Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2004: Lòng Ta Đã Bao Giờ Đau Như Cắt Thế Này Chưa?

Chương 2004: Lòng Ta Đã Bao Giờ Đau Như Cắt Thế Này Chưa?
Vì bầu không khí túc mục trang nghiêm nên Tống Thư Hàng không dám thả lỏng bản thân, không hề suy nghĩ lung tung, càng không muốn dùng con mắt Thánh Nhân để thi triển Cường Giả Giám Định thuật lên kim thân của bốn vị Kiếp Tiên.
Hắn mặc niệm kim thân của bốn vị Kiếp Tiên một cách cực kì nghiêm túc.
Nhưng đôi khi, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.
Trong phút mặc niệm, nhánh cây trên người Tống Thư Hàng không ngừng đâm chồi nảy lộc, rung rinh trong gió, từng đóa hoa xinh bung nở tưng bừng… không khí có trang nghiêm đến mấy cũng ít nhiều bay đi.
Hương hoa man mác lan tỏa trong thế giới Kim Liên.
Dường như trong hương hoa còn có tác dụng gây ảo giác.
Tác dụng gây ảo giác này không tạo thành tổn thương đối với thân thể và hiệu quả cũng rất yếu, cho nên mọi người không để ý nhiều.
Nhưng khi hương hoa mỗi lúc một đậm dần, trước mắt rất nhiều đệ tử Nho gia… dường như xuất hiện ảo giác.
Các đệ tử nhìn thấy ở nơi hạ táng Kiếp Tiên Nho gia có chính khí ngưng tụ.
Sau đó, bóng hình của bốn người đàn ông nho nhã hiện lên, tương ứng với bốn vị Kiếp Tiên Nho gia đã được hạ táng.
Bốn người đàn ông nho nhã ấy, người cầm kinh thư, người ôm cổ cầm, người múa trường kiếm, người thổi sáo vang.
Bọn họ cùng đánh đàn, ngâm thơ, múa kiếm, thổi sáo, luận đạo giainrg pháp.
Mà ở bên cạnh họ còn có thêm chín bóng dáng mơ hồ.
“Đó là ảo ảnh ư?” Hằng Hỏa Chân Quân dụi mắt mà nói.
Bây giờ hắn đã gần đạt cảnh giới Tôn Giả, thậm chí còn là quản lý của thế giới Kim Liên, thế mà lại không miễn dịch được với ảo ảnh kia.
Nếu là ảo ảnh thì tại sao lại chân thực đến thế?
Mà nội dung giảng pháp, luận đạo của bốn vị Kiếp Tiên dường như cũng hiện lên thật rõ ràng.
Các đệ tử Nho gia hai mắt mơ hồ, nhưng khi nghe nội dung các Kiếp Tiên luận đạo thì vô số nghi hoặc trong lòng bỗng dưng sáng tỏ, có những tri thức lí luận công pháp vốn dĩ khó hiểu và tối nghĩa được giải quyết dễ dàng mà chẳng hiểu tại sao.
Tất cả các đệ tử tham gia tang lễ đều tiến vào một trạng thái vô cùng mâu thuẫn. Hai mắt họ phủ kín sương mù nhưng nội tâm lại sáng quắc như gương, đại não vận chuyển với tốc độ cực cao, lý giải đối với công pháp Nho gia và lĩnh ngộ trong tâm cảnh đều tăng lên một cách chóng mặt.
Tình trạng này kéo dài đến gần nửa tiếng.
Sau đó, trong thế giới Kim Liên bỗng nhiên nổi lên một trận gió.
Tất cả phấn hoa bị thổi tan.
Phấn hoa tan đi, bóng dáng bốn người đàn ông nho nhã hiện lên từ nơi hạ táng cũng dần dần biến mất.
Mỹ nhân rắn công đức cất con mắt Thánh Nhân đi, yên lặng trở về thể nội của Tống Thư Hàng.
Đồng thời, Tống Thư Hàng mơ hồ nghe thấy trong cơ thể mình truyền ra tiếng khóc nức nở.
Là Tạo Hóa Tiên Tử?
Là Tạo Hóa Tiên Tử tính tình tinh nghịch kia ư?
Cô ấy khóc sao mà đau lòng đến thế…
Tống Thư Hàng nhìn nơi an táng bốn vị Kiếp Tiên đã trở lại bình thường.
Cảnh tượng ban nãy là ảo giác sao?
Hay đó là hình chiếu do chút tin tức cuối cùng sót lại trên người Kiếp Tiên bị kích phát tạo thành?

Tang lễ kết thúc.
Không hiểu tại sao đệ tử Nho gia đều nức nở khóc than, không khí bi thương lan tràn khắp chốn.
Thông Nương bị cảm động lây, cũng khóc đến là khổ sở.
Tống Thư Hàng không quen với cảnh tượng này cho lắm, bèn lặng lẽ rời khỏi thế giới Kim Liên cùng Bạch tiền bối, Tô Thị A Thập Lục và Quy tiền bối.
Không biết vì sao bầu không khí bi thương ấy lại khiến hắn động lòng.
Dường như… trong một khoảng thời gian nào đó, hắn cũng giống như những thành viên Nho gia ở đây, mất đi tiền bối kính yêu, lệ chảy thành sông, lòng đau như cắt.
Rõ ràng chuyện đó chưa từng xảy ra. Rõ ràng những người quan trọng mà hắn yêu quý vẫn còn sống rất khỏe mạnh. Thế mà cảm xúc ấy vẫn trỗi dậy sâu trong nội tâm của hắn, mãi vẫn không lắng xuống.
Thấy cảm xúc của Tống Thư Hàng trầm xuống, Tô Thị A Thập Lục bay đến, vươn tay xoa nhẹ lên đầu hắn.
Tống Thư Hàng nheo mắt lại hưởng thụ.
“Bạch tiền bối, A Thập Lục, bạch long tỷ tỷ.” Tống Thư Hàng lên tiếng.
Bạch tiền bối quay đầu lại với vẻ nghi hoặc: “Sao?”
“Lúc nào chúng ta đè đại lão thiên kiếp ra nghiên cứu đi.” Tống Thư Hàng nói cực kì quả quyết: “Chúng ta nghiên cứu đại lão thiên kiếp cho thật thấu đáo, sau đó tìm cách giúp các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 độ kiếp lần nào cũng thành công và bình an sống sót.”
“Được.” Bạch tiền bối đáp: “Bom nhiệt hạch thiên kiếp ta thu thập lần trước chắc là còn nhiều hàng tồn lắm. Bao giờ rảnh chúng ta sẽ tìm một nơi có thể kích nổ chúng để nghiên cứu tỉ mỉ. Sau khi xuất quan lần này, ta phát hiện ra thiên kiếp đã trở nên linh hoạt hơn, không còn cứng nhắc một màu như trước kia nữa rồi.”
Tô Thị A Thập Lục cũng mỉm cười gật đầu.

Đêm về khuya.
Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và Quy tiền bối bay lơ lửng trên bầu trời Nho gia.
“Đi thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn không chào từ biệt Hằng Hỏa tiền bối, vì trong bầu không khí ấy, hắn cũng không tiện thốt ra câu tạm biệt.
Chờ trời sáng rồi gọi điện cho Hằng Hỏa tiền bối vậy.
Bây giờ rời khỏi Nho gia trước, sau đó tìm một nơi có tín hiệu tốt, liên hệ với Thanh Loan Tiên Tử của Thú giới.
“Thư Hàng, ngươi còn chưa lấy thù lao của Nho gia mà.” Thông Nương lau nước mắt xong, đột nhiên nói. Chuyện này liên quan trực tiếp đến tiền lương của cô trong tương lai đấy.
Tên Tống Thư Hàng nghèo mạt rệp này không một xu dính túi, khiến kẻ làm công như cô cũng hoảng hết cả hồn.
Đến lúc đó, ông chủ Tống Thư Hàng không có tiền phát lương cho cô, chắc không bắt cô bán đặc sản của nhà trồng được ở thế giới hạch tâm thay tiền lương chứ?
“Để sau đi.” Tống Thư Hàng cười ôn hòa: “Ta và Nho gia có duyên với nhau, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại. Mà hiện tại cũng không thích hợp để đòi thù lao của người ta.”
Hắn vừa nhận được linh thạch thì sẽ phải trả ngay phí sửa chữa cho m Ảnh Lãnh Chúa tiền bối.
Nhưng nếu hắn chưa lấy linh thạch… thì Nho gia sẽ luôn luôn nợ hắn chỗ linh thạch ấy, tài sản trên danh nghĩa của hắn sẽ có một khoản thật to. Thế là trên lí thuyết, hắn không còn nghèo rớt mồng tơi nữa, đi đến đâu cũng tự tin hơn một chút.
Dứt lời, Tống Thư Hàng phóng khoáng vung tay, dưới một đóa hoa trên thân thể bằng gỗ kết thành một trái cây nho nhỏ tỏa ra mùi hương lạ kì nức mũi.
Bạch tiền bối hít một hơi, sau đó ánh mắt sắc bén như báo săn của ngài nhắm thẳng vào người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vô thức muốn ngự đao chuồn vội.
“Thư Hàng tiểu hữu, Thư Hàng tiểu hữu ơi, chờ một chút ~” Đúng lúc này, tiếng gọi của Hằng Hỏa Chân Quân vang lên từ phía xa.
Sau lưng Hằng Hỏa Chân Quân còn có một đám đệ tử Nho gia khiêng từng rương lớn, cả nhóm người đang vội vàng chạy tới.
Đây là thù lao mà Nho gia muốn trả cho Tống Thư Hàng.
Trong mỗi rương đều tỏa ra mùi thơm của linh thạch.
Tuy rằng rất tục, nhưng tột cùng sự tục lại chính là phong nhã.
Hằng Hỏa Chân Quân chuẩn bị đại lễ cho Tống Thư Hàng rất tỉ mỉ.
Tống Thư Hàng vô thức muốn chạy nhanh hơn. Họ mà trả tiền thì tài sản trên danh nghĩa của hắn lại rỗng tuếch!
Nhưng bây giờ mà chạy thì lại thành tỏ vẻ quá rồi.
Tống Thư Hàng quay người đón Hằng Hỏa Chân Quân: “Hằng Hỏa tiền bối, thực ra không cần phải vội vã như vậy, bây giờ ta không thiếu…”
Nói được một nửa, hắn dừng lại.
Cái câu “Ta không thiếu linh thạch” chỉ dùng để ứng phó qua loa thôi, hắn không thể thật sự thốt lên lời.
Không đủ khí thế…
“Đây chỉ là một chút tục vật thôi, ngươi đừng khách sáo với ta chuyện này.” Hằng Hỏa Chân Quân nói.
Hằng Hỏa Chân Quân vỗ tay một cái, từng rương linh thạch lần lượt được đặt trước mặt Tống Thư Hàng.
Đồng thời, Hằng Hỏa Chân Quân lấy điện thoại di động ra, nói với hắn: “Lại đây nào Thư Hàng, nhận cái này. Ta gửi cho ngươi một file tài liệu, dung lượng khá là lớn, phải đến 2Gb đấy. Đây là một môn đao pháp ngự đao. Ta biết ngươi đang thiếu.”
Tống Thư Hàng học được thuật ngự đao phi hành và pháp môn ngự đao công kích từ xa từ chỗ Tô Thị A Thập Lục, nhưng hắn chưa bao giờ học trọn bộ đao pháp ngự đao.
Hằng Hỏa Chân Quân đã dốc lòng tuyển chọn món quà này cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận