Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2013: Đừng Khen Thư Hàng, Nó Bay Lên Trời Mất

Chương 2013: Đừng Khen Thư Hàng, Nó Bay Lên Trời Mất
Lúc ý thức của Tống Thư Hàng ra khỏi thế giới hạch tâm, một ngày mới đã bắt đầu.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, chiếu lên giường.
Chồi non trên cơ thể bằng gỗ hé ra đón ánh mặt trời.
“Trời sáng rồi.” Tống Thư Hàng vươn tay ra cầm lấy điện thoại di động, trượt mở màn hình.
Ngày 22 tháng 11, 7:33 sáng.
“Trễ vậy rồi à, rời giường, rời giường thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Cơ thể bằng gỗ nằm trên giường bò dậy, nhấc đầu hắn lên rồi đi vào phòng tắm. Biệt thự bọc thép này của Bạch tiền bối hầu như có tất cả chức năng của một biệt thự hiện đại.
Sau khi tắm rửa cẩn thận cho đầu, cơ thể bằng gỗ lắp đầu vào lại.
Tống Thư Hàng đứng dậy xuống lầu, đi theo khí tức của Bạch tiền bối và Tô Thị A Thập Lục.
Sau đó...
Hắn phát hiện Bạch tiền bối đang viết vẽ lên trên một tấm bảng đen nhỏ, giảng giải về tri thức tu luyện trong phòng khách ở lầu một.
Ở bên dưới, Thông Nương, Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử da đen ngồi ngay ngắn, nghiêm túc học tập.
Tống Thư Hàng giật mình ra vẻ không dám tin, dụi mắt mấy cái sau đó mở mắt ra lại… Thông Nương thế mà vẫn ở đó!
Hơn nữa cô còn vừa học tập còn vừa ghi chép lại rất nghiêm túc!
Tống Thư Hàng vội ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao.
Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à?
Hay là Thông Nương bị người ta đoạt xác thế?
Lúc này Bạch tiền bối vừa mới giảng bài xong.
Tô Thị A Thập Lục quay đầu lại cười nói: “Thư Hàng, ngươi dậy rồi đấy à? Ngủ có ngon không?”
Tống Thư Hàng gật đầu trả lời: “Ngủ rất ngon giấc, tràn đầy sức sống giống như được sống lại, tinh thần sảng khoái dễ chịu vô cùng, cảm thấy di chứng do huyết tế để lại đều bị quét sạch.”
Hắn cảm thấy đầu mình không hề có dấu hiệu thiếu nước, trạng thái cực tốt. Nói không chừng sáng ngày mốt dù không mượn ngọc châu của Bạch tiền bối, đầu hắn vẫn có thể tung tăng như thường.
“Hôm nay chúng ta lên đường luôn đúng không?” Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời: “Đúng vậy, bây giờ có thể xuất phát.”
Nói đến đây, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề.
Muốn đến thú tu giới thì phải đi đường nào?
Có hướng dẫn chỉ đường không?
“Bạch tiền bối, ngài biết đường đi đến thú tu giới không?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu hỏi. Nếu không được thì phải nhờ Thanh Loan tiên tử mở truyền tống trận không gian đến đón bọn họ thôi.
“Biết sơ sơ.” Bạch tiền bối gật đầu đáp.
Thông Nương thu hồi sổ ghi chép nói: “Vậy chúng ta thông qua sức mạnh không gian của Bạch tiền bối đi thẳng đến đó luôn nhé?”
“Không, chúng ta ngồi xe đi.” Bạch tiền bối cười nói: “Hôm nay ta muốn lái xe, không dùng cổng không gian.”
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ biệt thự bọc thép bắt đầu biến hóa. Trong nháy mắt, biệt thự bọc thép đã biến thành một thanh phi kiếm cực to.
Tống Thư Hàng còn thấy cửa và cửa sổ trên phi kiếm.
Phi kiếm cực to hoàn thành biến hóa, mỹ nhân rắn công đức, Vũ Nhu Tử da đen, Xích Tiêu kiếm tiền bối và Tạo Hóa Tiên Tử lần lượt chui vào cửa sổ.
Ngay sau đó toàn bộ cửa và cửa sổ trên phi kiếm đóng kín.
Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối nhắc nhở: “Cửa xe đã khóa, không ai xuống xe được nữa.”
Tống Thư Hàng: “...”
Chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy hơi bất an.
Lúc này một sợi tóc ngố của Sở các chủ ngóc lên trên đỉnh đầu, lên tiếng hỏi Bạch tiền bối: “Bạch đạo hữu, ngươi định đi về hướng nào?”
Bạch tiền bối suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Hướng nào cũng được, ta nhớ hướng nào cũng có một đường hầm thông với thú tu giới.”
“Đã vậy chúng ta đi về hướng khu Giang Nam đi.” Sở các chủ đề nghị.
Tống Thư Hàng hỏi: “Sở tiền bối có chuyện cần đến khu Giang Nam à?”
“Bên đó có một tiểu đạo hữu sắp độ kiếp, ngươi quên rồi sao?” Sở Các chủ trả lời: “Trước khi độ kiếp, người ta còn đến chỗ ở của ngươi để chào hỏi mà.”
Tống Thư Hàng vỗ tay một cái: “À, nhớ ra rồi, là vị tiểu đạo hữu tên Đinh Cam, ta nhớ trên người hắn có tâm ma ẩn nấp.”
Mỹ nhân rắn công đức bật cười nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả.”
Tạo Hóa Tiên Tử tiếp lời: “Không phải tiểu đạo hữu, là ca ca.”
Vũ Nhu Tử da đen há miệng... hết lời thoại rồi.
Tống Thư Hàng: “...”
“Được thôi, vậy chúng ta đi khu Giang Nam trước.” Bạch tiền bối đồng ý.
**********
Khu Giang Nam.
Một vị tu sĩ trẻ tuổi đang kiểm tra cẩn thận đại trận độ kiếp của bản thân.
Hắn là đệ tử của Phù Du Tinh Quang tông, đạo hiệu Đinh Cam, đang chuẩn bị độ thiên kiếp nhị tấn tam ở vùng bảo địa là khu Giang Nam này.
“Sư tỷ, sư phụ, trận pháp độ kiếp không có vấn đề gì.” Đinh Cam truyền âm nói.
Hai vị sư tỷ của Đinh Cam đáp lại: “Tốt lắm, vậy đến lúc đó bọn ta ở bên ngoài hộ pháp cho đệ.”
“Lại kiểm tra trận pháp huyễn thuật ở bên ngoài thêm một lần để phòng ngừa bất trắc.” Một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai Đinh Cam, là giọng của sư phụ hắn Đinh Thanh Vân.
Trận pháp huyễn thuật vừa là bình phong che chở cho tu sĩ lúc độ kiếp, đồng thời cũng là một loại trận pháp dự bị cuối cùng.
“Vâng thưa sư phụ.” Đinh Cam trả lời.
Hắn cầm chặt túi thơm trong túi áo.
Trong túi thơm này có một sợi tóc dài của Bá Tống Huyền Thánh, sợi tóc dài này có thể giúp hắn vượt qua tâm ma kiếp có thể xuất hiện, là thu hoạch lấy được vào lần trước khi hắn đi viếng thăm Bá Tống tiền bối.
Thật ra Bá Tống tiền bối rất bình dị dễ gần, không hề đáng sợ giống như khi giảng pháp lúc nhân tiền hiển thánh.
“Nhất định sẽ làm được.” Đinh Cam vỗ nhẹ vào túi hương, lòng tin dâng cao.
Có Bá Tống tiền bối che chở, hắn nhất định có thể vượt qua thiên kiếp một cách thuận lợi!
Sau khi kiểm tra tất cả trận pháp, pháp khí, linh thạch, đan dược đã chuẩn bị, Đinh Cam bắt đầu dẫn thiên kiếp nhị tấn tam xuống.
Sư phụ và hai vị sư tỷ của hắn lược trận giúp hắn.
Trên bầu trời khu Giang Nam, kiếp vân ngưng tụ, sấm chớp nổ đì đùng trong lôi vân.
“Lại có sấm sét nữa à?” Người dân trong khu Giang Nam ngẩng đầu nhìn trời.
Gần đây khí hậu ở khu Giang Nam rất kỳ lạ, thường xuyên có hiện tượng một giây trước bầu trời còn trong xanh quang đãng, một giây sau đột nhiên mây đen bao phủ, tiếng sấm rền vang.
Nhân viên trong trạm khí tượng ở khu Giang Nam thấy mà muốn khóc.
...
Cùng lúc đó, trong phòng riêng tại một nhà hàng ở khu Giang Nam.
Cha mẹ của Tống Thư Hàng đang họp mặt dùng cơm với mấy người bạn.
Hai vợ chồng đã thăm thú một vòng quanh khu Giang Nam, hôm nay trở lại tụ họp với mấy người bạn, sau đó sẽ đi thăm con trai cho Tống Thư Hàng một bất ngờ. Chờ thăm Tống Thư Hàng xong, bọn họ chuẩn bị lên đường đi thăm thú thành phố tiếp theo.
Ở tuổi của cha Tống mẹ Tống, lúc tụ họp trò chuyện với bạn bè, ngoài nói về cổ phiếu, sở thích, làm đẹp dưỡng sinh ra thì đa số đều nói về con cái mỗi nhà.
Trò chuyện được một lúc, chẳng biết tại sao lại nhắc đến Tống Thư Hàng.
“Dạo này con trai của lão Tống giỏi thật đấy.” Một ông bạn lâu năm của cha Tống cười nói: “Cách đây không lâu, Thư Hàng nhà lão Tống đóng một bộ phim điện ảnh nổi như cồn, tôi đã xem đi xem lại bộ phim đó những mấy lần.”
“Vai Cao Thăng sư huynh trong Trận Chiến Mạt Pháp đúng không? Đúng là diễn rất đạt, nhân vật sống động như thật.”
Cao Thặng sư huynh nhất định phải chết!
“Tôi nhớ thành tích học tập của thằng bé nhà lão Tống cũng rất tốt, năm ngoái thi đậu đại học Giang Nam đúng không?”
Ba Tống khiêm tốn nói: “Thư Hàng là một đứa rất biết cố gắng phấn đấu nhưng thằng bé này không chịu nổi lời khen, khen nhiều nó kiêu ngạo bay lên trời mất. Ha ha ha...”
Ầm~~
Một tiếng sấm rền nổ vang, cắt ngang lời khiêm tốn của ba Tống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận