Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2003: Nếu Cảm Thấy Mạo Muội Thì Ngươi Hãy Vẫy Tay

Chương 2003: Nếu Cảm Thấy Mạo Muội Thì Ngươi Hãy Vẫy Tay
Kim thân của bốn trong mười ba Kiếp Tiên Nho gia được hạ táng xong xuôi.
Hằng Hỏa Chân Quân và mấy vị gia trưởng của Nho gia đi về phía Tống Thư Hàng.
“Tống tiểu… Bá Tống đạo hữu, ngươi gặp chuyện gì thế này?” Nhìn Tống Thư Hàng, Hằng Hỏa Chân Quân hỏi với vẻ hơi lo lắng.
Lúc này, trên người Tống Thư Hàng thi thoảng lại có lá cây mọc ra và hoa tươi nở rộ, trông rặt mùi shoujo manga.
Tiểu hữu chuyển sang tu luyện thuật Druid của phương Tây từ hồi nào thế?
“Không sao, ta ổn lắm, chỉ bị mất thân thể và để lại cái sẹo to bằng miệng bát thôi. Một thời gian ngắn nữa ta tu luyện lại thân thể thì lại là hảo hán ngay ấy mà.” Tống Thư Hàng vỗ ngực nói: “Bây giờ Hằng Hỏa tiền bối có thể gọi ta là “kị sĩ mất thân” Bá Tống.”
Kị sĩ mất thân là cái quái gì? Hằng Hỏa Chân Quân thộn mặt gật đầu, lại nhìn sang Bạch Thánh Quân, cười nói: “Đã lâu không gặp, Bạch đạo hữu. Mà… hình như hôm nay trông ngươi có chỗ nào đặc biệt thì phải. Chân thân à?”
Tuy trước giờ Bạch đạo hữu vẫn luôn đặc biệt, nhưng khí chất của hắn hôm nay lại quái lạ hơn hẳn ngày thường, có điều nhìn mãi vẫn chẳng biết là lạ ở đâu.
“Ừm, vì bây giờ ta chỉ có nửa người trên là chân thân, cho nên các ngươi mới cảm thấy quái lạ.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng bật cười, mồm nhanh hơn não buột thốt lên: “Bây giờ Bạch tiền bối thành kỵ sĩ mất chân rồi.”
Tống Thư Hàng vừa nói khỏi mồm thì thấy cái chân trên thân thể bằng gỗ của mình hẫng một cái, cạp đất sấp mặt trên đường bằng, đập xuống nền thế giới Kim Liên cứng rắn, má đau rát.
Hằng Hỏa Chân Quân lại thộn mặt nhìn sang Tô Thị A Thập Lục: “A Thập Lục, cô không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm đi Hằng Hỏa tiền bối, ta không sao cả.” Tô Thị A Thập Lục bình tĩnh đáp.
Cuối cùng cũng có một người bình thường. Hằng Hỏa Chân Quân thở phào nhẹ nhõm.
Quy tiền bối nhìn Hằng Hỏa Chân Quân, tiến hành dùng tâm lý học phỏng đoán qua nét mặt, ngôn ngữ và hành động, mau chóng đoán ra hắn đang nghĩ gì.
[Hằng Hỏa tiểu đạo hữu, ngươi quá ngây thơ rồi.] Quy tiền bối nở một nụ cười thần bí và quỷ quyệt trên cái mặt rùa.
A Thập Lục không phải là người bình thường nhất đâu. Cô nàng đang trải qua thí luyện đặc biệt của Thiên Hà Tô thị, cứ một thời gian lại gặp một Tô Thị A Thập Lục khác, sau đó hai bên lao vào choảng nhau một trận ra trò.
Một ngày nào đó, số lượng “A Thập Lục” yên giấc ngàn thu trong không gian đặc biệt của Tô Thị A Thập Lục sẽ sánh kịp núi bộ phận thân thể của Vân Tước Tử cũng nên?
Không biết trong tương lai, những “A Thập Lục” bị thu hồi kia có biến thành phân thân đặc biệt hay không?
Hàng ngàn hàng vạn A Thập Lục bước ra cùng một lúc… nghĩ thôi đã thấy hay ho rồi.
Chẳng biết lúc ấy Tống Thư Hàng tiểu hữu sẽ ứng phó thế nào đây?
“Làm người ta chờ mong quá đi mất.” Quy tiền bối lẩm bẩm.

Lúc này, mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử hiện ra, nâng Tống Thư Hàng từ dưới đất dậy.
Hằng Hỏa Chân Quân chân thành nói: “Bá Tống đạo hữu, nếu có gì cần Nho gia hỗ trợ thì xin cứ nói.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, nhìn Hằng Hỏa Chân Quân mà bảo: “Hằng Hỏa tiền bối, giữa chúng ta đâu cần phải khách sáo thế.”
Khi đang nói, sau lưng hắn bung nở một đóa hoa to tướng, trông y hệt như dùng app photoshop rẻ tiền của điện thoại thêm vào.
Hình ảnh đẹp đến mức khiến lòng người nát bét.
Hằng Hỏa Chân Quân buồn cười lắm, nhưng bây giờ mà cười phá lên thì thật là thất lễ, thế là hắn phải nén cái sự cười lại mà cố tỏ ra bình tĩnh.
Đúng vào lúc ấy, một vị gia trưởng Nho gia sau lưng Hằng Hỏa Chân Quân suy tư một lát rồi nói với Tống Thư Hàng: “Bá Tống tiền bối, ta có một thỉnh cầu mạo muội, không biết có thể…”
Gia trưởng nhà người ta còn chưa nói hết thì Tạo Hóa Tiên Tử sau lưng Tống Thư Hàng đã bật máy hát: “Nếu ngươi thấy mạo muội thì hãy vẫy vẫy tay ~ vẫy vẫy tay ~ không cần nói ~ không cần nói nữa ~”
Gia trưởng Nho gia ngượng chín cả mặt, không biết nói sao cho phải.
“Tạo Hóa Tiên Tử đừng quậy nào.” Tống Thư Hàng đè đầu Tạo Hóa Tiên Tử, đẩy cô ra phía sau rồi nói với gia trưởng nọ: “Đạo hữu có gì muốn nhờ thì cứ nói ra. Nhưng ngươi cũng thấy trạng thái của ta bây giờ rồi đấy, ta cũng chưa chắc đã giúp được gì.”
“Không phải, không phải ta muốn nhờ Bá Tống tiền bối hỗ trợ đâu.” Gia trưởng Nho gia xua tay không ngừng, sau đó mới nói: “Ta chỉ muốn hỏi Bá Tống tiền bối, có thể lấy con mắt của Thánh Nhân Nho gia ra…”
“Không ~ Không cho ~” Tạo Hóa Tiên Tử vội vàng hát. Cô dán người vào lưng Tống Thư Hàng, ấn một cái vào hốc mắt của hắn, cất vội con mắt của Thánh Nhân Nho gia đi.
Sau đó cô thả người nhảy lên bằng tư thế cực kì xinh đẹp, chui tọt vào đầu Tống Thư Hàng, biến mất không còn tăm tích.
Sau đó, mỹ nhân rắn công đức phối hợp với Tạo Hóa Tiên Tử, nhét tròng mắt vốn có của Tống Thư Hàng vào hốc mắt cho hắn.
Quá trình này liền mạch dứt khoát, nhanh gọn dễ dàng hơn cả một cái chớp mắt.
Hai vị tiên tử phối hợp ăn ý vô cùng.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
“Tiên tử ơi đừng nghịch nữa, nếu tính theo phe thì cô cũng thuộc Nho gia đấy!” Tống Thư Hàng nói.
Chắc là Nho gia muốn lấy con mắt của Thánh Nhân Nho gia về. Cũng phải thôi. Ý nghĩa của con mắt Thánh Nhân đối với Nho gia còn quan trọng hơn cả mười ba Kiếp Tiên. Nếu đổi lại là hắn, dù có phải trả giá thế nào, hắn cũng phải thu hồi con mắt Thánh Nhân về cho bằng được.
“Tiên tử, Bá Tống tiền bối, mọi người đừng hiểu lầm. Ý ta không phải là Nho gia muốn thu hồi con mắt Thánh Nhân đâu.” Gia trưởng Nho gia kia xua tay lia lịa rồi nói.
Một tháng trước thì trong Nho gia còn có người muốn thử đổi con mắt Thánh Nhân về từ chỗ Bá Tống Huyền Thánh với cái giá ngất trời.
Nhưng bây giờ đâu có giống như ngày xưa nữa.
Bá Tống Huyền Thánh đã cứu Nho gia từ cơn nguy cấp. n tình này, Nho gia không biết phải báo đáp thế nào cho hết.
Dù có đặt ân tình sang một bên… thì Bá Tống Huyền Thánh cũng rất có thể còn là chuyển thế của Thánh Nhân!
Hơn nữa giữa Bá Tống Huyền Thánh và Thánh Nhân quả thật có nhiều điểm tương đồng.
Ví dụ như cả hai đều rất ngầu chẳng hạn.
Thánh Nhân Nho gia ngầu đến mức nào thì không cần miêu tả nữa. Còn Bá Tống Huyền Thánh lại là người đàn ông duy nhất lên livestream của chư thiên vạn giới tận ba lần trong suốt cả ngàn năm qua.
Trước đây chưa từng có, sau này cũng chưa chắc đã có!
“Ta chỉ muốn hỏi ngài… có thể cho con mắt của Thánh Nhân Nho gia nhìn bốn vị Kiếp Tiên một lần cuối cùng hay không?” Vị gia trưởng Nho gia kia nói.
Vừa rồi trong giai đoạn cuối của lễ mai táng bốn vị Kiếp Tiên, Bá Tống Huyền Thánh vẫn đứng xa xa.
Cho nên hắn chỉ muốn xin… Bá Tống Huyền Thánh để Thánh Nhân nhìn họ lần cuối cùng, dù chỉ là con mắt thôi cũng được.
Tống Thư Hàng hơi khựng lại.
Sau đó hắn gật đầu.
“Tiên tử.” Tống Thư Hàng gọi khẽ.
Nhưng Tạo Hóa Tiên Tử không chịu ra.
“Nếu cô không muốn ra thì giao con mắt cho ta. Cô ở trong nhìn là được.” Tống Thư Hàng dỗ dành.
Một hồi lâu sau.
Hai ngón tay của Tạo Hóa Tiên Tử thò ra từ giữa hai lông mày của Tống Thư Hàng.
Giữa hai ngón tay ấy kẹp lấy con mắt của Thánh Nhân Nho gia.
“Hình thức ba mắt à?” Thông Nương mở to mắt nói.
“Nhưng nhìn cứ như là hai ngón tay kẹp con mắt, đính giữa trán của Tống Thư Hàng ấy.” Quy tiền bối chậm rãi bình phẩm.
Tống Thư Hàng: “…”
Mỹ nhân rắn công đức vẫn áp sát sau lưng Tống Thư Hàng vươn tay ra, nhận con mắt Thánh Nhân trong tay Tạo Hóa Tiên Tử rồi dùng hai tay nâng nó lên.
Tống Thư Hàng bước về phía trước, đi thẳng đến nơi kim thân của bốn vị Kiếp Tiên được hạ táng.
Mỹ nhân rắn công đức đưa hai tay lên phía trước.
Con mắt của Thánh Nhân nhìn xuống nơi táng thân của bốn trong mười ba vị Kiếp Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận