Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1997: Chết Não?

Chương 1997: Chết Não?
Ý thức của Tống Thư Hàng vội nhìn con bạch mã kia.
Giống, rất giống con bạch mã do vị thiếu niên áo xanh dắt bạch mã trong trong thực tại ảo của Bạch tiền bối dắt theo.
Nhịp điệu của tiếng lục lạc này làm Tống Thư Hàng chợt nhớ đến hồi ức bản thân bị thiếu niên áo xanh dắt bạch mã hành hạ thảm thiết lúc trước.
“Khà khà!” Tống Thư Hàng đột nhiên cười đắc ý: “Có giỏi chúng ta về lại trong thực tại ảo của Bạch tiền bối đi, lần này ta nhất định hành chết ngươi!”
Lúc trước hắn chỉ là tay mơ mới bước vào tu chân giới, bị thiếu niên áo xanh dắt bạch mã ngược đãi đủ kiểu hết lần này đến lần khác. Nào là quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp, thương pháp, côn pháp, thậm chí là chùy pháp. Đủ loại kỹ năng, đủ loại vũ khí thay phiên ra trận... Giữa chừng còn không cho nghỉ ngơi, hành hạ làm hắn chịu thương tích khắp người.
Nhưng bây giờ hắn đã là Bá Tống Huyền Thánh (rởm), Bá Tống Chân Quân (thật).
Nếu có cơ hội tiến vào thực tại ảo của Bạch tiền bối, lúc đó sẽ đến lượt hắn đổi khách thành chủ, nhét hành cho thiếu niên áo xanh dắt bạch mã đến mức phải kêu cha gọi mẹ.
Nghĩ thôi đã thấy rạo rực rồi.
Lần này nếu còn sống trở về, ta sẽ nhờ Bạch tiền bối kéo ta vào thực tại ảo, không né tránh nữa, đại chiến một trận quang minh chính đại với hắn.
Lúc bạch mã bước đi nhịp nhàng ngang qua thì nó đột nhiên xoay đầu lại nhìn hũ tro cốt của Thánh Nhân.
Tống Thư Hàng: “...”
Nhưng sau đó bạch mã cũng không làm gì cả.
Nó tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng biến mất tăm.
Hũ tro cốt của Thánh Nhân lại bắt đầu hành trình phiêu lưu vô định.
Lần này ý thức của Tống Thư Hàng không gặp sự vật gì khác.
Không biết đã đi bao lâu rồi.
...
“Khi nào ta mới đi ra ngoài được đây?” Ý thức của Tống Thư Hàng thắc mắc.
Hắn cũng không biết nên hỏi ai nhưng do nhàm chán quá, hắn chỉ có thể nói ra nghi hoặc của bản thân.
Hũ tro cốt không có khí linh, chắc chắn không thể trò chuyện với hắn.
Về mặt lý thuyết, khúc xương bất hủ có thể hồi sinh Vân Tước Tử tiền bối... Nhưng không biết tại sao lần này khúc xương bất hủ chỉ im lặng, không có hành động gì. Chẳng lẽ do trước đó hồi sinh Vân Tước Tử tiền bối đã tiêu hao quá lớn nên cần thời gian CD khôi phục chăng?
“Có ai giải đáp vấn đề của ta không?” Ý thức của Tống Thư Hàng lại nói ra nghi hoặc của bản thân.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tống Thư Hàng bình tĩnh suy nghĩ.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng cực kỳ tồi tệ.
Trước đó Tạo Hóa Tiên Tử đã an ủi hắn, nói là sau khi con mắt Thánh Nhân Nho gia thực hiện xong phương án hai sẽ để lại sức mạnh bảo vệ hắn, cũng như đưa hắn đi.
Nhưng vấn đề là thân thể và đầu của hắn đã tách ra, thậm chí là hai cá thể bất đồng.
Lẽ nào sức mạnh của Thánh Nhân chỉ bảo vệ thân thể bằng gỗ của hắn... còn đầu của hắn thì toi đời ư?
Tiếp đó dưới sự kết hợp từ sức mạnh huyết tế của đại lão quả cầu béo + sức mạnh Thánh Nhân còn sót lại + trùng hợp, sau khi chết não, hắn không kích hoạt Long Phù Chuyển Sinh mà bị đưa vào trong hũ tro cốt của Thánh Nhân?
Tống Thư Hàng càng nghĩ thì trong lòng lại càng lạnh.
Bởi vì tính chính xác của khả năng này... cực lớn.
“Nếu thật là như thế, lẽ nào ta phải ở trong hũ tro cốt của Thánh Nhân cả đời ư?” Ý thức của Tống Thư Hàng tuyệt vọng vô cùng.
Ý thức của hắn lại “nhìn” khúc xương bất hủ của Vân Tước Tử ở bên cạnh.
Khoan đã...
Chắc Thánh Nhân đâu thể nào nhốt khúc xương bất hủ của Vân Tước Tử mãi được nhỉ?
Nói vậy là chờ tai ương bên ngoài qua đi, nói thế nào Vân Tước Tử cũng phải sống lại đúng không?
Có lẽ đến lúc đó hũ tro cốt của Thánh Nhân sẽ âm thầm đi đến hiện thế, thả khúc xương bất hủ ra để nó hồi sinh Vân Tước Tử?
“Vậy nên ta không cần phải sợ.” Tống Thư Hàng tự an ủi mình.
Hũ tro cốt tiếp tục bay lượn trong không gian.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng lại gặp được bạch mã năm lần, gặp được con mắt to kia hai lần.
Không biết là do thế giới này vốn rất nhỏ nên đi dạo một chút sẽ gặp lại? Hay là do có duyên thật sự?
Lúc Tống Thư Hàng gặp bạch mã lần thứ sáu, cuối cùng ngoại giới cũng có biến hóa.
Lần này hắn thấy được một tấm lưới công đức lớn.
Lưới lớn cũng chỉ lướt qua rồi biến mất.
“Rốt cuộc cũng thấy được thứ mới mẽ.” Ý thức của Tống Thư Hàng trầm tư.
Con mắt to.
Lưới công đức.
Bạch mã.
Những manh mối này quá rõ ràng.
Dù bây giờ đầu hắn không có ở đây, thậm chí rất có thể đã chết não, chỉ còn lại ý thức nhưng dùng ý thức, hắn cũng có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa không gian này và Thiên Đạo.
Bất kể con mắt to, lưới công đức hay bạch mã đều có mối liên hệ chặt chẽ với Thiên Đạo.
“Nhưng nếu không gian này có liên quan đến Thiên Đạo, vậy hũ tro cốt của Thánh Nhân vào đây bằng cách nào chứ?” Tống Thư Hàng lại nghĩ ra một vấn đề.
Thánh Nhân lại chưa chứng đạo bất hủ.
Mặc dù hắn rất mạnh, từ lúc sinh ra đến khoảnh khắc cuối cùng vẫn cực mạnh nhưng chưa chứng đạo bất hủ lại mạnh đến mức có thể tiến vào không gian có liên quan đến Thiên Đạo, có phải là mạnh quá mức rồi không?
Lúc người ta suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua rất nhanh.
Rốt cuộc...
Khúc xương bất hủ bên cạnh Tống Thư Hàng cũng có động tĩnh.
Nó bắt đầu chấn động khe khẽ.
Nếu bây giờ Tống Thư Hàng có thân thể, có tay hoặc tóc thì nhất định không ngại massage toàn thân cho nó để nó khôi phục nhanh hơn một chút.
Khúc xương bất hủ chấn động theo nhịp, trung bình cứ một giây chấn động một lần, chấn động mãi đến một trăm lần. Đây là số liệu mà ý thức của Tống Thư Hàng thống kê ra được trong lúc quá nhàm chán.
Sau một trăm lần, khúc xương bất hủ phát ra một tiếng “bịch”, sinh ra một viên tiểu cốt châu.
Tống Thư Hàng đần mặt ngơ ngác.
Khúc xương bất hủ sinh con á?
Ánh nhìn mang thai xịn ư?
Tiểu cốt châu lăn lăn lăn~ lăn đến bên cạnh ý thức của Tống Thư Hàng.
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt động.
Lẽ nào muốn ta bám lên thân tiểu cốt châu?
Ý thức của hắn chủ động dựa gần vào tiểu cốt châu.
Nhưng không đợi ý thức của hắn đến gần thì tiểu cốt châu đã đột nhiên biến mất.
Tống Thư Hàng: “???”
Ý thức của hắn không thắng lại được, đụng trúng khúc xương bất hủ.
Sau đó xuyên qua khúc xương bất hủ, ý thức của hắn “nhìn” thấy một hình ảnh.
Tại một nơi nào đó ở hiện thế, tiểu cốt châu bỗng dưng xuất hiện.
Giữa tiểu cốt châu và khúc xương bất hủ có mối liên hệ sức mạnh từ xa. Thật ra tiểu cốt châu không phải con do khúc xương bất hủ sinh ra mà là hình chiếu của khúc xương bất hủ.
Thứ này tương tự như “xương nhái” do đại lão quả cầu béo chế ra nhưng xương giả của đại lão quả cầu béo là theo hình thức pin sạc, còn tiểu cốt châu thì lúc nào cũng kết nối với khúc xương bất hủ bản thể.
Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng biết tro cốt của Thánh Nhân và tro cốt của Vân Tước Tử đi đâu, tro cốt của hai người đã biến thành viên tiểu cốt châu này.
Dùng tiểu cốt châu làm hạch tâm, sức mạnh hồi sinh của khúc xương bất hủ kích hoạt.
Một Vân Tước Tử hoàn toàn mới được sinh ra như thế.
Có thể nói đây là một tầng bảo hiểm mà Thánh Nhân làm cho Vân Tước Tử.
Có cốt châu rồi, Vân Tước Tử muốn làm gì cũng được, có thể đi làm chuyện cô muốn làm mà không phải lo khúc xương bất hủ bị người khác cướp đi.
“Vậy là Vân Tước Tử tiền bối cứ thế mà đi ra ngoài ư?” Ý thức của Tống Thư Hàng nhìn nắp hũ tro cốt: “Còn ta thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận