Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 21: Nguy hiểm quá, là Độc Long thảo!

Chương 21: Nguy hiểm quá, là Độc Long thảo!
Vũ Nhu Tử vẫn nhẹ nhàng nhảy múa nhưng trong lòng lại hơi buồn bực, chẳng ngờ cô lại bị một linh quỷ cỏn con ra oai ngay trước mặt thế này.
Cô biết được chuyện Quỷ Đăng Tự và linh quỷ là bởi vì đã đọc được bản ghi chép của cha mình.
Nhiều năm trước, cha của cô khi đi qua nơi này đã nhìn thấy một con linh quỷ bắt đầu trưởng thành.
Thực ra linh quỷ là một thứ hiếm có, mặc dù linh quỷ trưởng thành cũng chỉ là loài hạ đẳng nhưng sau khi lập khế ước với con người thì nó và chủ nhân sẽ tâm linh tương thông và có thể cộng hưởng năng lượng với nhau. Nói cách khác, một con linh quỷ bậc thấp sẽ có nhiều hơn người bình thường một phần năng lượng dự trữ.
Nhưng mà một con linh quỷ hạ cấp chỉ có thể tăng lên được đến tam phẩm là cùng.
Khi cấp bậc của linh quỷ tăng đến trung phẩm thì nó sẽ có được lực công kích đáng kể, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng sẽ không chậm rãi như những tu sĩ tu tiên bình thường, nếu linh quỷ có thể tăng đến lục phẩm, thì các tu sĩ khế ước sẽ có được một trợ thủ đắc lực.
Hơn nữa linh quỷ cấp bậc trung phẩm đều có một hai kỹ năng thiên phú, những kỹ năng này có đủ loại, nếu may mắn không chừng có thể làm cho khả năng chiến đấu của chủ nhân tăng lên nhiều lần.
Về phần linh quỷ cấp bậc thượng phẩm thì đã có được trí tuệ không kém gì người bình thường, tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn cả người tu chân. Thậm chí nó còn có thể tu luyện một số pháp thuật riêng của loài quỷ, tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể độ kiếp thành Quỷ tiên, lúc này có thể sử dụng thuật phân thân giống như bí pháp trong truyền thuyết. Nhưng linh quỷ cấp bậc thượng phẩm cũng chẳng có mấy. Nhìn chung trong những năm gần đây thì số lượng thượng phẩm linh quỷ được ghi chép lại còn chưa đủ năm đầu ngón tay đâu.
Ngoài ra thì linh quỷ ngoài trung phẩm còn có thể tôi luyện năng lượng của chủ nhân. Bất kể là huyết khí, chân khí hay linh khí chỉ cần năng lượng chung của linh quỷ và chủ nhân có cùng thuộc tính thì sẽ được nó tôi luyện trở nên thuần khiết hơn, chất lượng hơn.
Một khi khế ước được thành lập thì cho dù có phải làm việc mệt nhọc đến đâu linh quỷ cũng sẽ không oán hận chủ nhân. Ngoại trừ sẽ không làm ấm giường, không thể sinh con cho chủ nhân thì linh quỷ quả thật là một người bạn đồng hàng tuyệt vời.
Đáng tiếc, số lượng linh quỷ rất ít, ở cổ đại đã rất hiếm khi nhìn thấy, còn ở xã hội hiện đại thì gần như là tuyệt tích mất rồi.
Năm đó, khi Linh Điệp Tôn Giả nhìn thấy linh quỷ đã rất kinh ngạc, thời đại này mà còn có thể nhìn thấy linh quỷ hoang dã thì có thể nói chẳng khác mấy việc phát hiện rồng còn sống ở giữa thành phố lớn cả.
Chỉ tiếc lúc ấy linh quỷ đó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cho nên Linh Điệp Tôn Giả đã mua Quỷ Đăng Tự, rồi phong ấn linh quỷ đó để chờ ngày nó trưởng thành.
Với hắn mà nói, trình độ của linh quỷ loại này thực sự vẫn còn quá yếu, cho dù có trưởng thành cũng không chắc sẽ dùng được. Nhưng hắn sắp có con gái, linh quỷ này giữ lại mai sau cho con gái mình dùng cũng được.
Nhiều năm sau, Linh Điệp Tôn Giả hình như cũng đã quên mất chuyện khi đó, không hề nhắc tới linh quỷ với con gái lần nào. Có lẽ đối với hắn mà nói thì sự tồn tại của linh quỷ thật sự quá tầm thường.
Đến tận khi Vũ Nhu Tử bất ngờ tìm được bản ghi chép lúc trước của cha mình.
Cho nên, thừa dịp cha đi trêu đùa Tam Lãng tiền bối, cô mới lặng lẽ chuồn đến thành phố J, chuẩn bị bắt con linh quỷ này.
Từ lúc bắt đầu mọi chuyện luôn rất thuận lợi, nhưng điều Vũ Nhu Tử lại không ngờ tới là trong Quỷ Đăng Tự lại có tới hai con linh quỷ!
Khi cô bắt lấy một con linh quỷ thì con thứ hai núp trong bóng tối bất ngờ đánh lén cô một cái.
Rõ ràng cha chỉ phong ấn có một con linh quỷ, tại sao lại thành hai? Một con khác là do ai bỏ vào?
Hơn nữa, chỉ là một con linh quỷ lại làm cho cô chật vật đến thế, thử hỏi cô có thể không buồn phiền được sao?
Muốn thu phục linh quỷ có hai cách, một là cảm hóa chúng, cùng linh quỷ sớm chiều ở chung, đến một lúc nào đó khi tình cảm đủ nhiều rồi thì có thể thuận lợi thu phục linh quỷ. Loại phương pháp này nhất định cần có khí phách và mị lực vô bờ bến. Đặc biệt nếu mị lực quá thấp, rất có thể không những thất bại trong lúc bồi dưỡng tình cảm với linh quỷ mà ngược lại còn biến chính mình thành thức ăn cho nó.
Một cách khác là dùng bạo lực, ai mạnh hơn thì kẻ đó chính là đạo lý. Thô bạo nhưng đơn giản, gặp phải linh quỷ thì hung hăng đánh một trận nhưng không thể đánh chết nó, sau đó đương nhiên là có thể thu phục rồi.
Cách mà Vũ Nhu Tử dùng chính là phương án hai.
Cô là Chiến Vương hậu thiên tam phẩm, một thân chân khí đã ngưng tụ như sông lớn, cuồn cuộn không ngừng, nắm đấm mạnh muốn chết! Hơn nữa cô còn có một người cha giàu nứt đố đổ vách, trên người còn mặc trang bị cao cấp, gặp thần giết thần, gặp quỷ chém quỷ!
Linh quỷ đánh lén làm cho cô có chút hoảng loạn nhưng đã khôi phục lại rất nhanh chóng
“Phù tới!”
Vũ Nhu Tử khẽ hô, hai tay cùng lúc bắn hai lá bùa vàng rực về phía hai con linh quỷ.
Vốn cô cũng lười dùng phù chú nhưng lại muốn bắt hai con linh quỷ kia bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi lá bùa tiếp xúc với hai con linh quỷ, trên người chúng bốc lên khói xanh, tiếng xèo xèo đi cùng với tiếng la thảm thiết của chúng sau đó dần yếu đi. Nhân cơ hội đó Vũ Nhu Tử lập tức hành động, hai tay không ngừng công kích trên người linh quỷ, đánh bại chúng nó.
Cùng với mỗi chưởng đánh ra, trên người linh quỷ truyền đến tiếng thân thể đang vỡ nát, xem ra chúng cũng chẳng dễ dàng gì.
Đây là Vũ Nhu Tử đã rất cố gắng khống chế sức lực của mình bởi vì cô muốn thu phục linh quỷ nên chỉ làm chúng bị thương chứ không định tiêu diệt chúng. Nếu cô dùng toàn lực thì chỉ cần một chưởng cũng đủ làm cho linh quỷ hồn phi phách tán ngay rồi.
Hai con linh quỷ bị dồn ép đến cực hạn phải sử dụng lá bài tẩy của mình.
“Hú…”
Một con linh quỷ bỗng rú lên thật to, cùng lúc đó trước người nó hiện lên một lá chắn màu vàng kim, sau đó nó nhanh chóng vọt tới tấn công Vũ Nhu Tử
Một con khác cũng rống to sau đó có một luồng ánh sáng đỏ chiếu lên cơ thể nó, cả người nó ngay lập tức phồng to lên gấp đôi.
Pháp thuật thiên phú!
Quả nhiên hai con linh quỷ này đều đã ngoài cấp bậc trung phẩm.
“Cái này chính là lá bài tẩy của chúng mày đấy hả?”
Vũ Nhu Tử nheo mắt, hai tay hợp lại, cổ tay chụm thành hình hồ điệp.
“Nếu như chúng mày chỉ có như vậy… thì hãy chịu khuất phục trước ta đi.”
Kỹ năng bí mật của Linh Điệp đảo, trong lòng bàn tay cô chính là Điệp Vũ cấp bậc nhị phẩm chân sư chuyên dùng để phá các loại lá chắn phòng hộ. Chỉ là một con linh quỷ chưa tu luyện bao giờ đang thi triển thiên phú làm lá chắn bảo vệ, cho nên cô phá được dễ như chơi
Sau khi cô đánh ra một chưởng, lá chắn bị nghiền nát, linh quỷ ngưng tụ ra lá chắn cũng bị thương, ngã xuống đất không dậy nổi, bên ngoài thân thể xuất hiện từng vết nứt có thể nhìn bằng mắt thường.
Hiện tại chỉ cần Vũ Nhu Tử thi triển pháp thuật là có thể định ra khế ước.
Đúng lúc này, con linh quỷ toàn thân phát ra ánh sáng đỏ bỗng vọt tới kéo linh quỷ bị ngã dưới đất lên rồi nhanh chóng hướng ra phía ngoài chạy thục mạng.
Vũ Nhu Tử thực lực cao cường nhưng kinh nghiệm đối địch chưa đủ, đã để cho hai con linh quỷ trong tay cô trốn thoát.
Sau khi con linh quỷ kia to lên gấp đôi thì hình như thực lực cũng tăng lên không ít, thế nhưng lại đụng phải khốn linh trận mà cô đã bày ra sẵn.
Trận bị phá, hai con linh quỷ quay qua tấn công Tống Thư Hàng, chúng nó muốn hấp thụ khí huyết của người sống để khôi phục thương thế sau dó sẽ quyết đấu một trận sinh tử cùng cô gái kia.
Về phần chạy trốn, hai con linh quỷ cơ bản là không nghĩ tới, nếu như có thể thoát khỏi nơi này thì chúng nó đã không ở tại chỗ này hơn sáu mươi năm ròng rã như thế.
Linh quỷ trung phẩm có trí tuệ không hề thấp.
Lúc này Tống Thư Hàng vừa lúc bị rớt điện thoại, đang cúi xuống để nhặt
“Tống tiền bối, cẩn thận.”
Trong lòng Vũ Nhu Tử cuống lên, chân phải giẫm mạnh lên mặt đất một cái, như hóa thân thành hồ điệp, đánh về phía hai con linh quỷ nhanh như chớp.
Chỉ là hai con linh quỷ đã đánh thức thiên phú, năng lực và tốc độ bộc phát đến cực hạn, thậm chí chúng còn không để ý tới đòn công kích của Vũ Nhu Tử mà chỉ hung hăng vọt về phía Tống Thư Hàng. Chúng nó đây là chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng!
Dù có hai con linh quỷ sắp bổ nhào tới trước mặt, nhưng Tống Thư Hàng lại không hề tỏ ra hoang mang, trước tiên hắn nhặt điện thoại di động của mình lên, lại mở đèn điện thoại ra chiếu xuống dưới đất, trong lúc cúi người vừa rồi hình như hắn đã nhìn thấy một loại thực vật rất kỳ quái.
Khi đèn điện thoại rọi xuống, hắn thấy rõ hình dạng của gốc cây bên dưới, giống như một con rồng uốn lượn. Trên ngọn lại có gai nhọn, chỗ rễ cây hiện lên sắc tím.
Đây chẳng phải là Độc Long thảo mà Dược Sư đã nói tới trong nhóm Cửu Châu Số 1 sao?
Tống Thư Hàng theo bản năng đưa tay nắm lấy cái cây, dùng sức kéo cả rễ lên — nếu như để Vũ Nhu Tử nhìn thấy thứ này, thì nhất định cô sẽ nghĩ cách đưa cho Dược Sư ngay.
Đến lúc đó, Dược Sư lại bỏ thứ này đưa vào trong lò luyện chế thành thuốc, mà thuốc ấy uống xong thì sẽ chết người mất nhỉ?
Vậy nên trước khi không biết thứ này có nguy hiểm gì tới tính mạng hay không thì Tống Thư Hàng cho rằng tuyệt đối không được để Vũ Nhu Tử phát hiện ra sự tồn tại của thứ này.
“Rầm!”
Khi nhổ gốc cỏ đó lên xong, Tống Thư Hàng đột nhiên nghe thấy tiếng thứ gì đó bị chặn lại vang lên bên tai, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì lại không thấy gì, chỉ có Vũ Nhu Tử đứng cách đó không xa đang nhìn hắn với vẻ kinh ngạc xen lẫn kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận