Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2006: Thật Là Mất Mặt

Chương 2006: Thật Là Mất Mặt
Thực ra đại lão hàng gì cũng có thể bán chỉ muốn in luôn mấy chữ “Cấm Bá Tống dùng” lên thẻ bảo hiểm nhà mình.
Nhưng hắn cảm thấy nếu in “Cấm Bá Tống dùng” thì hơi bị nhỏ nhen lộ liễu, bèn bổ sung điều kiện “chỉ dành cho Tô Thị A Thập Lục dùng” lên thẻ bảo hiểm, tránh để Bá Tống lợi dụng sơ hở.
Tô Thị A Thập Lục được Tống Thư Hàng ám chỉ, nhận bốn tấm thẻ bảo hiểm đền bù.
Khi ám chỉ Tô Thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn đưa thẻ bảo hiểm cho A Thập Lục là để bảo vệ cô, bây giờ một tấm biến thành bốn tấm thì đương nhiên là hắn rất vui vẻ.
“Bây giờ chúng ta đi thôi.” Tống Thư Hàng vung tay nói.
Những rương linh thạch mà Nho gia trả cho được chất đống trong thế giới hạch tâm, trở thành một cảnh quan đẹp đẽ ở đó.
Chỉ cần cảm ứng những rương linh thạch này là tâm trạng Tống Thư Hàng tốt hẳn lên.
“Đi đâu đây?” Bạch tiền bối hỏi.
“Đi khỏi phạm vi Nho gia trước, tránh để trận pháp phòng ngự của Nho gia chặn mất tín hiệu.” Tống Thư Hàng đáp.

Một lát sau, Tống Thư Hàng ngự đao, dùng Khiên Đao thuật để phi hành.
Bạch tiền bối bay song song với hắn.
Quy tiền bối thu nhỏ thành cỡ nắm tay, nằm trên lưng hắn.
Tô Thị A Thập Lục cũng ngồi sau lưng Tống Thư Hàng, dùng bảo đao tỉa cành cho hắn. Hai viên ngọc mà Bạch tiền bối cho Tống Thư Hàng có hiệu quả quá mạnh, cành lá trên người hắn sinh trưởng và ra hoa không ngừng, nếu không tỉa đi thì cả người hắn sẽ bị bao phủ bởi lá cành, gây ảnh hưởng đến hành động.
Những cành cây tỉa xuống đều được A Thập Lục nhét vào một chiếc túi càn khôn. Số cành cây này sẽ giao cho Bạch tiền bối làm phi kiếm dùng một lần, tuyệt đối không để lãng phí.
Khi tỉa cành, A Thập Lục nhắc nhở Tống Thư Hàng: “Thư Hàng, quả chín rồi.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại, nẫu ruột nhìn mấy trái cây đo đỏ có vẻ ngon miệng trên lưng mình.
“Cắt đi.” Hắn thở dài thượt một cái.
“Phụt!” Rùa đen Quy tiền bối cười phá lên.
“Dùng chữ “hái” ấy!” Xích Tiêu Kiếm tiền bối cũng hoàn hồn, vội nhắc.
Tống Thư Hàng: “…”
Một rùa một kiếm các người nghĩ cái quái gì trong đầu thế hả?
Tô Thị A Thập Lục cười hì hì, hái hết trái cây xuống.
“Có ăn được không?” Bạch tiền bối ở bên cạnh liếc đống trái cây từ nãy đến giờ.
“Để ta cho người nếm thử trước đã.” Tống Thư Hàng nói. Trong thế giới hạch tâm của hắn còn có mấy tên tù binh.
“Để ta nếm cho, đừng bỏ phí.” Bạch tiền bối nói xong bèn lấy trái cây từ tay Tô Thị A Thập Lục, xoa nhẹ mấy cái rồi cắn một miếng.
Chẳng hiểu sao mí mắt Tống Thư Hàng lại nháy lên.
“Trái cây không vấn đề gì, mùi vị không tệ, có thể dùng để ăn luôn được. Nhưng có lẽ vì bị thúc chín trong thời gian ngắn nên linh lực bên trong rất ít. Nếu để nó chín tự niên thì nhất định có thể trở thành linh quả quý giá đấy.” Bạch tiền bối bình luận.
Tô Thị A Thập Lục đưa phần lớn trái cây cho Bạch tiền bối, cho Quy tiền bối và Thông Nương mỗi người một quả, rồi cầm quả của mình, cẩn thận cắn một miếng.
Có hương vị của Thư Hàng, ngon quá.
“Thư Hàng, ngươi có muốn ăn thử một miếng không?” Tô Thị A Thập Lục cầm trái cây, đưa đến trước mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng há miệng cắn rộp một cái.
Mùi vị còn ngon hơn tưởng tượng của hắn.
“Ta cảm thấy có thể tương lai ta sẽ trở thành một tiên trù.” Nhai nuốt thịt quả xong, Tống Thư Hàng vừa bay vừa nói.
“Trừ thiên kiếp kho tàu ra, ngươi còn biết nấu món gì nữa?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma thừa cơ xỏ xiên.
“Ta biết Thiệt Xán Liên Hoa, trong thế giới hạch tâm của ta có suối nguồn sự sống, trên thân thể bằng gỗ của ta còn ra quả, ta còn có một thực đơn thiên kiếp thịnh yến. Trong tương lai ta sẽ cho tâm ma của mình cụ thể hóa ra, chẳng khác nào mang theo một miếng sashimi tâm ma bên cạnh. Bản thân ta đã cung cấp được cả đống nguyên liệu nấu ăn rồi.” Tống Thư Hàng đắc ý dương dương.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “…”
Ngươi xác định tương lai ngươi sẽ không trở thành ông trùm cung ứng nguyên liệu nấu ăn đấy chứ?

Sau khi bay ra khỏi địa bàn của Nho gia, rời khỏi trận pháp phòng ngự Nho gia, cả nhóm Tống Thư Hàng tìm một hồ nước để hạ xuống.
Tống Thư Hàng lấy đĩa tròn để liên hệ với Thanh Loan Tiên Tử, đưa linh lực vào kích hoạt lên.
Bạch tiền bối ôm mấy trái cây trong lòng, ngồi xuống cạnh hắn rồi hỏi: “Sắp tới ngươi sẽ đến Thú giới à?”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp: “Trong Thú giới có một ngọn thánh sơn, có phương pháp giúp ta tu luyện ra thân thể mới. Ta nhất định phải đi một chuyến.”
“Ta vào chơi có được không?” Bạch tiền bối hỏi. Khi nghe thấy “thánh sơn”, hứng thú của hắn lại được khơi lên.
Tống Thư Hàng: “Chỉ có một suất thôi… nhưng nói không chừng thế giới hạch tâm của ta có thể mở ra. Để lát nữa ta hỏi Thanh Loan Tiên Tử xem có thể xin được thêm mấy suất nữa không.”
Mấy hơi thở sau.
Đĩa kim loại tròn lóe sáng, tín hiệu kết nối thành công.
“Chào buổi tối.” Tống Thư Hàng lên tiếng.
Trong đĩa kim loại tròn, một giọng nam nghiêm túc vang lên: “Vị nào đấy?”
Ủa? Không phải Thanh Loan Tiên Tử nghe máy à?
Tống Thư Hàng lập tức đổi giọng nghiêm túc theo: “Tại hạ tìm Thanh Loan Tiên Tử có chút việc.”
“Tìm Thanh Loan có việc?” Người đàn ông có giọng nói nghiêm nghị im lặng một lát, sau đó nghiến răng gằn lên: “Ta nói cho ngươi biết, mặc xác ngươi là ai, không được phép quấy rối Thanh Loan nữa! Ta không cần biết vì sao ngươi có phương thức liên lạc với Thanh Loan, tốt nhất bây giờ ngươi lập tức quên cách liên hệ với cô ấy đi, vĩnh viễn không được làm phiền cô ấy nữa! Nếu không, đừng trách ta dò theo tín hiệu đến đánh ngươi.”
Tống Thư Hàng ngu mặt: “???”
Ta đã nói gì?
Ta quấy rối Thanh Loan Tiên Tử bao giờ?
Ban nãy giọng điệu của ta đứng đắn lắm mà!
Tên kia dở hơi à? Chưa biết người gọi đến là ai mà đã ghen lồng lộn lên là sao? Không sợ người liên hệ với Thanh Loan Tiên Tử là đại lão, ăn nói kiểu đấy sẽ chọc giận người ta à?
“Đến đây, đến hấp chết ta đi!” Xích Tiêu Kiếm tâm ma sung sướng hô lên.
Thân là tâm ma, nhiệm vụ của nó là cà khịa.
Bây giờ nó đang ngửi thấy mùi cà khịa lan tràn trong không khí, thời của mình chẳng ở đấy thì đâu?
Quy tiền bối cũng không chịu yếu thế, lớn tiếng hô vang: “Có gan thì đến đây! Không dám đến nghĩa là không có trứng!”
“Được lắm, gan lắm! Ngươi là ai? Ta không đánh cái loại vô danh tiểu tốt.”
Tống Thư Hàng há to miệng, đang định trả lời.
“Tại hạ Bá Tống, năm nay mười tám tuổi, xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Mỹ nhân rắn công đức chui ra.
“Nếu có chỗ nào đắc tội ~” Tạo Hóa Tiên Tử khóc sướt mướt, vừa khóc nức nở vừa hát.
“Các người đến đánh ta đi ~” Vũ Nhu Tử da đen kịp thời xuất hiện, nối nốt câu cuối cùng.
Tống Thư Hàng: “…”
Rầm!
Đúng lúc đó, trên đĩa kim loại tròn vang lên tiếng nổ rung trời.
[Tên kia dò theo tín hiệu chạy tới gây sự thật hả?] Tóc dài trên đầu Tống Thư Hàng bay tung, tiến vào trạng thái chiến đấu trong nháy mắt.
“Xin lỗi, Bá Tống đạo hữu đấy à? Ta vừa xử lý xong một con bọ cấn tay đó mà.” Giọng nói của Thanh Loan Tiên Tử truyền ra từ đĩa kim loại tròn.
Tống Thư Hàng: “…”
Tiếng nổ vừa rồi là vì con bọ cấn tay kia bị xử lý ư?
Một con bọ bị đập phát chết tươi?
Đúng là nỗi nhục lớn của tộc bọ cấn tay!
Không làm cấn được tay của đại lão, làm sao đáng mặt làm bọ cơ chứ!
Thôi trục xuất thằng nhỏ khỏi gia tộc đi.
“Bá Tống đạo hữu, ta sẽ xử phạt hắn thật nặng và hủy bỏ tư cách lên thánh sơn của hắn, chuyển tư cách này cho người khác.” Thanh Loan Tiên Tử nói.
“Chuyển cho người khác? Có thể cho bọn ta suất đó được không?” Bạch tiền bối phun hạt quả ra, lên tiếng nói. Đúng lúc hắn đang muốn đến Thú giới chơi đây.
“Đạo hữu là?” Thanh Loan Tiên Tử hỏi.
Tống Thư Hàng giới thiệu: “Vị này là Bạch Thánh Quân.”
“Nếu là Bạch Thánh Quân, vậy để ta làm chủ, tặng suất lên thánh sơn này cho mọi người.” Thanh Loan Tiên Tử nói luôn.
Bạch tiền bối gật đầu thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận