Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2100: Gieo nhân nào gặt quả đấy

Chương 2100: Gieo nhân nào gặt quả đấy
“Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?” bạch long tỷ tỷ hỏi.
Lần này vẻ mặt của Tống Thư Hàng quá phức tạp nên cô nhất thời không thể đọc mặt đoán ý được.
“Ta đang nghĩ tại sao trên đời này không có pháp thuật copy tri thức rồi paste vào trong đầu chứ? Giống như quán đỉnh truyền công ấy?” Tống Thư Hàng đáp.
Học có mỗi phần khung thôi mà cũng phải mất một hai năm, muốn học toàn bộ tri thức thì phải tốn bao lâu đây?
Cọng tóc ngố của Sở các chủ lắc lư: “Ngươi coi tri thức là cái gì hả? Không cần học thì còn gọi là tri thức à?”
“Ồ, Thư Hàng nói vậy làm ta nhớ hình như đã từng nghe nói tới một loại pháp thuật tương tự như thế. Dùng thần vật thiên địa cực kỳ quý giá để lưu giữ một vài tri thức đặc thù nhằm đạt được mục đích truyền thừa.” Bạch long tỷ tỷ nói: “Nhưng tiếc là ta chưa từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tương tự như thế.”
Mặc kệ đã từng thấy qua hay chưa... chỉ cần là thứ mà Sở các chủ nói “Tuyệt đối không có khả năng” thì cô cứ nắm chặc thời cơ mà phản pháo là chuẩn nhất.
Sửa lưng người khác đúng là sướng!
“Đừng lãng phí thời gian nữa, đã lâu như vậy rồi, chắc những thí luyện giả khác cũng sắp đánh tới rồi.” Sở các chủ nói: “Tiếp theo chúng ta ra ngoài trước hay là tiếp tục ở lại đây?”
“Ừm, cứ ở lại đây đi.” Tống Thư Hàng quyết định: “Đến lúc đó, nếu có thí luyện giả khác thuận lợi đến đây, hơn nữa còn thành công nắm giữ thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công trong quá trình quan sát quá khứ thì chúng ta cũng có thể xác minh với người nọ một phen, nói không chừng sẽ có thu hoạch. Hơn nữa... Nếu như Bạch tiền bối quay về thì chắc là hắn cũng sẽ tới đây trước tiên.”
“Cũng đúng.” Sở các chủ gật đầu.
Bạch long tỷ tỷ: “Nhân lúc những thí luyện giả khác còn chưa tới, ta sẽ bổ túc tri thức căn bản cho ngươi trước.”
“Ta sẽ ở bên cạnh bổ sung cho bạch long tỷ tỷ.” Sở các chủ nói. Chỉ cần Bạch Long tiên tử nói sai hoặc sót chỗ nào là cô sẽ nghiêm khắc lên án, chỉ ra chỗ sai.
“Yên tâm đi, bằng trình độ của ta mà giảng những tri thức căn bản này thì không có chuyện sai được.” Bạch long tỷ tỷ nói đầy tự tin: “Cô vĩnh viên không có cơ hội bắt lỗi ta đâu.”
“Chuyện đời khó nói ~” Sở các chủ khoan thai đáp.
Tống Thư Hàng: “...”
Tô thị A Thập Lục: “...”
Trong thế giới thủy tinh.
Bạch long tỷ tỷ bắt đầu giảng pháp.
Trường Sinh Gỉa giảng pháp hàng thật giá thật, dù chỉ đang giảng những tri thức pháp thuật tương đối căn bản, nhưng bản chất vẫn không thay đổi.
Tống Thư Hàng nghiêm túc lắng nghe.
A Thập Lục ngồi bên trái của hắn.
Vũ Nhu Tử da đen hai tay ôm đầu gối ngồi bên phải hắn.
Bạch long tỷ tỷ bắt đầu giảng pháp, trong thiên địa có đại đạo chi âm bắt đầu đáp lại, cũng có tiếng chuông ngân vang lên phụ họa, đủ loại dị tượng liên tục sinh ra.
Nếu như có thể, Tống Thư Hàng thật sự rất muốn lôi hết đệ tử của mình, Thông Nương và tất cả sủng vật trong thế giới hạch tâm ra nghe bạch long tỷ tỷ giảng pháp. Tiếc là thế giới hạch tâm vẫn còn đang đánh bài chuồn.
Giảng pháp của bạch long tỷ tỷ tiến vào diệu cảnh.
Sở các chủ mãi mà không tìm ra sơ hở của cô, cọng tóc ngố xìu xuống thấy rõ.
Trong thế giới thủy tinh.
Mười vạn trụ thủy tinh đã cộng minh bắt đầu lóe sáng liên tục.
Linh lực trong hư không đều bị giảng pháp hút về, hội tụ lại nơi này như một dòng xoáy.
Thân thể bằng gỗ của Tống Thư Hàng được linh khí tưới tắm, lại rục rịch đâm chồi.
Lại có nhánh cây mới mọc ra từ chỗ gãy.
Sinh mệnh lực của thân thể bằng gỗ còn ương ngạnh hơn cả cỏ dại, vừa cắt xong lại đâm chồi. Chỉ trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi mà Tống Thư Hàng đã tích được nửa phòng nhánh cây để làm phi kiếm dùng một lần.
“Ơ? Thơm thế.” Vũ Nhu Tử da đen đang nghe giảng pháp đột nhiên nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Một mùi hương mà ngay cả Trường Sinh Gỉa giảng pháp cũng không áp chế được khiến cô không thể bỏ qua.
Không riêng gì cô, ngay cả Tô thị A Thập Lục cũng để ý tới mùi thơm lạ này.
Hai người khụt khịt mũi, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía nguồn gốc của mùi thơm – phần eo của thân thể bằng gỗ của Tống Thư Hàng.
Trên đó có một quả trái cây đã chín, phát ra ánh sáng bảy màu.
Dị quả này khác với những dị quả khác trên thân thể của Tống Thư Hàng, dị quả khác rất nhanh chín, một đợt linh lực tưới xuống là có thể mọc ra cả đống.
Mà dị quả này đã trải qua Hà Chỉ Ma Đế truyền công từ xa + thời gian chi đạo của Thiên Đế, lại có linh lực của Tống Thư Hàng tưới tắm một ngày mấy lần, mãi cho đến bây giờ lại có thêm linh lực từ thiên địa dị tượng và bạch long tỷ tỷ giảng pháp tẩm bổ thì mới chín hẳn.
Cảm giác tồn tại của hương thơm đó quá mạnh.
Bạch long tỷ tỷ đành phải tạm dừng quá trình giảng pháp, buổi học bổ túc này không thể nào tiến hành được nữa rồi.
Sở các chủ nhắc nhở: “Thư Hàng, ngươi xử lý quả trái cây này trước đi, không thì còn giảng kiểu gì nữa?”
Tống Thư Hàng cười gượng, giơ tay nắm lấy quả trái cây nọ kéo mạnh một cái.
“Shhh~” Lúc hái xuống thì hắn đột nhiên hít sâu một hơi.
Khac với những quả trái cây trên cành khác, lúc hái quả bảy màu này xuống Tống Thư Hàng thậm chí còn có cảm giác đau đớn như cốt nhục bị chia lìa.
“Trông có vẻ ngon thế.” Vũ Nhu Tử da đen nói.
“Nhưng mấy loại quả có màu sắc sặc sỡ thường có kịch độc đấy.” Sở các chủ nhắc nhở.
“Để ta giám định cái đã.” Tóc dài của Tống Thư Hàng biến thành một bàn tay nhỏ, vỗ nhẹ lên quả trái cây này.
Thi triển bí pháp giám định.
[Dị quả không tên: quả trái cây mọc ra do thân thể bằng gỗ kết hợp với Bá Tống Huyền Thánh, bởi vì mọc trên eo nên có bảo quang bảy màu.]
[Bên trong quả trái cây thần kỳ này ẩn chứa tri thức và trí tuệ. Đây là tri thức khổng lồ mà Bá Tống Huyền Thánh không thể nào hiểu nổi, trải qua thân thể bằng gỗ chuyển hóa, kết hợp với trí tuệ của thân thể bằng gỗ, trải qua đủ loại kỳ ngộ mà kết thành.]
[Cách dùng: Dùng miệng ăn.]
Tống Thư Hàng nắm quả trái cây này, hồi lâu không nói nên lời.
“Tống tiền bối, quả này có ăn được không?” Hai mắt của Vũ Nhu Tử da đen sáng rực lên.
“Ăn được, nhưng tạm thời không thể cho cô quả này được.” Tống Thư Hàng xoa nhẹ quả trái cây này: “Nó là quả trí tuệ. Ta đã biết cách nó mọc ra rồi, quả tiếp theo sẽ chia cho các cô.”
“Qủa trí tuệ? Táo à?” Tô thị A Thập Lục chớp mắt hỏi.
“Ý ta là nó truyền thừa trí tuệ và tri thức.” Tống Thư Hàng há miệng cắn một miếng.
Ngon quá.
Không hổ là dị quả mọc ra trên người hắn, hương vị không thua Thiệt Xán Liên Hoa là bao.
Bạch long tỷ tỷ ngớ ra: “Truyền thừa trí tuệ và tri thức?”
Là “thần vật truyền thừa trí tuệ và tri thức” mà khi nãy ta đã nói bừa đấy ư?
Vũ Nhu Tử da đen nuốt nước bọt rồi nói: “Sao ta cứ thấy lúc Tống tiền bối ăn nó cứ như đang tương tàn thế.”
“Dùng tương tàn thì không ổn lắm.” Sở các chủ nhắc nhở: “Ta cảm thấy nên dùng gieo nhân nào gặt quả đó thì đúng hơn.”
“Sở Tiên Tử dùng từ chính xác lắm.” Bạch long tỷ tỷ gật đầu, khi nãy cô cũng nghĩ tới câu này.
Tô thị A Thập Lục hỏi: “Có hiệu quả không?”
“Vẫn chưa, ta vừa mới ăn thôi mà.” Tống Thư Hàng xoa tay.
“Ta có một vấn đề.” Vũ Nhu Tử da đen giơ tay: “Vừa rồi ta đã muốn nhắc, nay Tống tiền bối ngươi chỉ còn lại có một cái đầu thôi, ăn quả trí tuệ xong thì có tiêu hóa được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận