Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2120: Chết Chôn Theo

Chương 2120: Chết Chôn Theo
Tống Thư Hàng: “...”
Lúc này Bảo đao Bá Toái hẳn là đang cắm trên Điền Thiên đảo, lần trước lúc hắn rời khỏi Điền Thiên đảo, sơ ý để lại bảo đao Bá Toái và đệ tử Sở Sở trên đảo.
Vốn dĩ định chờ trở về từ thú giới, hắn sẽ đón đệ tử và bảo đao về.
Không ngờ hôm nay đưa tay chộp một cái lại bắt được bảo đao Bá Toái.
Nghĩ kỹ lại, trên bảo đao Bá Toái đúng là có ấn ký Thần Binh Kỳ Giám do mỹ nhân rắn công đức đóng lên.
Thần Binh Kỳ Giám do Tống đầu gỗ lưu lại là một bộ công pháp treo đầu dê bán thịt chó.
Nghe tên cứ nghĩ đây là một bộ pháp thuật chuyên dùng để giám định thần binh.
Thực tế tác dụng của nó là để lại ấn ký trên pháp khí thần binh, sau đó thông qua bí pháp Thần Binh Kỳ Giám, dù ở chân trời góc biển cũng có thể định vị tọa độ, thu hồi pháp khí thần binh.
Đây là bí pháp chỉ có đại lão cấp Kiếp Tiên hoặc các thiên chi kiêu tử có thiên phú không gian đặc biệt mới có thể sử dụng.
“Thế này có tính là ta đã nắm giữ Thần Binh Kỳ Giám không?” Tống Thư Hàng cầm chuôi bảo đao Bá Toái.
Hắn không nắm giữ sức mạnh không gian đúng nghĩa.
Lúc này nhờ dựa vào sự phụ trợ của bản thể con mắt Thánh Nhân Nho + bia mộ Bá Tống + thế giới hạch tâm cùng với sự giúp đỡ chi viện của mỹ nhân rắn công đức truyền đến, hắn mới kích hoạt Thần Binh Kỳ Giám thành công.
Hơn nữa do là lấy thế giới hạch tâm làm trạm trung chuyển... lúc cầm chuôi bảo đao Bá Toái, Tống Thư Hàng có thể cảm giác được thân thể hắn cũng có thể đi theo cánh tay, đến thẳng vị trí của bảo đao Bá Toái!
“Tuyệt!” Tống Thư Hàng cười khà khà.
“Lại sao nữa?” Bia đá nghi hoặc.
“Thần Binh Kỳ Giám rất tuyệt, thú vị hơn ta tưởng nhiều.” Tống Thư Hàng cười to.
Đây là tọa độ!
Trước giờ thế giới hạch tâm của hắn đều là vào từ đâu thì ra ở đó, rất dễ bị người ta nhắm vào.
Trước kia khi phân thân vẫn còn, hắn có thể dùng phân thân làm tọa độ tạm thời, ở thế giới hạch tâm mở một cửa ra khác. Nhưng sau khi phân thân tiến vào thế giới thiên kiếp cửu phẩm, Tống Thư Hàng lại mất đi tọa độ để dùng.
Hôm nay bảo đao Bá Toái lại có thêm chức năng làm tọa độ mới!
Hơn nữa tọa độ mới này có thuộc tính có thể sao chép.
Chỉ cần để mỹ nhân rắn công đức để lại tọa độ trên một số vật thể bền chắc, lại đặt những tọa độ này ở nơi mình muốn, vậy là Tống Thư Hàng có thể sử dụng tổ hợp Thần Binh Kỳ Giám + thế giới hạch tâm, xây dựng một mạng lưới truyền tống.
Thậm chí nếu nghiên cứu khai thác Thần Binh Kỳ Giám sâu hơn, nói không chừng còn có thể áp dụng pháp thuật này vào trong chiến đấu.
Đây là một pháp thuật có tiềm năng.
“Vậy chúng ta có thể trở về bí địa thí luyện thánh sơn Gars không?” Bia đá hỏi.
Tống Thư Hàng: “...” Không thể, chỉ có thể ngồi xe không gian đến Điền Thiên đảo.
“Thế thì đừng gây rối nữa được không?” Bia đá chân thành nói.
“Để ta lo cho, bia đá đạo hữu.” Sau khi Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, nguyên thần buông lỏng tay cầm chuôi bảo đao Bá Toái tay.
Hắn không thu hồi bảo đao Bá Toái mà tạm thời cứ để nó tiếp tục làm một tọa độ.
Chờ rời khỏi bí địa thí luyện thánh sơn Gars, hắn có thể thử dùng Bá Toái làm tọa độ, nhảy thẳng đến Điền Thiên đảo.
Tiếp đó Tống Thư Hàng lại thi triển Thần Binh Kỳ Giám.
Lần này có cảm giác hơn lần trước.
“Lúc này trúng rồi, ta ngửi thấy mùi vị của bí địa thí luyện thánh sơn Gars.” Bia đá cười nói.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó đưa tay chụp vào hư không.
Lần này bắt được một vật thể hình chuôi.
“Fuck, ai đấy hả? Hù chết ta, có tin ta chém ngươi không?” Giọng nói đáng yêu của Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối vang lên: “Muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo ta theo!”
“Tiền bối, đao hạ lưu tình! Là ta, Tống Thư Hàng bên hồ Đại Minh đây (1)!” Tống Thư Hàng vội kêu lên.
“Hồ em gái ngươi, may mà kịp thời phát hiện ra là khí tức của ngươi, nếu không ta đã chém ngươi từ đời nào rồi.” Nói xong, Xích Tiêu kiếm tâm ma kéo một phát.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng bị Xích Tiêu kiếm tâm ma kéo qua.
“Chờ đã, đừng bỏ bia ta lại một mình!” Bia đá đạo hữu vội la lên, khí linh nhảy lên, hút nguyên thần của Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó cả nó và Tống Thư Hàng đều bị Xích Tiêu kiếm tâm ma kéo đi.
...
...
Ầm~
Nguyên thần của Tống Thư Hàng bị kéo ra khỏi thế giới hạch tâm, ngã vào một vùng cát vàng.
Sa mạc?
Hơn nữa vùng sa mạc này đang đang nhảy múa nhiệt tình - là bão cát!
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài hại ta!” Tống Thư Hàng kêu lên.
“Ha ha ha, dù sao ta cũng là tâm ma mà.” Xích tiêu kiếm tâm ma cười nói: “Hơn nữa là ngươi hại ta trước.”
Tống Thư Hàng: “???”
Bia đá: “...” Tóm lại ta mới là bia đá giáp vô tội bị cuốn vào.
Gió cát bạo động, cát vàng vùi dập như sóng biển.
Chẳng mấy chốc Tống Thư Hàng, bia đá, Xích Tiêu kiếm đều bị chôn sống.
Bão cát đến nhanh đi cũng nhanh, hiển nhiên đây không phải bão cát tự nhiên bình thường.
Bão cát qua đi, sa mạc lại khôi phục sự im lặng.
Trên sa mạc vô tận xuất hiện một tấm bia lớn.
Bên cạnh bia lớn còn cắm một thanh cổ kiếm màu đen.
Sa mạc bao la, mộ bia, cổ kiếm...
Cực kỳ hiu quạnh.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng bị chôn sâu dưới cát, gan đau từng cơn.
Hắn đang xót thay cho chính mình, bị chôn sống hai lần liền.
“Mà Xích Tiêu kiếm tiền bối này, Bạch tiền bối đâu?” Hắn hỏi.
Trước đó A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ nói với hắn là Xích Tiêu kiếm tiền bối biến mất cùng với Bạch tiền bối.
“Đang ở gần đây thôi, trước khi ta bị ngươi tóm, ta và hắn đang đang tránh bão cát. Nếu ngươi không đột nhiên thò tay ra tóm chuôi kiếm của ta, chắc lúc này ta đã tránh bão cát thành công giống Bạch đạo hữu rồi.” Xích Tiêu kiếm trả lời.
Đây chính là điều làm Xích Tiêu kiếm tiền bối buồn bực.
Nó đang yên phận tránh bão cát, đột nhiên có một bàn tay thò ra từ trong hư không tóm lấy nó, làm nó bị cuốn vào trong bão cát.
“Xin lỗi.” Tống Thư Hàng là một thanh niên dám thừa nhận sai lầm.
“Không sao, đừng để tâm. Dù sao thù này ta nhớ kỹ, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho ngươi.” Xích Tiêu kiếm tâm ma cười nói: “Dù gì lão phu cũng là tâm ma mà.”
Tống Thư Hàng: “...”
“Ồ? Thư Hàng?” Đúng lúc này, thân hình Bạch tiền bối đáp xuống từ trên không trung.
Trên người Bạch tiền bối không nhiễm một hạt bụi, hắn tránh bão cát rất khéo. Ngoài ra trong tay hắn còn cầm một cây linh thạch giống như cây cột, đây là một cái tiểu linh mạch bị phong ấn, là thu hoạch Bạch tiền bối lấy được trong trận bão cát vừa rồi.
“Thư Hàng, sao ngươi cũng đến đây?” Sau khi đáp xuống, Bạch tiền bối lại thấy bia đá: “Tống Thư Hàng chi mộ? Ngày 27 tháng 11 năm 2019, Bá Tống Huyền Thánh yên giấc nghìn thu ở đây? Phụt, Thừ Hàng ngươi đi tìm đường chết tự mang bia mộ theo à?”
Sợ bản thân chết rồi không ai nhận ra mình, không ai nhặt xác cho nên tự mang bia mộ, chết chôn theo sao?
Gần đây Thư Hàng tiểu hữu rất có tính tự giác.
“Đang chơi trò gì vậy? Có cần ta đào ngươi lên không?” Bạch tiền bối đứng trước bia, gõ lên bia đá hỏi.
“Bạch tiền bối, đây không phải trò chơi.” Tống Thư Hàng nghiêm túc nói: “Thật ra chỉ là máu thơ văn trong người ta trỗi dậy thôi.”
“Gì cơ?” Bạch tiền bối nháy mắt.
Cả thân bia của “bia mộ Bá Tống” ở phía đối diện nóng lên.
“Bạch tiền bối, lúc nằm dưới lòng đất, ta đột nhiên nghĩ đến một câu thơ.” Tống Thư Hàng nói: “Về sau nữa, hương sầu là nấm mồ thấp bé. Ta ở bên trong, Bạch tiền bối ngài ở bên ngoài (2).”
Tâm ma xích tiêu kiếm: “...”
Chú thích:
(1) Trong phim Hoàn Châu Cách Cách, Tiểu Yến Tử đã hỏi Càn Long một câu: “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên Hồ Đại Minh không?”
(2) Mấy câu thơ trong bài Hương Sầu (Nỗi nhớ quê) của Dư Quang Trung. Bản gốc là:
Về sau nữa,
Hương sầu là nấm mồ thấp bé,
Con ở bên ngoài,
Mẹ ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận