bối two’ chẳng mấy khi lại bị đại lão cầu béo gài bẫy một lần, không biết trạng thái hiện giờ ra sao.
Nếu không Tống Thư Hàng hoàn toàn chẳng cần phải cẩn thận như thế.
Bạch long tỷ tỷ nghe Tống Thư Hàng giới thiệu thế giới hạch tâm, khi thấy hắn nói nó là ‘lá bài tẩy hộ mệnh lớn nhất’ của mình thì cô lặng lẽ quay đầu đi, cố nhịn để không bật cười.
Dường như từ trước tới giờ ‘lá bài tẩy hộ mệnh lớn nhất’ của Tống Thư Hàng chưa từng thực sự giữ mạng cho hắn.
Nếu gặp kẻ địch bình thường, Tống Thư Hàng không cần dùng đến nó. Còn những kẻ địch cường đại đến mức Tống Thư Hàng cần phải chạy giữ mạng, người nào mà không có thủ đoạn ‘phong tỏa không gian’? Khi các Kiếp Tiên cửu phẩm chiến đấu, phong tỏa không gian là pháp thuật buộc phải có.
Tô thị A Thập Lục lại không cười, cô chỉ vươn tay ra vuốt nhẹ đầu của Tống Thư Hàng để an ủi hắn.
“Tống tiền bối à, ngươi lại muốn bẫy ta đấy à?”
Thiên Đế không trực tiếp đi vào thế giới hạch tâm.
“Không có chuyện đó đâu, phải có niềm tin cơ bản giữa người với người chứ.”
Tống Thư Hàng nói:
“Hơn nữa, từ khi hai chúng ta quen nhau thì chỉ có ta liên tục bị gài bẫy chứ ta đã bẫy ai bao giờ đâu? ‘Đạo’ của cô đang ở trong thế giới này, nên ta mới đưa cô vào, xem thử cô có thể lấy nó ra được không.”
“Thế giới này khiến ta cảm thấy rất gần gũi.”
Thiên Đế thong thả nói:
“Cứ như ta và nó có cùng một nguồn gốc vậy.”
Tống Thư Hàng nghe thế thì ngẩn ra.
Sau đó, hắn kiểm lại manh mối trong đầu một lượt.
Thế giới hạch tâm, thế giới Kim Liên, thế giới Tà Liên là cùng một bộ… Người chế tạo ra chúng là Thiên Đạo đời thứ ba – đại lão Rồng Đốm.
Thiên Đế thì lại là tác phẩm của Thiên Đạo quả cầu kim loại thể lỏng, nhưng quả cầu kim loại thể lỏng không chế tạo cô hoàn toàn từ con số không, nguyên liệu tạo ra cô bao gồm một phần nhỏ của ‘mảnh vỡ Quỷ Thần’.
Mảnh vỡ Quỷ Thần… chính là linh quỷ đầu tiên trong trời đất, cũng là một kiệt tác của đại lão Rồng Đốm.
Có cùng nguồn gốc.
Cơ bản thì đúng là như vậy.
“Qủa nhiên, hình như Tống tiền bối biết rất nhiều chuyện thì phải.”
Thiên Đế híp mắt nhìn Tống Thư Hàng.
“Cái gì cơ?”
Tống Thư Hàng đần mặt ra.
Đến cả mặt liệt cũng không cứu được hắn, vậy thì chỉ có thể dựa vào kỹ năng diễn kịch xuất sắc thôi! Mặt ngu cũng là lớp ngụy trang tuyệt vời nhất!
“Tống ~kỹ thuật diễn quá lố lăng~ Thư Hàng.”
Tạo Hóa Tiên Tử đánh giá.
Cố ý quá lại thành không có hiệu quả.
Thực ra Tống Thư Hàng rất có năng khiến diễn kịch, vai ‘Cao Thăng sư huynh’ mà hắn diễn lúc trước rất thành công, khiến người ta hận đến tận xương tủy.
Hắn có tiềm năng diễn thật đấy… nhưng tiềm năng này cần có một bạn diễn lão làng dẫn dắt ra.
“Đi thôi, vào trong đi nào.”
Cuối cùng Thiên Đế cũng hạ quyết định.
Cô cũng cảm thấy hứng thú với lá bài tẩy hộ mệnh của Tống Thư Hàng.
Tô thị A Thập Lục ôm tháp ba đầu của Tống Thư Hàng, Tạo Hóa, mỹ nhân rắn công đức đi vào thế giới hạch tâm trước một bước.
Sau đó Thiên Đế cũng theo vào.


Thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng sắp xếp vị trí đặt chân ở ‘điện Hàn Đông’ của Bắc Phương Đại Đế. Đại đế đã chuyển quyền khống chế tòa cung điện này cho hắn.
Sau khi xuất hiện, Thiên Đế nhìn tòa cung điện một lượt rồi nói:
“Điện Hàn Đông.”
Cung điện của tứ phương đại đế là một phần quan trọng của Thiên Đình viễn cổ.
Thật không ngờ điện Hàn Đông vẫn còn được bảo quản nguyên vẹn.
“Bắc Phương tiền bối đã tặng nó cho ta, nên đây là đồ của ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Thiên Đế: “…”
Đột nhiên cô không biết mình nên nói gì cho phải.
Một lúc lâu sau.
“Bắc Phương đạo hữu có khỏe không?”
Thiên Đế hỏi, khí chất trên người cô cũng có thay đổi rất lớn.
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng cảm nhận được vẻ ‘tang thương’ của thời gian từ cô, giọng nói của cô như truyền tới từ thời viễn cổ.
Lúc này đây, cô mới thật sự có dáng vẻ của ‘Thiên Đế’.
“Bắc Phương Đại Đế vừa sống lại cách đây không lâu.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Như vậy… cũng tốt.’
Thiên Đế đáp lại một câu khó hiểu:
“Đi thôi.”
Sau khi ra khỏi điện Hàn Đông cô lập tức nhìn thấy ‘Tâm Ma động’ ở cách đó không xa, ‘đạo’ ẩn chứa trong mảnh vỡ Thiên Đình này đã bị Thiên Đế thu hồi.
Bên cạnh Tâm Ma động là điện Công Đức.
Khỏi cần phải nói, đây là địa bàn trước đây của @#%× Tiên Tử… Bây giờ vị này vẫn còn đang kê đầu mình trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng, chơi xếp tháp đầu kia kìa.
“Đạo của ta đâu?”
Thiên Đế hỏi thẳng.
Tống Thư Hàng đáp:
“Đang ở trong tiểu thế giới của ta đấy.”
“Ở đâu? Cụ thể chút đi.”
Thiên Đế hỏi.
“Ở trong tiểu thế giới này, cả tiểu thế giới luôn.”
Tống Thư Hàng đáp.
‘Đạo’ trong mảnh vỡ Thiên Đình bị ‘thế giới hạch tâm’ liếm đi là sẽ lập tức dung nhập vào trong tiểu thế giới hạch tâm, nên nó cũng ở khắp mọi nơi.
Bây giờ phải xem Thiên Đế có thể thu hồi ‘đạo’ này hay không.
Thiên Đế: “…”
“Chắc không phải cô không cảm ứng được ‘đạo’ của mình đấy chứ?”
Bạch long tỷ tỷ hỏi với giọng hả hê.
‘Trường sinh chi đạo’ của Thiên Đế bị thế giới hạch tâm liếm đi đã khó tin lắm rồi, nếu như sau khi ‘đạo’ bị liếm đi, đến bản thân Thiên Đế cũng không cảm ứng được ‘đạo’ của mình thì đúng là thú vị.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Thiên Đế bèn ngồi xổm xuống, vươn tay ấn xuống đất.
Lực lượng của cô lập tức dung nhập vào thế giới hạch tâm.
Theo cử động của cô, mặt đất vốn rắn chắc lại hóa thành thể lỏng…
“Cảnh tượng này trông quen quá.”
Bạch long tỷ tỷ lẩm bẩm.
Mí mắt của Tống Thư Hàng co giật.
Có thể không quen mắt à?
Lúc trước khi Nho gia chuyển ‘mảnh vỡ Thiên Đình’ đến thế giới hạch tâm của hắn thì cũng xuất hiện cảnh tượng thế này… Mặt đất của thế giới hạch tâm hóa lỏng, sau đó cuốn lấy phần đáy của mảnh vỡ, bất giác liếm ‘đạo’ trong các mảnh vỡ đi.
Bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng quen mắt lần nữa… chắc thế giới hạch tâm không liếm luôn cả ‘Thiên Đế’ đấy chứ?
[Ngừng ngừng ngừng.]
Ý chí của Tống Thư Hàng vội vàng ra lệnh cho thế giới hạch tâm.
Lặng lẽ liếm đi ‘đạo’ trong mảnh vỡ Thiên Đình thì cũng thôi, dù sao mảnh vỡ thiên đình cũng không thể nhảy lên đánh hắn.
Nhưng Thiên Đế sống sờ sờ ra đó thì khác, nếu như vị này mà nhảy lên đánh thật thì sẽ chết người đó.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Ngay khi Tống Thư Hàng hạ lệnh cho ‘thế giới hạch tâm’ thì Thiên Đế đã nhảy lên.
Cô nhẹ nhàng tung người nhảy lên, đứng giữa không trung nhìn xuống Tống Thư Hàng:
“Quả nhiên ngươi muốn hãm hại ta, Tống - tiền - bối.”
“Ta không hại cô, ta bị oan, hãy nghe ta giải thích đi.”
Tống Thư Hàng liên tục kêu to.
“Nhiều lời vô ích.”
Trên đầu Thiên Đế ngưng tụ ra mũ Bình Thiên, đế bào pháp khí cũng hiện lên, cô vươn tay chỉ vào Tống Thư Hàng, một đốm sáng lóe lên trên đầu ngón tay của cô:
“Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có thời gian nói một câu để giải thích.”
“Ta…”
Tống Thư Hàng vừa mới mở miệng thì không nói tiếp được nữa.
Thế giới hạch tâm là tiểu thế giới của riêng hắn.
Nếu người khác phát động tấn công Tống Thư Hàng trong thế giới này thì các biện pháp phòng ngự của tiểu thế giới sẽ bị kích hoạt.
Một đóa hoa sen trong suốt chui từ dưới đất lên, đớp lấy Thiên Đế hệt như một đóa hoa ăn thịt người.
Ngay sau đó, vô số rễ cây vươn ra.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
“Ta thấy mình vẫn còn cứu được chứ nhỉ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Hết thuốc chữa rồi.”
Mỹ nhân rắn công đức:
“Chờ chết đi.”
Vũ Nhu Tử da đen:
“Cáo từ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận