Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2085: Thập Lục, Tán ta không? Hay là ta tán thử cho cô xem nhé?

Chương 2085: Thập Lục, Tán ta không? Hay là ta tán thử cho cô xem nhé?
Tống Thư Hàng từ từ mở mắt ra.
Lúc này, trên người hắn có thêm cảm giác của vòng quay thời gian, cơ thể bằng gỗ cành lá xum xuê đến mức không thể chịu nổi, dưới ảnh hưởng của thời quang đại đạo, hôm nay nó đang cố gắng vì sự nghiệp xanh hóa, hít CO2, nhả ra O2.
Các tu sĩ chúng ta cần phải có tinh thần cống hiến cho thế giới như cây đại thụ này.
Chịu khó chịu khổ, có khổ ta gánh, ăn đất, hít CO2, kết quả ngọt, nhả ra hương thơm nức mũi và O2.
Để thế giới này tốt đẹp hơn, ta thậm chí có thể để cành của mình bị chặt xuống, không hề oán hận.
Cơ thể của Tống Thư Hàng vừa cử động liền nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng cây.
Cái đầu chôn trong các nhánh cây dường như được trở về với thiên nhiên.
Cơ thể của hắn đong đưa, pháp thuật thời quang của Thiên Đế cũng dần biến mất.
Tuy rằng công lực của Hà Chỉ Ma Đế vẫn đang rót vào người hắn nhưng chẳng làm nên trò trống gì được nữa rồi. Cường độ năng lượng còn lại chỉ có thể coi như hoa quả điểm tâm sau bữa ăn thôi, thậm chí chỉ cần Tống Thư Hàng thi triển ‘dưỡng đao thuật’ 100 phát liên tiếp là có thể tiêu hao hết số năng lượng này.
Mưu kế ác độc của Hà Chỉ Ma Đế đã hoàn toàn thất bại.
Nếu như không vì phải an phận, bây giờ Tống Thư Hàng đã nhảy nhót trong newfeed của Hà Chỉ Ma Đế rồi.
“An phận, an phận. Chuyện này ta cứ ghi lại trước đã, đợi ta tấn thăng từ thất phẩm lên bát phẩm, thực sự nhân tiền hiển thánh rồi lại lấy ra giày vò trái tim Hà Chỉ Ma Đế.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nếu chỉ đâm tim trong ‘newfeed’, cảm giác thành tựu sẽ giới hạn trong danh sách bạn bè của mình, hơn nữa phần lớn trong đó đều là người phe mình, không đủ thỏa mãn.
Thế nên trước hết cứ nhịn đã.
Đợi đến khi nhân tiền hiển thánh, giảng pháp trước chư thiên vạn giới rồi lại cảm ơn Hà Chỉ Ma Đế thưởng cho năng lượng kiếp tiên đỉnh phong’, đến lúc đó cho dù Hà Chỉ Ma Đế cứng rắn như sắp thép cũng sẽ bị đâm thành khuôn kim loại toàn lỗ cho xem!
“Có đôi khi, chờ đợi nhất thời là để thu hoạch quả ngọt hơn.”
Tống Thư Hàng gật đầu, nhẹ giọng nói.
Chỉ chờ đợi một thời gian thôi mà, hắn có thể làm được.


“Mệt rồi.”
Đúng lúc này, giọng nói của mỹ nhân rắn công đức vang lên bên tai hắn:
“Ta mệt rồi.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên mặt mỹ nhân rắn công đức chứa đầy vẻ mỏi mệt, cơ thể công đức vốn kim quang xán lạn giờ lại ảm đạm, có cảm giác như lúc nào có thể vỡ nát bất cứ lúc nào vậy
“Vất vả cho cô rồi, tiên tử.”
Tống Thư Hàng cảm kích nói.
Trong chuyện lần này, mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử giúp hắn tạo ra một tấm lưới, lọc đi một phần năng lượng mà Hà Chỉ Ma Đế truyền tới.
Nếu như không có họ, sự ‘cân bằng’ trong cơ thể Tống Thư Hàng không thể hình thành.
“Ừm.”
Lần này mỹ nhân rắn công đức mệt thật, đến cả sức để trêu hắn cũng không có.
Tạo Hóa Tiên Tử trong cơ thể hắn thì không còn sức để trả lời mà tiến vào trạng thái nghỉ ngơi luôn.
Sau khi đáp một tiếng, mỹ nhân rắn công đức vươn tay nắm lấy ‘song đao Ô Tặc Bạo Quân’ đang bay lơ lửng bên người Tống Thư Hàng.
Sau đó… tay trái một đao, tay phải một đao, cô đâm thẳng vào cổ họng và tim mình.
Song đao sắc bén vô song đâm xuyên qua người mỹ nhân rắn công đức.
Tống Thư Hàng trợn mắt há mồm: “!!!”
“A a a ~ a ~”
Mỹ nhân rắn công đức kêu lên thảm thiết, ngã sấp xuống đất…
Lần này không phải giả chết.
Cơ thể của cô hoàn toàn vỡ nát, hóa thành ánh sáng công đức, tiêu tán trong không trung.
Sau đó ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng lại ngưng tụ lại.
Khoảng hơn mười phút sau, một mỹ nhân rắn công đức hoàn toàn mới, tràn ngập sức sống lại có thể xuất hiện rồi.
Tống Thư Hàng: “…”
Không có thứ gì mà chết một lần không giải quyết được hả?
Những mỹ nhân rắn công đức vừa chết, khống khí liền trở nên rất kỳ lạ.
“Khụ, Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử quá mệt mỏi, vì thế khởi động lại rồi, một lát nữa là hồi phục thôi.”
Tống Thư Hàng nói với mọi người.
Thần long: “…”
“Khiến mọi người lo lắng rồi.”
Tống Thư Hàng dứt lời, nhìn thẳng vào A Thập Lục nhỏ bé.
A Thập Lục khoanh tay trước ngực, mỉm cười dịu dàng, hào phóng với hắn.
Nụ cười hôm nay của A Thập Lục thật là động lòng người.
Nụ cười khiến cho người ta nhớ mãi này không khỏi gợi lên hình ảnh Tống Thư Hàng truyền ‘tình yêu’ vào ngụy long châu của A Thập Lục.
Hắn nhớ trong cảnh này, A Thập Lục nhà bên rất biết tán tỉnh.
Đúng, chính là dáng vẻ này.
Lúc này, Tô thị A Thập Lục hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười giống như A Thập Lục nhà bên, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
“Thập Lục.”
Tống Thư Hàng vui vẻ vẫy tay với cô, nói:
“Tán ta không?”
Hắn đột nhiên muốn xem thử, khi tán tỉnh người khác, Tô thị A Thập Lục trong hiện thực sẽ như thế nào?
Tống Thư Hàng nhớ trong cảnh ‘ngụy long châu’, A Thập Lục nhà bên nói A Thập Lục trong hiện thực thẹn thùng quá, không biết tán tỉnh người khác thế nào.
Tống Thư Hàng không phục.
Lúc trước A Thập Lục còn biết dùng chân đẩy người ta vào tường nữa cơ… tuy rằng khi đó hắn đang ngồi.
Hơn nữa, thẹn thùng cũng có cách trêu chọc của thẹn thùng.
Thần long: “…”
Nó nhìn da mặt như kim loại của Tống Thư Hàng, không hổ là da mặt làm từ sắt thép, những lời không biết xấu hổ như thế mà cũng nói ra thản nhiên vậy được.
Ngươi không xấu hổ nhưng con gái nhà người ta xấu hổ đấy biết không hả?
“Khụ khụ!”
Dường như Tống Thư Hàng cũng phát hiện ra câu nói của mình không thỏa đáng, ban ngày ban mặt mà hắn lại bảo một tiểu cô nương tán mình đi, thế này không phải có bệnh à.
“Hay là, ta tán thử cho cô xem nhé?”
Vì thế, Tống Thư Hàng cố gắng cứu vãn.
Da mặt sắt thép, không sợ mất mặt.
Móng vuốt của bạch long tỷ tỷ vươn ra, che kín hai mắt.
Tô thị A Thập Lục lặng lẽ huých ngực, chớp mắt nhìn Tống Thư Hàng.
“Thập Lục, hôm nay cô cười rất quyến rũ.”
Tống Thư Hàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô thị A Thập Lục:
“Giúp ta cắt tỉa cành cây trước đã nhé.”
Tô thị A Thập Lục cúi đầu rút đoản đao từ sau lưng ra.
Thừa dịp cô cúi đầu, Tống Thư Hàng vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Hắn nhớ lại ánh mắt trêu chọc của Tô thị A Thập Lục nhà bên trong ‘cảnh ngụy long châu’, sau đó hắn cũng dùng ánh mắt đó, cúi đầu nhìn sâu vào mắt A Thập Lục.
Cành lá tươi tốt có thể che đi tầm mắt của mọi người.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng nhìn vào đôi môi của A Thập Lục, hắn không khỏi so sánh môi của cô với ‘Tiểu Thập Lục’ định hôn trong cảnh ngụy long châu.
“Khụ.”
Đúng lúc này, Tô thị A Thập Lục trong bụi cây họ nhẹ một tiếng:
“Cắt, dừng lại đã, đừng tán nữa, ta là Bạch Long.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Nói thật, ngươi dùng trạng thái cành lá rậm rạp thế này mà đi ghẹo gái, ta thật sự không tiếp nhận nổi, cứ thấy có thể bật cười bất cứ lúc nào. Nhưng nếu cười thì lại sợ sẽ tổn thương lòng tự tôn của ngươi nên ta nhịn vất vả lắm.”
Tô thị A Thập Lục vỗ nhẹ lên người Tống Thư Hàng, chỉ Bạch Long đứng bên cạnh:
“Đó mới là A Thập Lục.”
Tống Thư Hàng thộn mặt: “???”
“Mặt nạ ‘Ngân Quái Thiên Tôn’ mà lần trước Bạch tiền bối đào được.”
Bạch Long bụm mắt, giải thích.
Nhân sinh muôn màu muôn vẻ, mỗi mặt một cuộc đời, một cuộc đời một hưởng thụ.
Đeo mặt nạ lên, trải nghiệm những cuộc sống khác.
Dịch dung thuật hệ kim loại thật đúng là một tool hack tà đạo.
[Tinh ~ Có đưa ‘Tri âm’ Đồng Quái Tiên Sư vào danh sách đen không? Có/Không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận