Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2123: Sống Sót... Hơn Nữa Phải Sống Hạnh Phúc Hơn Bất Kỳ Ai

Chương 2123: Sống Sót... Hơn Nữa Phải Sống Hạnh Phúc Hơn Bất Kỳ Ai
Tốc độ của nguyên thần nhanh hơn thân xác, lúc này vận dụng thân pháp, có thể nói là trong chớp mắt đã đi xa nghìn dặm.
Một cái chớp mắt, Tống Thư Hàng đáp xuống trước tòa kiến trúc kia.
“Không ngờ lại là mộ.” Tâm ma Xích Tiêu kiếm nhìn tòa kiến trúc kia.
Bia đá: “...”
Từ khi nó bị chủ nhân Bạch đen Cửu U đổi tên thành bia mộ của Bá Tống, hình như nó cứ liên tục gặp phải sự việc có liên quan đến “mộ” thì phải?
“Thoạt nhìn còn rất mới.” Tống Thư Hàng vươn tay sờ nhẹ lên cổ mộ.
Nhìn tổng thể hình như mới xây không lâu.
Mộ cũng không lớn lắm, về cơ bản cũng do nấm mộ + thân mộ + bia mộ tạo thành.
Trên bia mộ khắc rất nhiều chữ viết phức tạp, Tống Thư Hàng không biết chữ nào cả.
Không phải chữ viễn cổ.
Tống Thư Hàng hỏi: “Xích Tiêu kiếm tiền bối, bia đá đạo hữu, các ngươi có biết loại chữ này không?”
“Ta bất lực.” Xích Tiêu kiếm tâm ma đáp.
“Chữ viết này... nhìn khá quen mắt nhưng ta chưa từng học, lúc ta được chủ nhân tạo ra, chữ viết được sử dụng chính đã là chữ viễn cổ và một loại chữ tự sáng tạo khác. Đây chắc là chữ chủ nhân dùng lúc còn trẻ.” Bia đá nói.
Chủ nhân mà nó nói đương nhiên là chỉ Bạch Thiên Đạo.
“Đáng tiếc, nếu lúc này có thể liên lạc với Bạch tiền bối two, chắc sẽ biết được nội dung khắc trên bia mộ nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Bia đá nhảy xuống, đụng nhẹ vào phần mộ kia sau đó suy đoán: “Phần mộ này được xây... chưa quá một năm!”
Cũng không biết nó dùng cách gì tra ra được số liệu chính xác.
“Nhưng không thể suy đoán thời gian của thế giới này theo lẽ thường được.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Trước đó mọi người cũng cảm ứng được, khi cát chảy xuống qua kẻ tay của Bạch tiền bối, cả thế giới mới “sống” lại, bắt đầu vận hành.
Kết hợp với thông tin mà bia đá biết được từ chỗ Bạch Thiên Đạo, thế giới này không bị hạn chế cũng như ảnh hưởng bởi “thời gian, không gian”, là một thế giới tự do chân chính.
Thế nên không thể tính thời gian ở thế giới này theo như lẽ thường được. Nói không chừng trước khi Bạch tiền bối đi vào, thời gian trong thế giới này vẫn ở trạng thái ngưng đọng cũng nên.
“Đúng rồi, những chữ viết này nhìn có giống chữ của Bạch tiền bối không?” Tống Thư Hàng hỏi bia đá.
“Hơi giống nhưng ý ta là giống chữ của chủ nhân Bạch, nhìn khá giống nét chữ của hắn.” Bia đá gật đầu đáp.
“Nếu đúng là chữ của Bạch tiền bối, không chừng ta biết đây là mộ của ai.” Tống Thư Hàng nói, vừa nói hắn lại vừa nhìn chằm chằm vào bia đá một hồi.
Trên bia đá có chữ do Bạch tiền bối two khắc lên, mới vừa khắc lên không lâu, còn nóng hổi đây.
Tống Thư Hàng đối chiếu hai nét chữ với nhau.
Mặc dù chữ viết khác nhau nhưng nét chữ đúng là khá giống nhau.
Bia đá: “...”
Bị Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm như vậy, nó cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Giả thiết như vậy, nếu mộ này là do Bạch tiền bối lập nên thật...” Tống Thư Hàng nói.
Nơi này là cố hương của Bạch tiền bối.
Theo như ký ức của Bạch tiền bối, người nằm trong ngôi mộ này rất có thể là vị “thiếu niên áo xanh dắt bạch mã” kia, chính là vị đã đè Tống Thư Hàng xuống đất nện hết lần này đến lần khác trong thực tại ảo.
Trong ký ức của Bạch tiền bối hiện thế, kết cục của thiếu niên là thân tử đạo tiêu.
Tống Thư Hàng: “Thiếu niên áo xanh dắt bạch mã.”
“Có muốn mở mộ ra xem thử không?” Xích Tiêu kiếm tâm ma đề nghị. Một lần nữa nó lại thực hiện chức trách chính xác của tâm ma, dụ dỗ Tống Thư Hàng làm một số chuyện “thú vị”.
“Sau khi mở nó ra, nói không chừng ta phải tiến vào.” Tống Thư Hàng mỉm cười, hắn đã nhìn ra trò dụ dỗ của Xích Tiêu kiếm tiền bối: “Ta cũng không muốn vào ngày này năm sau, Bạch tiền bối sẽ đến đây cắt cỏ quanh mộ cho ta đâu.”
Hắn nhìn sa mạc chói mắt dưới chân.
Hiện giờ có lẽ sa mạc này đã thành hóa thân của Bạch tiền bối rồi.
Lần này hắn không tự đi tìm đường chết đâu.
Tống *Không học theo Tam Lãng tiền bối* Thư Hàng.
Hơn nữa nếu đây đúng thật là bia do chính tay Bạch tiền bối dựng, mộ do chính tay Bạch tiền bối tạo, dù không có bất kỳ cơ quan cạm bẫy gì, Tống Thư Hàng cũng không dám động vào.
Ai đào người đó chết!
Dứt lời, hắn chắp hai tay lại tế bái trước mộ: “Tiền bối, mặc dù ngài đánh ta rất nhiều lần trong thực tại ảo nhưng ta không so đo đâu. Hơn nữa trong ký ức của Bạch tiền bối two, ngài chính là Bạch tiền bối two, vậy nên tiếp theo ta xin mạo phạm một chút...”
Lại nói cảm giác đứng ngoài mộ tảo mộ thế này rất vi diệu.
Đột nhiên Tống Thư Hàng lại mong đợi kết cục của Công Tử Hải, kẻ thù truyền kiếp trước của hắn. Nếu có một ngày Công Tử Hải lặng lẽ chết đi, được mai táng ở đâu đó, có lẽ hắn... sẽ đi tảo mộ tế lễ?
Bia đá đạo hữu hỏi: “Ngươi muốn nhảy disco trên mộ phần hả?”
“Đương nhiên là không, ta là loại người đó à?” Tống Thư Hàng đáp,.
Sau khi tế bái xong, hắn tiến lên một bước đi đến trước tấm bia đá kia, đặt tay lên đó.
“Lúc nãy mới dùng bí pháp giám định một lần để giám định sa mạc, không biết bản thể chịu đựng bao nhiêu vết thương, vậy nên lần này phải cẩn thận một chút. Nếu giá giám định quá cao thì phải dừng lại ngay.” Tống Thư Hàng nói nhỏ.
Dù sao bản thể của hắn chỉ còn lại đầu + bả vai, lượng máu tồn trức không đủ. Nếu giá giám định quá cao, một khi không xử lý tốt có khi não văng ra ngoài luôn chứ chẳng đùa.
Cẩn thận một chút chỉ có lợi chứ không hại.
Dưới sự khống chế của Tống Thư Hàng, bí thuật giám định được kích hoạt. Lần này toàn bộ quá trình hắn rất cẩn thận, nghiêm khắc giữ cái giá phải trả ở mức an toàn.
Cũng may là giá giám định rất thấp.
Mức độ đau đớn bằng chừng một phát thuật giám định cường giả.
Đối với Tống Thư Hàng, mức độ đau đớn này vẫn nằm trong giới hạn có thể chấp nhận. Bây giờ hắn hoàn toàn có thể vừa chịu đựng tác dụng phụ của thuật giám định cường giả vừa đại chiến với người khác, hơn nữa còn không hề ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu.
Chỉ lát sau kết giả giám định đã được truyền vào trong đầu hắn.
[Bia mộ của người vô danh, không còn ai nhớ tên của chủ nhân trong mộ, bị xóa bỏ hoàn toàn. Bia đá do chính tay Bạch dựng lên, chỉ là trong mộ trống rỗng không hề có gì. Mở phần mộ, ngươi có thể thấy một quan tài rỗng. Nếu nằm vào trong đó, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch bất ngờ.]
Tống Thư Hàng: “...”
Ngay cả bí pháp giám định cũng muốn lừa ta nằm vào?
Ngây thơ quá!
Đây là mộ do chính tay Bạch tiền bối lập nên.
Tống Thư Hàng ta, nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống không muốn chết, càng không đi đào mộ!
Ta hiểu rõ sự đáng quý của sinh mạng hơn ai khác.
Sống sót... hơn nữa phải sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai, đây là mục tiêu trong tháng này của ta.
Nói xong, thân thể Tống Thư Hàng từ từ chìm xuống dưới cát.
Bây giờ hắn là thể nguyên thần, có thể xuyên tường chui vách, không gì không thể. Chỉ cần trong phần mộ này không có cấm chế hoặc phòng ngự do tu sĩ lưu lại, hắn đều có thể lẻn vào.
Để đề phòng bất trắc, lúc hắn lẻn vào, một tay khác còn nắm chặt bia đá. Bây giờ bia đá là trạng thái khí linh, cùng cảnh ngộ với hắn, cũng có thể xuyên tường chui vách.
Tổ hợp bia đá + hắn có thể sử dụng Thần Binh Kỳ Giám, dùng Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối làm tọa độ.
Một khi có biến, bọn họ có thể chui thẳng đến bên cạnh Xích Tiêu kiếm tiền bối.
Quá trình lẻn vào vô cùng thuận lợi, không có bất kỳ trở ngại nào.
Quả nhiên trong mộ chỉ có một quan tài rỗng.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng cẩn thận chui vào trong quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận