Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 230: Tào thí chủ, có người tìm ngươi này.

Chương 230: Tào thí chủ, có người tìm ngươi này.
Ca tiểu phẫu của tiểu hòa thượng được tiến hành rất thuận lợi, bệnh trĩ của nó thực ra không nặng như nó tưởng.
Bác sĩ chỉ tiêm vào hoa cúc nhỏ của nó hai mũi, sau đó nhét một thiết bị trị liệu vào trong, bật lên, thế là thiết bị bắt đầu làm việc.
Chưa đến 20 phút đã xong.
Thậm chí còn không cần phải dùng đến phương pháp trị liệu vi sang.
Không động dao, không chảy máu, 20 phút sau búi trĩ của tiểu hòa thượng đã teo lại kha khá. Có điều bấy giờ nó vẫn duy trì tư thế tách hai chân ra chờ dược hiệu tan đi.
“Được rồi, mai nhóc lại đến để bác tiêm trị liệu thêm lần nữa nhé. Ba ngày sau là bệnh trĩ của nhóc khỏi hẳn rồi.”
Bác sĩ là một dì hiền lành, khi nhìn thấy tiểu hòa thượng ú na ú nần thì trào dâng tình yêu của mẹ.
“Ơ, ba lần cơ à?”
Tiểu hòa thượng giật mình ngây ra, một lúc lâu sau mới cẩn thận hỏi:
“Ta hỏi một chút được không? Chữa bệnh tốn bao nhiêu tiền thế?”
Dì bác sĩ nheo mắt cười nói:
“Một lần 400, ba lần là 1200 thôi.”
“Ủa?”
Tiểu hòa thượng thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt toát lên vẻ vui mừng. Giá này còn rẻ hơn nó dự tính nhiều.
Dì bác sĩ cởi găng tay y tế ra, véo nhẹ lên mặt tiểu hòa thượng:
“Con cứ giữ tư thế này, đừng động đậy, năm phút nữa là con xuống được rồi nhé.”
“Cảm ơn nữ thí chủ!”
Tiểu hòa thượng chắp tay, nghiêm túc nói.
“Hì!”
Dì bác sĩ bị chọc cười, búng chym nhỏ của tiểu hòa thượng một cái rồi vui vẻ đi chữa bệnh cho một bệnh nhân khác.
5 phút sau, tiểu hòa thượng đi ra khỏi phòng trị trĩ, thò tay sờ sờ bé hoa cúc cách một lớp quần. Ồ ~ thật sự là tốt hơn nhiều đó, không còn đau nữa rồi.
Chỉ cần không còn phiền não bởi vụ trĩ sang này, thì cho dù sư phụ có nhét nó vào chỗ bế quan thế nào nó cũng không sợ!


Chưa đi được mấy bước thì tiểu hòa thượng đã thấy hộ sĩ dẫn ba chú công an tiến về phía mình.
“Thằng bé vẫn còn đây.”
Hộ sĩ chỉ vào tiểu hòa thượng:
“Chính là bé này đây, rất có thể nó là trẻ con bị lừa bán đấy.”
Ba chú công an dừng chân, cúi đầu nhìn xuống nhóc.
Tiểu hòa thượng chớp mắt, chắp tay làm lễ với hộ sĩ và ba chú công an nọ:
“Chào các vị thí chủ, các vị đang tìm tiểu hòa thượng sao?”
“Chào tiểu sư phụ.”
Một công an lớn tuổi bước tới bên cạnh Quả Quả rồi ngồi xổm xuống. Ông cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình trở nên hiền hòa để không làm cho cậu bé sợ:
“Tiểu sư phụ từng nói mình bị một chú mua với giá 4000 tệ à?”
“Vâng, đúng thế.”
Tiểu hòa thượng gật đầu khẳng định.
Công an lớn tuổi hỏi tiếp:
“Vậy cháu có biết chú kia tên là gì, bây giờ đang ở đâu không?”
“Vị thí chủ kia họ Tào, tên là Đức Liên. Trước khi ta vào trong phòng phẫu thuật thì hắn nói hắn thèm thuốc lá, nên đã đi ra ngoài hút mấy điếu rồi.”
Tiểu hòa thượng đáp rõ ràng mạch lạc.
“Tào Đức Liên? Các cậu có ấn tượng gì với cái tên này không?”
Công an lớn tuổi hỏi hai người còn lại.
Người bên trái lắc đầu.
Công an bên phải thì lấy ra một thứ giống như điện thoại di động rồi tìm tòi một hồi. Trong thiết bị ấy lưu trữ hồ sơ tội phạm của cục công an, đặc biệt là những tội phạm đang lẩn trốn bị truy nã thì hồ sơ lại càng chi tiết hơn.
Thế nhưng cái tên Tào Đức Liên này không có trong danh sách hồ sơ điện tử đó.
“Đội trưởng, không tìm thấy tin tức gì liên quan tới Tào Đức Liên.”
Công an bên phải cuối cùng cũng lắc đầu.
“Tiểu sư phụ à, cháu có biết người tên Tào Đức Liên kia đang làm gì không? Bây giờ cháu có thể tìm hắn ta được không?”
Công an lớn tuổi lại nhìn sang tiểu hòa thượng rồi hỏi.
“Biết chứ, hắn là kẻ buôn người.”
Tiểu hòa thượng thật thà đáp.
“Cháu chắc chứ? Tiểu sư phụ à, việc này không đùa được đâu nhé.”
Công an lớn tuổi hỏi xác nhận.
“Đương nhiên là chắc rồi. Ta phải tìm qua rất nhiều con đường mới ra hắn. Ở khu Giang Nam hắn là kẻ buôn người có tiếng đấy.”
Tiểu hòa thượng cảm thán:
“Sau đó hắn bỏ ra 4000 tệ để mua ta!”
“Tiểu sư phụ à, bây giờ cháu có tìm được Tào Đức Liên không?”
Công an lớn tuổi trầm giọng hỏi. Đứa bé này còn quá nhỏ, phải gặp trực tiếp mới có thể xác định được đối phương có phải là kẻ buôn người thật hay không.
“Ừm, nếu không có vấn đề gì thì hẳn là hắn vẫn đang ở cửa chính của bệnh viện ấy.”
Tiểu hòa thượng gật đầu:
“Các người đi theo ta, mà đúng rồi, các vị thí chủ tìm Tào thí chủ có việc gì à?”
“Tìm hắn để hỏi mấy vấn đề nhỏ thôi.”
Công an lớn tuổi giật giật khóe miệng, rồi đáp.
Các chú công an cứ cảm thấy bạn hòa thượng nhỏ tuổi này sai sai làm sao ấy. Chỗ nào cũng sai sai!


Lúc này, trên đỉnh đầu bọn họ, Đậu Đậu thu nhỏ chỉ bằng nắm đấm đang dùng phép ẩn thân để không ai thấy được mình.
Chỉ cần Đậu Đậu cố ý che giấu thì với thực lực của Quả Quả bây giờ, nhóc không thể nào phát hiện ra nó được.
“Chuyện ngày càng thú vị rồi đây, đưa công an đi gặp tên Tào Đức Liên kia à? Sao ta thấy vụ gặp gỡ này vui thế nhỉ?”
Đậu Đậu lẩm bẩm.
Vừa hay nó đang suy nghĩ phải làm thế nào để tên Tào Đức Liên kia gặp xui xẻo một phen, đây đúng là một cơ hội tốt mà.
Thế là, Đậu Đậu ra tay.
Nó lặng lẽ bay đến bên cạnh ba chú công an rồi quét đuôi qua người họ, làm một thủ thuật che mắt.
Sau đó, ba công an đều biến mất.
Ba người họ có thể nhìn thấy nhau, tiểu hòa thượng cũng có thể nhìn thấy họ, thế nhưng trong mắt người qua đường thì chỉ có mỗi tiểu hòa thượng Quả Quả mà thôi.

Tào Đức Liên ngồi trên con xe cà tàng của mình chờ tiểu hòa thượng đi ra khỏi bệnh viện.
Vừa rồi hắn theo dõi cửa bệnh viện, không thấy có công an vào. Đương nhiên bệnh viện có nhiều cửa ra vào, cho nên cũng có thể công an đã đi vào từ một con đường khác.
Cho nên hắn nhất định phải cẩn thận, nếu thấy tiểu hòa thượng kia đi ra cùng những người khác hoặc có ai lén lút đi theo sau nó, thì hắn sẽ lái xe chuồn ngay!
“Tính giờ ra thì chắc một ca tiểu phẫu trĩ sang hẳn là phải kết thúc rồi nhỉ.”
Tào Đức Liên nhìn đồng hồ rồi thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc đó thì hắn trông thấy tiểu hòa thượng đi ra.
Cái đầu trọc của nhóc rất nổi bật trong bóng đêm, chỉ cần đèn đường chiếu vào là sẽ phản xạ ra ánh sáng lấp lóe.
Tào Đức Liên không lên tiếng ngay mà vẫn trốn ở trong xe, dùng đôi mắt lươn tí hí nhìn phía sau và xung quanh tiểu hòa thượng.
Tốt lắm, chẳng có ai cả.
Xem ra cô hộ sĩ kia không báo công an, mình lo lắng quá thừa rồi. Thế nhưng cẩn thận sống lâu, hắn cứ nên cẩn thận thì hơn.
Sau khi xác định tiểu hòa thượng chỉ có một mình, Tào Đức Liên bèn bóp còi xe, ý bảo mình đang ở ngay đây.
“Tìm được rồi!”
Tiểu hòa thượng quả nhiên đã chú ý đến hắn. Nó vừa cười vừa vẫy tay, vừa chạy lon ton về phía hắn.
Sau đó, nhóc mở cửa xe ra.
“Tào thí chủ, quả nhiên ngươi vẫn chờ ở cửa bệnh viện.”
Tiểu hòa thượng cười nói.
“Haha, chờ cháu cả buổi trời rồi đấy.”
Tào Đức Liên dụi tắt tàn thuốc:
“Phẫu thuật xong rồi chứ? Xong rồi thì mình về thôi.”
“Ừm, xong rồi. Nhưng mà ngày mai và ngày mốt còn phải đến nữa, trị liệu liên tục ba ngày mới dứt được trĩ sang.”
Tiểu hòa thượng cười nói.
Tào Đức Liên cứng đờ cả người. Má nó, thế này là đang ép hắn phải bán nhóc con này ngay trong đêm đấy à?
“À đúng rồi, Tào thí chủ, ba vị thí chủ đằng sau ta nói muốn tìm ngươi.”
Tiểu hòa thượng nói đoạn bèn chỉ chỉ ra ba chú công an sau lưng mình.
“Ai cơ?”
Tào Đức Liên nảy lòng cảnh giác. Hắn nhìn chằm chằm sau lưng tiểu hòa thượng, làm gì có ai?
“Ba vị thí chủ này này, họ đứng ngay sau lưng ta đó.”
Tiểu hòa thượng chỉ vào vị trí ba công an đang đứng.
Tào Đức Liên sợ run người, gặp ma à? Hắn có thấy bóng người nào ở đó đâu cơ chứ!
Đậu Đậu đang đậu trên nóc xe cười đau cả bụng.
Nó vươn móng vuốt chụp khẽ một cái, một chùm chìa khóa đã bị nó nắm trong vuốt từ lúc nào. Đó chính là chìa khóa xe của Tào Đức Liên.
Tiếp đó, Đậu Đậu khẽ đảo cái đuôi, thủ thuật che mắt trên người mấy cánh sát bị xóa bỏ.
Trong mắt Tào Đức Liên, ba vị công an lù lù xuất hiện chẳng khác nào từ trên trời rơi xuống.
Đái ra quần!
Đái ra quần thật mà!
“Công an!”
Tào Đức Liên hét lên một tiếng rồi lập tức quay người vồ lấy chìa khóa xe, chuẩn bị nổ máy chạy trốn.
Ai ngờ khi hắn sờ đến thì chẳng biết chìa khóa xe mình đã biến mất tiêu từ bao giờ…
Ba chú công an cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Rõ ràng cả ba người đã đứng trước mặt Tào Đức Liên cả buổi trời, thế mà đối phương hoàn toàn không nhìn thấy cứ như bị cận nặng, thế rồi đột nhiên lại hét toáng lên như gặp ma.
Có điều, nhìn phản ứng của Tào Đức Liên khi thấy ba người bọn họ thì chắc chắn là tay chân hắn chẳng sạch sẽ gì.
Ban ngày không làm chuyện đuối lý, đêm nghe gõ cửa lòng không kinh! Nếu đã sợ thế này thì chắc chắn là có tật giật mình,
Công an lớn tuổi quát lên:
“Tên buôn người Tào Đức Liên, anh đã bị bắt! Mau đi theo chúng tôi một chuyến!”
Tào Đức Liên qua cơn kinh hãi ban đầu thì trấn tĩnh lại rất nhanh. Vò mẻ không sợ nứt, hắn đánh liều nói:
“Đồng chí công an ơi, có phải anh nhìn nhầm người rồi không? Tào Đức Liên tôi là người lương thiện, làm sao mà thành buôn người được chứ? Không có chứng cứ thì không được tùy tiện nói xấu người tốt được đâu!”
Khi nói tới câu này, Tào Đức Liên không thể không thả cho sự nhanh trí của mình 32 cái like!
Hắn không có tiền án tiền sự, khi vào cục công an, chỉ cần hắn thà chết không nhận tội thì công an làm gì được hắn nào?
Đúng lúc ấy thì tiểu hòa thượng đứng một bên lại nghi hoặc nói:
“Ơ kìa, Tào thí chủ chẳng phải là buôn người sao? Không đúng mà, rõ ràng là ngươi mua ta mà?”
“Nói đùa thôi, đó là chú nói đùa với cháu thôi!”
Tào Đức Liên nói đến là nghiêm túc.
“Nhưng mà ngươi đưa ta từ khu Giang Nam tới tận thành phố Văn Châu lận.”
Tiểu hòa thượng Quả Quả lại chêm vào.
“…”
Tào Đức Liên cứng lưỡi.
Đồng thời, đại não của hắn hoạt động hết công suất, hòng mau chóng nghĩ ra một lời giải thích đích đáng. Không nghĩ ra là ăn cớt bây giờ!
“Còn nữa, trước khi ngươi mua ta thì ta đã tìm được rất nhiều tư liệu của ngươi rồi nhé. Ví dụ như, từ trong tay của một người tên là ‘Tam Đao Lưu’, ta có được rất nhiều tư liệu của những đứa bé đã bị ngươi bán đi đấy.”
Tiểu hòa thượng nói xong thì lấy trong áo ra một chồng vật chứng dày cộp.
“Đừng có coi thường tiểu hòa thượng ta đây. Nếu không xác định được ngươi là kẻ buôn người thì sao ta lại chạy tới cho ngươi mua được chứ!”
Tiểu hòa thượng kiêu ngạo nói…
Biểu cảm của của cả Tào Đức Liên và ba vị công an đều biến thành icon NGU NGƯỜI to đùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận