Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1990: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta làm sao vậy?

Chương 1990: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta làm sao vậy?
“Bạch Long đạo hữu, cô làm gì thế?”
Sở các chủ nghiêm túc quở trách.
Cô lặng lẽ xõa bó tóc mình đã ngưng tụ ra… Nguy hiểm quá, nếu như không có Bạch Long đạo hữu thì người tung chiêu theo phản xạ có điều kiện lúc nãy sẽ là cô.
Hơn nữa cô định nhắm vào cổ, đảm bảo có thể cắt đầu của Tống Thư Hàng xuống.
Đây là phản xạ có điều kiện thành thật của cơ thể.
“Phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện thôi.”
Bạch long tỷ tỷ lắc lư móng vuốt liên hồi:
“Nó cũng giống như phản ứng đầu gối bật lên ấy.”
“Xin lỗi, ta không có đầu gối, không thể hiểu được.”
Sở các chủ nghiêm túc nói.
Bạch long tỷ tỷ cúi đầu nhìn xuống nước: “…”
Sở đạo hữu đang cà khịa đây mà, cô ấy trở thành chuyên gia đâm chọc từ bao giờ thế nhỉ?
Bây giờ cô ấy không có đầu gối nhưng chẳng lẽ trước kia cũng không có à? Cô ấy có phải xà tinh đâu chứ.
Hơn nữa cứ có cảm giác khi tranh cãi với cô thì Sở các chủ sẽ có vẻ chột dạ, cô ấy đang che giấu điều gì ư?
“Thư Hàng không sao chứ?”
Tô thị A Thập Lục lo lắng hỏi… hắn bay quá xa, hét quá thảm.
Trong khi họ nói chuyện thì Tống Thư Hàng đã trở lại.
Hắn dịch chuyển tức thời để trở về.
Trong thế giới hạch tâm, chỉ cần một suy nghĩ là hắn có thể xuất hiện ở bất cứ ngóc ngách nào.
Ở nơi này, hắn có mặt khắp mọi nơi.
“Làm gì thế, Bạch long tỷ tỷ cô làm gì thế hả!”
Rốn của Tống Thư Hàng phát ra những lời lên án nặng nề nhất với Bạch long tỷ tỷ.
Tô thị A Thập Lục cúi đầu nhìn rốn của Tống Thư Hàng.
Thân thể bằng gỗ này lấy đầu ngực làm mắt, rốn làm miệng.
Tiếng kêu vừa rồi phát ra từ rốn… hơn nữa giọng nói đó chính là giọng của Tống Thư Hàng, đúng là thú vị thật.
“Ơ? Sao lại dùng rốn để nói chuyện thế này?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
“He he, ta còn có thể nói chuyện bằng hai giọng cơ.”
Tống Thư Hàng đắc ý nói, giọng của hắn vang lên theo kiểu ‘hai tầng âm’.
Đó là do miệng ở phía trên và miệng ở phía dưới của hắn nói đồng thanh.
“Nó và đôi tai hai giọng của Diệt Phượng tiền bối tuy khác nhau nhưng hiệu quả lại tương đồng.”
Tô thị A Thập Lục cười nói, nhìn Tống Thư Hàng vẫn tung tăng thế này tức là hắn không sao cả, cô cũng yên tâm phần nào.
“Không chỉ như thế, bốn con mắt cũng có chế độ thị giác rất thú vị.”
Tống Thư Hàng chỉ hai con mắt híp trên ngực của mình:
“Hơn nữa khi nãy ta đã thử rồi… chúng cũng có thể sử dụng bí pháp thuật giám định cường giả của Thánh Nhân Nho gia. Đúng là khó lòng phòng bị. Đáng tiếc chỉ có thể phát ra thuật giám định cường giả cấp Chân Quân lục phẩm, không thể lắp con mắt Thánh Nhân vào đó được nên uy lực yếu đi một chút.”
Truyền thống tốt đẹp của ‘nhóm Cửu Châu số 1’ là nhảy chủ đề siêu nhanh, một giây trước hắn còn đang lên án Bạch long tỷ tỷ, một giây sau không biết chủ đề đã bay tới chỗ nào luôn rồi.
“Mau thu lại suy nghĩ nguy hiểm của ngươi đi, Tạo Hóa Tiên Tử tuyệt đối sẽ không cho ngươi sỉ nhục con mắt Thánh Nhân như thế đâu.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhắc nhở.
Lắp con mắt Thánh Nhân vào mắt ngực đúng là một suy nghĩ to gan lớn mật.
Hơn nữa, đó là một hành động vô cùng đáng sợ.
Trước kia mọi người chỉ đề phòng ‘hai mắt’ của Bá Tống Huyền Thánh… Các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều biết, khi hai mắt của Bá Tống sáng lên chính là lúc đau đớn giáng xuống.
Bây giờ, khi mắt ngực của Bá Tống Huyền Thánh sáng lên thì tai nạn đáng sợ hơn sẽ vô tình đổ xuống… Điều đó tức là mọi người còn phải đề phòng mắt ngực của hắn nữa!
Đề phòng mắt của Bá Tống Huyền Thánh đã khó lắm rồi, cộng thêm đầu ngực ẩn nữa thì phải phòng thế nào đây?
Thật đúng là không để lại đường sống cho kẻ địch mà.
Tạo Hóa Tiên Tử nghe thấy có người gọi cô thì lập tức chui ra, hát lên:
“Tống ~ đồ đần ~ mắt ~”
Sau đó, cô vươn tay cầm lấy con mắt của lão sư mình, thử nhét vào ngực Tống Thư Hàng.
“Đừng nhét, tiên tử đừng nhét mà.”
Tống Thư Hàng vội kêu lên.
Đây chỉ là lấy đầu ngực làm mắt, cấu tạo của nó khác với con mắt thật sự. Mắt ngực này không thể móc ra, vì thế con mắt Thánh Nhân cũng không lắp vào được.
“Nếu như ta mà là Thánh Nhân Nho gia thì ta sẽ chọn bị mù.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối cảm thán.
Tô thị A Thập Lục che miệng bật cười.
Tống Thư Hàng giơ tay ra nắm lấy Tạo Hóa Tiên Tử, treo cô ra sau lưng, chấm dứt việc thử nghiệm nhét con mắt Thánh Nhân vào ngực hắn của cô.
Sau đó hắn ngồi xuống bên bờ suối nguồn sự sống, bốn mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào Bạch long tỷ tỷ.
“Tại sao lúc nãy Bạch long tỷ tỷ lại đánh ta chứ?”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, khí thế cực mạnh.
“Ta không cố ý đâu.”
Bạch long tỷ tỷ chột dạ đáp.
Sở các chủ đứng bên cạnh huỵch toẹt ra:
“Là vì Tống đầu gỗ.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật:
“Lại là hắn?”
Trước kia hắn cũng từng bị rất nhiều đại lão đánh vì Tống đầu gỗ.
“Đúng rồi! Bạch long tỷ tỷ, trước đây cô cùng từng đánh ta vì Tống đầu gỗ.”
Trong đầu của Tống Thư Hàng đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, đó là ký ức ở trên hòn đảo thần bí.
Trên hòn đảo thần bí có một ngôi mộ dưới lòng đất, bên trong có quan tài thủy tinh, trong quan tài an táng một con tiểu bạch long. Ý thức của Tống Thư Hàng từng kết nối với con tiểu bạch long đó, nhưng lại bị một cái móng vuốt của nó đánh thẳng vào mặt.
Khi đó hắn bị đánh cho ngu người luôn.
“Không thể nào, làm gì có chuyện ấy được!”
Bạch long tỷ tỷ liên tục phủ nhận, nhưng ngữ khí lại hơi chột dạ.
“Quả nhiên Bạch long tỷ tỷ thích Tống đầu gỗ.”
Tống Thư Hàng ngồi xuống một cách hào sảng, hai miệng cùng phát ra tiếng, một cái miệng nói chuyện, cái miệng còn lại thì lồng BGM cho câu thoại của mình.
Để ta nói thẳng tuột ra nào!
Bạch long tỷ tỷ thở dài:
“Ta chỉ là tỷ tỷ của hắn thôi.”
“Vậy cô cứ an phận mà làm tỷ tỷ đi.”
Sở các chủ bình tĩnh nói:
“Ta muốn trở thành người của Tống đầu gỗ, tuy rằng nếu xét về tuổi tác thì có thể ta còn là tiền bối của cô, nhưng ta gọi cô là tỷ tỷ cũng được.”
Hai vị Trường Sinh Giả nhìn nhau, khí thế khủng bổ bắt đầu dấy lên.
Tống Thư Hàng vươn tay triệu hoán một cái bàn tới, khí thế ngồi xuống, hai tay bắt chéo chống dưới cằm.
Hắn thích xem những cảnh thế này.
Bạch long tỷ tỷ, Sở các chủ, ‘Bạch Cốt Tiên Tử’ – người sáng lập ra tổ chức ‘Yêu quái toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà’ và cả Trình Lâm Tiên Tử nữa, người nào cũng có quan hệ dây dưa không thể cắt đứt với Tống đầu gỗ.
Đáng tiếc, đến tận bây giờ tên Tống đầu gỗ kia cũng chưa từng xuất hiện.
Hai vị Trường Sinh Giả tiên tử nhìn nhau hồi lâu, máu nóng của Bạch long tỷ tỷ sôi lên.
Mỗi khi cô nổi điên thì tất cả những người họ Tống bên cạnh đều bị tẩn cho một trận.
Vì thế, cô xoay người tóm Tống Thư Hàng lên, một vuốt đánh hắn bay xa.
Tống Thư Hàng bay lên trời với vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta làm sao thế? Tại sao ta lại bay trên trời? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có tiếng kêu thảm thiết phát ra từ lưng của hắn:
“A a a a ~”
Là Tạo Hóa Tiên Tử bị treo trên lưng Tống Thư Hàng kịp thời lồng tiếng cho hắn.
Trên chuôi kiếm của Xích Tiêu Kiếm tiền bối hóa ra một bàn tay, vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Khả năng nghiêm túc tìm đường chết của tên này khiến nó cảm thấy giật mình.


Lần này sau khi bị đập bay thì Tống Thư Hàng không trở về ngay nữa.
Hắn bị đánh bay đến chỗ đống bộ phận cơ thể của ‘Vân Tước Tử Tiên Tử’.
Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tống Thư Hàng vẫy tay, một mẩu xương hiện lên trong lòng bàn tay hắn.
Khúc xương bất hủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận