Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2121: Thế Giới Độc Lập Không Hạn Chế

Chương 2121: Thế Giới Độc Lập Không Hạn Chế
Vẫn là câu nói kia.
Không tự tìm đường chết sẽ không chết, tại sao có một số người lại không hiểu đạo lý này nhỉ?
Xích Tiêu kiếm tâm ma nghĩ dù lúc này Bạch tiền bối có lấy Lưu Tinh kiếm ra cắm xuống mộ, đâm nguyên thần của Tống Thư Hàng ở bên dưới thành cái rổ cũng không quá đáng chút nào!
“Yên tâm đi.” Bạch tiền bối vỗ lên bia đá, nói với giọng dịu dàng: “Chờ Thư Hàng ngươi chết thật rồi, mỗi lần xuất quan ta sẽ nhớ tảo mộ cho ngươi. Tính thời gian thì cũng sắp đến ngày giỗ của Lục Nhĩ Kiếm Quân rồi, nếu Thư Hàng ngươi chầu trời mấy ngày này, lần sau ta có thể tảo mộ chung cho cả ngươi và Lục Nhĩ Kiếm Quân. Đến lúc đó ngươi ở trong mộ, ta ở ngoài mộ, ta cắt cỏ quanh mộ cho ngươi.”
Lục Nhĩ Kiếm Quân là một người bạn thân mà Bạch tiền bối quen biết trước lần bế quan trước, trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng có mấy vị đạo hữu biết người này.
Tu vi là cảnh giới Chân Quân lục phẩm.
Ba mươi năm trước, lúc hắn trùng kích cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, bị tâm ma quấn thân nên hóa thành tro bụi dưới kiếp hỏa, thân tử đạo tiêu.
Lần này sau khi xuất quan, nghe được tin Lục Nhĩ Kiếm Quân độ kiếp thất bại từ chỗ Hoàng Sơn, Bạch tiền bối chỉ để lại một tiếng thở dài não nề.
“Nếu sắp toi mạng thì hãy tranh thủ thời gian, chọn một ngày tốt trong mấy ngày này đi.” Bạch tiền bối lại ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mộ phần.
Tống Thư Hàng dưới mộ vội kêu to: “Đừng, Bạch tiền bối ngài đừng nói nữa!”
Miệng vàng của Bạch tiền bối vừa phán, chẳng may biến thành sự thật thì biết làm sao?
Tháng này đã đến ngày 27 rồi, mục tiêu nhỏ nhoi của hắn bây giờ là bình an sống đến cuối tháng.
“Bạch đạo hữu à thật ra ngươi không cần lo lắng vấn đề ngày giỗ đâu.” Xích Tiêu kiếm tâm ma cười khà khà nói: “Ta có linh cảm lần sau ngươi xuất quan thì dù là ngày nào cũng có thể đi viếng mộ Tống Thư Hàng. Một năm có 365 ngày, ngày nào cũng là ngày giỗ của Tống Thư Hàng cả.”
“Xích Tiêu kiếm tiền bối đừng phán lung tung! Cùng lắm thì mười hai tháng, mỗi tháng sẽ có một ngày giỗ của ta thôi, còn một năm 365 ngày ngày nào cũng là ngày giỗ của ta thì quá đáng lắm luôn á!” Tống Thư Hàng tức giận phản bác.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “...”
Thân là một con tâm ma đâm tim, chẳng biết tại sao lúc này nó lại hơi thương hại Tống Thư Hàng.
365 ngày, ngày nào cũng là ngày giỗ, vừa nghe đã biết đang nói đùa nên không có cảm giác gì.
Nhưng khi nghe chính miệng Thư Hàng nói “mười hai tháng, mỗi tháng sẽ có một ngày giỗ” thì lại cảm thấy đây là sự thật.
Mà thường thì sự thật sẽ đâm tim hơn đùa giỡn nhiều.
Bia đá: “...”
Rốt cuộc trước khi quen nó, Tống tiểu hữu đã trải qua những chuyện gì thế này?
Rốt cuộc là quá khứ và trải nghiệm thế nào mới có thể khiến cho một người thừa nhận bản thân có khả năng gặp phải chuyện đáng buồn là “mỗi tháng sẽ có một ngày giỗ” như thế?
“Nghe ngươi nói vậy, ta lại không xuống tay được.” Bạch tiền bối dở khóc dở cười, vừa vỗ nhẹ lên mộ vừa nói: “Còn chưa chịu ra? Chẳng lẽ ngươi muốn ở dưới đó ăn tết luôn ư?”
“Ra ngay đây.” Tống Thư Hàng cười khà khà.
Lần này nguyên thần của hắn đẩy đất ra trước rồi mới chui ra. Mỗi lần chui từ trong mộ ra ta đều phải đổi kiểu.
Cuộc sống vốn đơn điệu nhàm chán, phải thay đổi nhiều hơn từ chi tiết mới có thể làm cuộc sống thú vị hơn.
Sau khi nguyên thần chui ra ngoài, việc đầu tiên Tống Thư Hàng làm là bắt lấy Xích Tiêu kiếm tiền bối treo sau eo, tiếp đó ôm lấy bia đá đạo hữu, kéo nó từ trong đất ra.
“Phụt, quét mã tảo mộ, theo kịp thời đại, meo!” Xích Tiêu kiếm tiền bối thấy hàng chữ dưới cùng trên bia đá, không nhịn được bật cười.
Bia đá lắc nhẹ thân bia, nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nháy mắt nó đã thu nhỏ lại chỉ còn lớn bằng bàn tay, bay đến cạnh Bạch tiền bối, vứt bỏ Tống tiểu hữu.
“Hửm?” Bạch tiền bối bắt lấy khí linh của bia đá.
“Đây là bia đá đạo hữu, là tác phẩm của Bạch Thiên Đạo tiền bối năm đó.” Tống Thư Hàng giải thích.
Bia đá đạo hữu bổ sung: “Bây giờ ta tên là bia mộ của Bá Tống.”
“Phụt~ tên rất hay.” Xích Tiêu kiếm tâm ma lại không nhịn được mà bật cười.
Tống Thư Hàng: “...”
“Thì ra là vậy.” Bạch tiền bối gật đầu.
Hóa ra là tác phẩm của Bạch Thiên Đạo, thảo nào khi hắn tiếp xúc với bia đá thì lại có cảm giác thân thiết.
“Vị này là Bạch tiền bối ở hiện thế của ta, khác với Bạch Thiên Đạo tiền bối.” Tống Thư Hàng lại giới thiệu Bạch tiền bối cho bia đá biết, tránh cho bia đá nhầm lẫn Bạch tiền bối với Bạch Thiên Đạo.
Bia đá rung lên khe khẽ như đang “quan sát” Bạch tiền bối.
Đúng là có khác biệt với chủ nhân trong trí nhớ của nó, cũng khác hẳn Bạch đen Cửu U.
“À Bạch tiền bối này, đây là đâu thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
Trong lòng hắn có một suy đoán, nơi này rất có thể chính là bí mật do Bạch Thiên Đạo để lại, là nơi mà bia đá trấn áp bấy lâu, thậm chí rất có thể là cố hương của Bạch tiền bối.
“Nơi này có thể là cố hương của ta.” Bạch tiền bối trả lời.
Nhưng bản thân Bạch tiền bối cũng không xác định được.
Ngoài vùng sa mạc vô tận quen thuộc này, hắn không phát hiện ra bất kỳ người hay sự vật nào khác.
“Bia đá đạo hữu, ngươi có thể cung cấp thông tin gì về thế giới này không?” Tống Thư Hàng lại nhìn bia đá trong tay Bạch tiền bối.
Năm đó Bạch Thiên Đạo để bia đá tiếp tục trấn thủ nơi này, trấn áp thế giới này, nói vậy chắc là nó biết thông tin về thế giới này mới đúng.
“Xem ra hôm nay nhiệm vụ của ta sắp hoàn thành rồi.” Bia đá cảm khái.
Trước kia thế giới bị nó trấn áp này luôn ở trạng thái đóng kín, dù không có nó trấn áp cũng không ai có thể đi vào thế giới này.
Hôm nay thế giới này lại chủ động mở ra.
Vậy cũng có nghĩa là nhiệm vụ mà Bạch Thiên Đạo giao phó cho nó sắp kết thúc.
“Chủ nhân từng nói với ta thế giới này là một thế giới “độc lập, tự cong”. Tự cong thật sự, bất kể về mặt không gian hay thời gian, nó không hề bị hạn chế cũng như bị ảnh hưởng.” Bia đá nói: “Nói đúng hơn là nó không thuộc về thế giới này.”
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
Hắn nhớ đến thông tin lấy được sau khi dùng bí pháp giám định giám định Bạch tiền bối lúc trước.
[Bạch là một tồn tại rất đặc biệt đối với thế giới này. Hắn là độc nhất vô nhị, căn nguyên tồn tại của hắn không giống người thường. hãy thử tìm được cố hương của Bạch, lấy được nhiều thông tin hơn.]
Đầu mối khớp rồi.
Chắc đên tám chín phần nơi này là cố hương của Bạch tiền bối.
Nếu vậy... bây giờ là lúc lấy được nhiều thông tin hơn đúng không?
Nguyên thần của Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, tay phải vỗ mạnh lên sa mạc đầy khí thế: “Hãy ăn một chiêu bí pháp giám định của ta!”
Bí pháp giám định kích hoạt.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng bắt đầu run rẩy, từng cơn đau dữ dội tác động thẳng vào nguyên thần.
Những cơn đau dữ dội lâu rồi chưa xuất hiện.
Gần đây khi sử dụng bí pháp giám định, cái giả phải trả chỉ là một số vết thương nhỏ, ngay cả tư cách làm Tống Thư Hàng cảm thấy “đau” cũng không có.
Cái giả phải trả lần này khiến Tống Thư Hàng tiến vào chế độ rung như điện thoại di động.
Theo thân thể hắn rung không ngừng, một nửa nguyên thần chìm từ từ vào trong cát.
Bia đá: “...”
Nó cảm thấy dù là Dưỡng Đao thuật, Thần Binh Kỳ Giám hay bí pháp giám định Tống Thư Hàng đang dùng đều chẳng có thứ nào bình thường, vừa nhìn cứ có cảm giác như tà thuật vậy.
Chẳng mấy chốc kết quả giám định đã được gửi đến trong đầu Tống Thư Hàng.
[Cát của năm tỷ năm trước, trong mỗi hạt cát đều chứa đựng mùi vị năm tháng và khí tức cổ xưa, quan sát kỹ ngươi sẽ phát hiện chúng chứa đựng sức hấp dẫn không sao tả được.]
Đệch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận