Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2133: Chết Già Trong Pháp Thuật Nghịch Chuyển Thời Gian?

Chương 2133: Chết Già Trong Pháp Thuật Nghịch Chuyển Thời Gian?
Kiểu câu hỏi “ngươi muốn nghe lời thật hay lời nói dối” thế này, vừa nghe đã biết chắc chắn có chuyện chẳng lành.
Tống Thư Hàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.
“Ngươi vẫn là một người đàn ông rất thẳng thắn.” Xích Tiêu kiếm tâm ma cười nói.
Tống Thư Hàng: “...”
Đây xem như là đang khen hắn à?
“Trước khi nói thật, ta cho ngươi xem một chức năng mới của ta. Đây là một chức năng nhỏ do ta tự lắp cho bản thân cách đây không lâu, cực kỳ thú vị vị cũng rất hợp thẩm mỹ.” Xích Tiêu kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Lúc này còn xem chức năng mới gì nữa? Không thể dứt khoát nói toạc móng heo, đi thẳng vào vấn đề à?
Lối suy nghĩ của tâm ma quả nhiên không cách nào hiểu được.
Đặc biệt là loại cực phẩm trong tâm ma như Xích Tiêu kiếm tiền bối.
“Được rồi, chứ năng mới gì vậy?” Tống Thư Hàng phối hợp hỏi.
“Khà khà khà.” Xích Tiêu kiếm tâm ma đưa chuôi kiếm của bản thân về phía Tống Thư Hàng, chỗ vành chắn trên chuôi kiếm có một nắp tròn bật lên, để lộ ra một mặt đồng hồ như kiểu đồng hồ đeo tay.
Tống Thư Hàng: “...”
Đây chính là thứ ngươi muốn cho ta xem ư?
Một lúc lâu sau.
Tống Thư Hàng cố hợp tác khen mấy tiếng: “ Ừ, kiểu dáng của chiếc đồng hồ đeo tay này rất hợp thời trang, Xích Tiêu kiếm tiền bối ngài rất có mắt thẩm mỹ.”
“Ai bảo ngươi xem kiểu dáng? Nhìn kim giờ ấy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma nói.
Kim giờ trên mặt đồng hồ đang quay ngược từ từ.
“Có vấn đề gì đâu, chúng ta đang ở trong trạng thái thời gian quay ngược, pháp tắc thời gian đang nghịch chuyển, kim giờ quay ngược cũng rất bình thường mà?” Tống Thư Hàng đáp.
“Vấn đề là tốc độ quay ngược của kim giờ.” Xích Tiêu kiếm tâm ma nhắc nhở: “Nó đang quay ngược với tốc độ rất bình thường, cứ lùi lại từng giây từng giây, đây mới là điểm chính. Sau khi chúng ta tiến vào đạo thuật thời gian, đồng hồ trên người ta bắt đầu quay ngược, tính đến bây giờ đã lùi lại một tiếng, bằng với tổng thời gian chúng ta ở trong pháp thuật thời gian.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ý mà Xích Tiêu kiếm tâm ma muốn nói: “Nghĩa là chúng ta không bay ‘vèo~’ đến thẳng thời đại Bạch tiền bối trẻ con tồn tại mà phải quay ngược thời gian từng giây từng phút giống như nghịch chuyển thời gian thật sự?”
“Đúng, đây chính là ý ta muốn nói, khă năng phân tích của ngươi rất tốt.” Xích Tiêu kiếm tiền bối khen ngợi.
Tống Thư Hàng bàng hoàng lo lắng, hắn nghĩ đến một chuyện. Cũng không biết lần này pháp thuật nghịch chuyển thời gian lấy thời trẻ con của Bạch tiền bối làm tọa độ, hay là lấy thời trẻ con của Bạch Thiên Đạo làm tọa độ?
Nếu là của Bạch tiền bối thì còn đỡ.
Nếu là của Bạch Thiên Đạo... Hắn là Thiên Đạo đời trước, còn xuất hiện trước Thánh Nhân Nho gia một thời đại.
Nếu muốn xuyên đến niên đại của Bạch Thiên Đạo, khoảng thời gian có thể dài đến mấy trăm triệu năm!
Mấy trăm triệu năm, Tống mỗ hắn đã chết mất xác rồi.
Thọ nguyên của một trăm Chân Quân lục phẩm cũng không lấp đầy được cái hố trời này.
“Ta phải chết già trong pháp thuật nghịch chuyển thời gian à?” Tống Thư Hàng cảm thấy gan quặn đau hệt giống như bị xơ gan.
“Không đến mức đó, bây giờ thứ bị cuốn vào trong pháp thuật này là ý thức của ngươi, lại có pháp tắc của nghịch chuyển thời gian, dù ngươi ở trong đạo thuật thời gian này trải qua hàng tỷ năm, chờ tác dụng của pháp thuật biến mất, ý thức của ngươi sẽ trở về, không ảnh hưởng gì đến trạng thái thọ nguyên của ngươi hết.” Xích Tiêu kiếm tiền bối giải thích một cách chậm rãi.
Nghe vậy, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu vậy thì còn may.”
“May cái gì mà may? Một thằng đàn ông như ngươi ở chung với một thanh đại bảo kiếm như ta, nói không chừng phải ở đây hàng tỷ năm, ngươi không điên ta sẽ phát điên.” Xích Tiêu kiếm tâm ma đóng nắp đồng hồ lại.
Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng hỏi: “Vậy Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài có cách giải quyết gì không?”
“Ta quả thật có một cách.” Xích Tiêu kiếm tâm ma điềm tĩnh nói: “Trong thời gian dài đằng đẵng, vì bảo đảm hai chúng ta sẽ không bị điên, cứ cách mỗi tiếng đồng hồ, ngươi hãy thả Dưỡng Đao thuật cho ta. Chỉ cần có Dưỡng Đao thuật, dù là mấy trăm triệu năm ta cũng có thể vượt qua.”
Tống Thư Hàng: “...”
“Lúc này nếu có thêm mấy người thì tốt biết rồi.” Hắn thở dài.
Ba người có thể đấu địa chủ, bốn người có thể chơi nhiều kiểu hơn.
Trong lúc hắn đang suy tư, Xích Tiêu kiếm tiền bối đột nhiên kêu lên: “Ơ? Phía trước có xe lao tới, coi chừng tông xe!”
Tống Thư Hàng: “Gì?”
Ầm~~
Bên cạnh truyền đến tiếng va chạm.
Cùng lúc đó có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn: “Thư Hàng!”
Tống Thư Hàng vừa quay người lại thì thấy bạch long tỷ tỷ đang che chở Tô Thị A Thập Lục xuất hiện ở cạnh bên.
Tô Thị A Thập Lục mừng rỡ nhào về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vội giang hai tay ra đỡ lấy thân thể của cô, ôm vào trong ngực.
“Thập Lục, sao hai người cũng đến đây?” Tống Thư Hàng ôm lấy cô, xoay một vòng, hóa giải lực va chạm.
Chủ yếu là bạch long tỷ tỷ bảo vệ A Thập Lục, sau đó A Thập Lục nhào tới, uy lực hệt như đạn đại bác cỡ nhỏ.
Bạch long tỷ tỷ giải thích: “Bọn ta theo thân xác của ngươi và thân thể pháp khí của bia đá tiến vào thế giới sa mạc. Sau khi tiến vào không lâu, thấy một ngôi mộ có khắc dòng chữ ‘Tống Thư Hàng chi mộ’. Lúc bọn ta đang định đào mộ lên xem thử thì sa mạc đột nhiên hóa thành đạo thuật thời gian, ý thức của bọn ta bị rút ra, bị cuốn vào trong đạo thuật này.”
“Thư Hàng, pháp thuật thời gian này là sao?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng giải thích: “Theo như ta suy đoán thì chắc pháp thuật thời gian này sẽ đưa ý thức của chúng ta về thời đại của Bạch tiền bối trẻ con, thế nhưng pháp thuật thời gian này hơi máy móc.”
Tống Thư Hàng nói ra những suy luận của bản thân và Xích Tiêu kiếm tiền bối.
...
“Nói vậy nghĩa là ý thức của chúng ta có thể phải ở trong đạo thuật thời gian này mấy trăm triệu năm? Chà, đối với Thư Hàng, không chừng đây lại là một cơ hội tốt đấy.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng: “Hửm?”
Bạch long tỷ tỷ dùng móng vuốt nhỏ đẩy mắt kính không tồn tại rồi nói: “Tận dụng quãng thời gian dài này để dạy bù cho ngươi, lượng tri thức tu chân của ngươi nghèo nàn đến mức khiến ta đau lòng.”
“Dù dạy bù cũng đâu cần thời gian dài như vậy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma nói.
“Đi bước nào hay bước đó, ta và Xích Tiêu kiếm đạo hữu có thể nhân cơ hội này dạy tri thức của bản thân cho Thư Hàng và A Thập Lục.” Bạch long tỷ tỷ nói với Tống Thư Hàng: “Không chừng sau khi tác dụng của pháp thuật thời gian này kết thúc, lượng tri thức của ngươi cũng theo kịp cảnh giới của ngươi. Sao? Có học không?”
“Tất nhiên là học rồi.” Tống Thư Hàng gật đầu lia lịa.
Một trong những mục tiêu trong đời hắn: Trở thành một vị đại tiền bối đáng tin, kiến thức uyên bác.
Bây giờ có một cơ hội học tập đặt ở trước mặt, sao hắn có thể bỏ qua được?
...
Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân có thể trở thành học bá hệ tu chân, dù sao trong người hắn đã có gen học bá. Sở dĩ tri thức tu chân kiến thức nghèo nàn như vậy là do hắn không có thời gian học tập.
Hắn tràn đầy tự tin bắt đầu đi theo bạch long tỷ tỷ học tập.
Ngày thứ nhất... Bạch long tỷ tỷ dạy rất nhiều tri thức. Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân đã nhớ toàn bộ nhưng không lâu sau, hắn phát hiện bản thân chẳng nhớ gì cả.
Không chỉ vậy, có rất nhiều trí nhớ trong đầu hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Theo pháp tắc thời gian đảo ngược từng chút một, dường như ngay cả Xích Tiêu kiếm tâm ma và bạch long tỷ tỷ ở trước mắt cũng bắt đầu trở nên xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận