Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2025: Đem rồng theo

Chương 2025: Đem rồng theo
Trùng… trùng hợp quá.
Phi kiếm khổng lồ ‘từ trên trời giáng xuống, cắm vỡ cả ngọn núi’ mà Tam Lãng tiền bối nói tới nhìn kểu gì cũng thấy giống với ‘máy bay’ có tạo hình phi kiếm mà hiện giờ hắn đang ngồi!
Vì muốn high và kích thích, khi chơi đu xà ở vách núi, Tam Lãng tiền bối phong ấn tất cả linh lực của mình lại. Sau khi ngọn núi bị vỡ thì hắn rơi xuống vách núi, bị thương không nhẹ.
Bàn tay đang cầm di động của Tống Thư Hàng cứng đờ lại.
[Chẳng trách lần này hắn cảm thấy khi thuộc tính may mắn của Bạch tiền bối bộc phát, ‘tai nạn’ mà mọi người phải chịu không lớn lắm, hóa ra là vì ‘nạn’ này đã được Tam Lãng tiền bối chia sẻ bớt không ít rồi ư?]
Hắn thầm nghĩ.
Bây giờ hắn phải giải thích ‘tai nạn’ này với Tam Lãng tiền bối như thế nào đây?
“Có chuyện gì thế?”
Tô thị A Thập Lục nghi hoặc hỏi.
“Lúc nãy khi phi kiếm đâm vào vách núi, có lẽ… tông luôn cả vào Tam Lãng tiền bối rồi.”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Bạch tiền bối nghi hoặc quay đầu lại:
“Hả?”
Trên gương mặt của Tô thị A Thập Lục cũng đầy vẻ khó hiểu.
“Vừa nãy khi lên mạng, ta thấy tin nhắn của Tam Lãng tiền bối ở trong nhóm. Mà lúc đó Bạch tiền bối không cảm ứng được khí tức của Tam Lãng tiền bối à?”
Tống Thư Hàng dở khóc dờ cười nói.
Bạch tiền bối đáp:
“Khi ta tỉnh lại thì phi kiếm đã đâm vào vách núi rồi. Đợi khi ta hoàn toàn tỉnh táo thì chỉ cảm ứng được khí tức của bảo vật, không thấy Tam Lãng đạo hữu.”
Lúc này Tô thị A Thập Lục cũng đã xem hết tin nhắn, bèn nói:
“Có phải là do Tam Lãng tiền bối đã phong ấn tất cả linh lực của mình không?”
“Ngoại trừ phong ấn hết linh lực, nói không chừng trên người hắn còn có pháp khí che giấu khí tức nữa. Nơi này là thú giới, khi tới nơi này, một số tu sĩ nhân loại đều thích đeo những pháp khí như thế.”
Bạch long tỷ tỷ nói.
Thông Nương hỏi:
“Vậy chúng ta có cần quay lại xem vết thương của Tam Lãng tiền bối như thế nào không?”
“Vậy để ta quay đầu.”
Bạch tiền bối nói.
“Để ta hỏi xem vết thương của Tam Lãng tiền bối có nặng không.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn tiếp tục kéo màn hình xuống.
À mà… lúc trước Tam Lãng tiền bối @ hắn, hỏi hắn có số điện thoại của công ty chuyển phát Phong Thu hay không, còn nói muốn gửi đồ cho các đạo hữu trong nhóm.
Hắn đã ngã xuống vách núi rồi, tại sao còn có tâm trạng để gửi đồ cho mọi người nhỉ?
Chẳng lẽ…
Năng lực ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’ của Bạch tiền bối được phát động, sau khi rơi xuống vách núi, Tam Lãng tiền bối lại có thu hoạch lớn ư?
Sau khi kéo khung chat xuống, Tống Thư Hàng đã nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Tam Lãng tiền bối.
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Không biết hôm nay ta đắc tội với vị đại lão nào, đang yên đang lành lại bị phi kiếm khổng lồ đâm vào. Phi kiếm đó siêu to luôn, còn rất hổ báo nữa, đại lão ra tay đúng là tuyệt tình. Một kẻ linh lực toàn thân đều bị phong ấn như ta rơi xuống vách núi, bị thương không nhẹ đâu.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Còn sống là may lắm rồi, lúc trước ngươi từng đắc tội với ai à?”
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Ngươi có mang theo đan dược trị thương không?”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Vân Tước Tử tiền bối tới rồi chưa?”
“Vẫn ổn, ta đã uống thuốc rồi. @Bắc Hà Tán Nhân, gần đây ta không đắc tội với ai hết, thậm chí mấy ngày gần đây ta vẫn luôn tích nhân phẩm (*), để cuộc gặp gỡ với Vân Tước Tử Tiên Tử lần này diễn ra thuận lợi, mới sáng ra là ta đã rửa một trăm tấm ảnh Bạch tiền bối cho vào trong hộp rồi gửi cho một trăm người lạ nhằm tăng nhân phẩm của bản thân đấy.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tống Thư Hàng đọc đến đây thì im lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Tam Lãng tiền bối, có phải ngài có hiểu làm gì đó với cách ‘tích nhân phẩm’ không?
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Vân Tước Tử đã tới rồi, cô ấy đang trị thương cho ta. Ngoài ra ta còn phát hiện, khi mình bị rơi xuống vách núi thì đúng lúc đè lên một đám ‘thú chi ngàn năm’. Cũng may nhờ có ‘thú chi ngàn năm’ này giảm xóc nên ta mới sống được. Số lượng thú chi rất lớn, phủ đầy mặt đất, ta đã hái một ít, đợi về hiện thế thì ta sẽ gửi cho mọi người. Coi như là mang đặc sản về cho mọi người vậy.”
Tiếp đó chính là tin nhắn Cuồng Đao Tam Lãng @Tống Thư Hàng.
Xuống dưới nữa là ảnh selfie hái ‘thú chi’ của Cuồng Đao Tam Lãng.
Nhìn hắn vẫn rất vui vẻ.
Sau khi suy nghĩ, Tống Thư Hàng trả lời Tam Lãng tiền bối:
“@Cuồng Đao Tứ Lãng, vết thương của ngươi thế nào rồi, bây giờ bọn ta quay lại thăm ngươi đây.”
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“[Meme anh da đen chấm hỏi] Quay lại thăm ta?”
Bá Đao Tống Nhất:
“Ừm, thực ra hôm nay ta cũng ở thú giới, ta phải đến ‘Thánh sơn Gars’ để tham gia thí luyện. PS: Hôm nay là Bạch tiền bối lái xe tới thú giới, ‘xe’ của bọn ta là phi kiếm khổng lồ kết hợp khoa học kỹ thuật và kỹ thuật tu chân mà Bạch tiền bối mới chế tạo ra, bề ngoài có hình dáng như phi kiếm, thực ra không gian bên trong chẳng khác gì máy bay, hơn nữa còn có wifi di động nữa.”
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Sao ta càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai thế nhỉ?”
Bắc Hà Tán Nhân:
“[Meme ngọn nến.]”
Diệt Phượng Công Tử:
“[Meme ngọn nến] +1”
Lệ Chi Tiên Tử:
“[Meme ngọn nến] +2”
Ở phía dưới, các thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ nhanh chóng theo kịp, giữ vững đội hình.
Tống Thư Hàng:
“[Meme che mặt than khóc] Trong lúc lái xe, Bạch tiền bối lại ngủ mất. Sau khi vào thú giới thì sơ ý đụng phải một đỉnh núi, pháp khí phi kiếm tông bể ngọn núi đó luôn. Thật là trùng hợp.”
Tô thị A Thập Lục:
“[Meme ngoan ngoãn cắn hạt dưa.]”
Cuồng Đao Tam Lãng suýt chút đã khóc thành sông:
“Ta đã nói sao hôm nay lại lạ thế. Sau khi rơi từ vách núi xuống lại còn có tình tiết gặp được một đống bảo vật nữa.”
“Tam Lãng đạo hữu đừng khóc, hãy đứng lên thét gào đi.”
Diệt Phượng Công Tử hớn hở nói.
Tống Thư Hàng:
“@Cuồng Đao Tứ Lãng, bọn ta đã quay đầu rồi, tới thăm ngươi ngay đây.”
“Không, đừng!”
Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng nói:
“Đừng tới, bây giờ đừng để Bạch tiền bối tới. Ta không sao, ta ổn lắm rồi. Vân Tước Tử tiền bối cũng đã ở cạnh ta, đừng lo cho ta.”
Khát vọng sống mãnh liệt đột nhiên ập tới và trực giác của tu sĩ nói cho Tam Lãng, lúc này đừng để Bạch tiền bối đến gần hắn thì tốt hơn.
Tiếp đó, Cuồng Đao Tam Lãng lại bổ sung:
“Thực ra lát nữa ta và Vân Tước Tử cũng sẽ đến vùng phụ cận ‘thánh sơn Gars’. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi ấy mà, nên đừng lo cho ta.”
Tống Thư Hàng:
“Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì, trạng thái bây giờ của ta siêu tốt.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
“Tiện thể ngươi cho ta số điện thoại của chuyển phát nhanh Phong Thu với, khi nào về ta sẽ gửi một ít ‘thú chi’ cho ngươi.”


Tống Thư Hàng ngẩng đầu, truyền đạt lại ý của Tam Lãng tiền bối cho Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối suy nghĩ một lúc rồi lại quay đầu.
Tuy nhiên trước khi đi, hắn lấy một cành cây trên ‘cơ thể bằng gỗ’ của Tống Thư Hàng từ chỗ A Thập Lục, gọt thành một thanh ‘phi kiếm dùng một lần’, đồng thời dán bốn tấm ‘mặt nạ dịch dung’ lên trên, bắn về phía sơn cốc ở đằng xa.
Người thấy đều có phần, khi chia bảo vật thì Bạch tiền bối rất công bằng.
Không lâu sau đó.
Cuồng Đao Tam Lãng gửi tin nhắn riêng cho Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, Bạch tiền bối gửi cho ta bốn tấm mặt nạ là có ý gì, ta hoang mang quá. Chắc không phải Bạch tiền bối muốn lột da ta đấy chứ?”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười, đáp:
“Tam Lãng tiền bối, đây chỉ là mặt nạ dịch dung thôi.”
“Thế thì ta yên tâm rồi.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
“Đúng rồi Thư Hàng, ngươi đến thánh sơn Gars là vì truyền thừa của ‘Thánh Viên Long Lực Thần Công’ à? Vân Tước Tử bảo ta chuyển lời tới ngươi, nếu như ngươi định nhắm vào đó thì lúc vào thí luyện, tốt nhất là đem ‘rồng’ theo.”
(*) Nhân phẩm (tiếng lóng) ý chỉ may mắn, vận may
Bạn cần đăng nhập để bình luận