Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2096: Tổng cương truyền thừa, thăm dò quá khứ!

Chương 2096: Tổng cương truyền thừa, thăm dò quá khứ!
Trong các đại đạo Trường Sinh Gỉa thì đại đạo thời gian cũng nằm trong hàng VIP chí tôn.
Nắm giữ thời quan, qua mặt thời gian chẳng khác nào nắm giữ thế giới.
So với sức mạnh không gian mà Kiếp Tiên cửu phẩm có thể nắm giữ thì sức mạnh thời gian lại vô cùng thần bí. Phần lớn cuộc đời của các tu sĩ trong chư thiên vạn giới đều không thể tiếp xúc với sức mạnh thời gian.
Có thể tiếp xúc với sức mạnh thời gian ở cảnh giới lục phẩm, thất phẩm thì chẳng khác nào cơ duyên lớn bằng trời đối với tu sĩ. Khi tiếp xúc với sức mạnh thời gian, chỉ cần nắm được kỳ ngộ thì tâm linh của tu sĩ sẽ được thăng hoa.
Giống như một người vốn sống ở tầng hai tầng ba, ngày nọ đột nhiên được đưa lên sân thượng building trăm tầng, tầm mắt thoáng cái sẽ được gia tăng.
Trước kia Chủ nhân của căn phòng thủy tinh đã từng tiếp xúc với vài thiên tài của thú giới.
Trước khi Tống Thư Hàng tới thì thi thoảng vẫn sẽ có vài thành viên cấp thiên tài xông qua từng thí luyện, cuối cùng đến được căn phòng thủy tinh này.
Mỗi lần, khi Chủ nhân của căn phòng thủy tinh tế quả cầu năng lượng mang theo sức mạnh thời gian này ra đưa về phía đối phương thì trên mặt họ đều ánh lên vẻ kinh hỉ.
Sức mạnh thời gian chính là tuyệt vời như thế, khiến người ta động tâm + kinh hỉ.
Nhưng lần này, phản ứng của vị tiểu đạo hữu tẩu hỏa nhập ma này khá kỳ lạ.
Chủ yếu là “mặt” của hắn rất dễ đọc.
Chủ nhân của căn phòng thủy tinh để ý thấy, khi vị tiểu đạo hữu này nghe đến “vinh hạnh...” thì trên mặt đầy vẻ chờ mong.
Lúc tới “may mắn được tiếp xúc...” thì hai mắt của hắn lại sáng rực lên.
Nhưng khi nghe thấy chữ “sức mạnh thời gian” quan trọng nhất thì tiểu đạo hữu này lại ngớ ra.
Sau đó còn lộ rõ vẻ thất vọng.
Hắn đang xem thường sức mạnh thời gian à?
Hoặc đây không phải lần đầu tiểu đạo hữu này tiếp xúc với sức mạnh thời gian? Thậm chí còn được tiếp xúc thường xuyên?
Bàn tay đưa ra của chủ nhân của căn phòng thủy tinh chợt khựng lại, sau đó... ấn quả cầu năng lượng màu lam này lên mặt Tống Thư Hàng!
Đừng hiểu lầm, hắn không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi.
Chủ yếu là khi hắn định ấn quả cầu năng lượng lên lồng ngực của vị tiểu hữu này thì đột nhiên cảm ứng được trạng thái của tiểu hữu này khá quỷ dị, dường như bản thể của hắn chỉ còn lại một cái đầu.
Chẳng lẽ vị tiểu hữu này là đầu đặc biệt thành tinh? Hay là chủng tộc đặc thù như Não Ma*?
*Brainiac một nhân vật phản diện trong truyện tranh DC, kẻ thù của Siêu Nhân.
Chủ nhân của căn phòng thủy tinh cũng là người có kiên thức rộng rãi nên không kinh ngạc gì mấy.
Nên hắn mới vươn tay cao hơn, dán quả cầu năng lượng ẩn chứa sức mạnh thời gian lên mặt của vị tiểu hữu này.
Chẳng biết tại sao, sau khi làm vậy thì Chủ nhân của căn phòng thủy tinh lại xuất hiện cảm giác “sướng cực”.
Vì mình lấy cầu nện vào mặt người khác nên mới đã tay như thế ư?
Chủ nhân của căn phòng thủy tinh rơi vào trầm tư.
Ừm... cứ nhớ cái này lại trước đã.
Nếu như vẫn có thí luyện giả thành công vào đây thì lại tế quả cầu sức mạnh thời gian ra thử vỗ mặt lần nữa.
Dù sao thì vỗ mặt hay vỗ ngực cũng có hiệu quả như nhau, trừ khi đối phương là kỵ sĩ không đầu hoặc thân hình như Hình Thiên.
Từ đó về sau, Chủ nhân của căn phòng thủy tinh bắt đầu đổi sang dùng quả cầu năng lượng sức mạnh thời gian nện vào mặt thí luyện giả.
Mặt của Tống Thư Hàng đau rát.
Khi quả cầu thời gian đáng lẽ phải nện vào lồng ngực bị đổi chỗ, bất ngờ dán lên mặt hắn thì hắn không hề có bất kỳ sự đề phòng nào, gương mặt đau rát như phải bỏng.
Sức mạnh thời gian khủng bố như thế đấy.
Sau khi bị quả cầu năng lượng sức mạnh thời gian đập lên mặt, thân thể Tống Thư Hàng lại được trải nghiệm cảm giác “phi thăng” vô cùng tuyệt vời.
Toàn thân... Nói đúng hơn là cái đầu của hắn cảm giác như thoát khỏi gông xiềng, bắt đầu phi thăng.
Ý thức của hắn thoát ra khỏi “hiện tại”, vươn ra khỏi dòng thời gian.
Nhưng lần này ý thức của hắn không hề “nhìn lén” tương lai nữa mà là dõi theo quá khứ!
Ý thức của hắn ngược dòng thời gian.
Trong quá trình này, ý thức của hắn ngày càng mơ hồ, cảm thấy mệt mỏi.
Tống Thư Hàng vội vàng tập trung tinh thần để giữ cho nguyên thần được tỉnh táo.
Cơ thể hắn đã từng tiếp xúc với sức mạnh thời gian, thậm chí ngay cả bí pháp giám định của hắn cũng có liên quan phần nào với thời gian.
Nên trong quá trình theo dõi quá khứ, hắn không hôn mê nữa mà giữ được tỉnh táo từ đầu chí cuối.
Hắn cảm nhận được rõ ràng rằng ý thưc scuar mình đã bị sức mạnh thời gian bao phủ.
Trong quá trình này, hắn cảm giác “hiểu biết” của mình về bí pháp giám định càng lúc càng sâu hơn.
“Đi một ngày đàn học một sàng khôn, ngược dòng thời gian giúp tri thức của ta được tăng lên.” Tống Thư Hàng nghiêm túc gật gù cảm thán.
Đùng!!!
Cuối cùng, quả bóng rổ bọc kín đầu của Tống Thư Hàng biến mất.
Ý thức của Tống Thư Hàng đã đến được “đích đến”.
Nhưng hắn có thể cảm giác được trạng thái của mình lúc này đã bị hạn chế.
Hắn không thể mở miệng nói chuyện hay cục cựa được.
Ngay cả tầm mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy vật thể trong phạm vi 10 mét, xa hơn nữa chỉ là một màn suong dày.
Hơn nữa hắn cũng không có thân hình, chỉ lơ lửng trên không trung như một u lih trong suốt.
“Thì ra là thế, đây là hạn chế à.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tuy rằng quả cầu năng lượng do Chủ nhân của căn phòng thủy tinh đánh ra cũng có thời gian chi đạo, nhưng hạn chế lại cực lớn. Chỉ có thể đư ý thức của Tống Thư Hàng đến một địa điểm đặc biệt trong quá khứ mà thôi.
Hơn nữa, hắn chỉ có thể im lặng quan sát như một người qua đường, không thể tạo thành ảnh hưởng với quá khứ.
[Sao có vể giống với nhập mộng của mình thế nhỉ.] Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Trong lúc suy nghĩ, thân thể của hắn đã hành động nằm ngoài tầm khống chế.
Thân thể liên tục bay về phía trước.
Cuối cùng đi tới trước một rừng trúc giống hệt tiên cảnh.
Trong rừng trúc có rồng bay phượng múa, đủ loại tiên thú chỉ có trong thần thoại đang ô đùa nơi đây.
Trong phần đông thần thú nọ, có hai con ở cạnh giếng nước trong rừng trúc là khiến người ta chú ý nhiều nhất.
Một con rồng.
Một con vượn.
Giữa hai con là một vị lão giả cơ bắp cuồn cuộn.
Trên hai tay của lão giả cũng xăm hình rồng và vượn. Hắn ngồi xếp bằng, trên gối đặt một thanh cự nhận.
Phong cách của hắn hoàn toàn không hợp với rừng trúc tiên cảnh này.
Sau khi tới, Tống Thư Hàng phát hiện có bảy thú tu mặt mày nghiêm túc đang ngồi trong rừng trúc.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi đấy à?” ánh mắt của lão giả đảo qua bảy thú tu, sau đó lại nhìn lướt qua phía Tống Thư Hàng.
“Hôm nay ra sẽ truyền thụ cho các ngươi một môn thần thông luyện thể, nó đứng thứ ba trong số các công pháp mà ta sáng chế mấy năm nay.” Lão giả khoan thai nói: “Tên gọi Thánh Viên Long Lực Thần Công.”
Dứt lời, lão giả bắt đầu giảng giải thật từ tốn.
Phần đầu giảng đúng là thiên căn bản của Thánh Viên Long Lực Thần Công, cũng là phần lưu truyền cả ở bên ngoài thú giới.
Cùng là thiên căn bản của Thánh Viên Long Lực Thần Công, nhưng khi được thốt ra từ miệng lão giả này thì lại có trình độ cực cao.
Cũng giống với Đạo Tạng mà Trình Lâm đã giảng vậy.
Tống Thư Hàng nghe như say như mê.
Cảm thấy hiểu biết của mình về Thánh Viên Long Lực Thần Công liên tục trở nên sâu sắc hơn.
Tống Thư Hàng dám khẳng định, chờ sau khi mình về thì số lượng thánh viên sẽ tăng thêm một lứa nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận